Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

Chương 19

Khi Lưu Tiểu Anh tỉnh lại, trần nhà trắng xóa. Bà chớp mắt nhìn quanh, trong phòng bệnh chỉ có mình Tề Chí Thu. Đã sang chiều ngày hôm sau. Tề Chí Thu hỏi: “Mẹ thấy ổn chứ?”

Lưu Tiểu Anh dần lấy lại ý thức. Tới khi bà hoàn toàn tỉnh táo, câu đầu tiên bà hỏi: “Châu Tồn Thú đâu?”

Tề Chí Thu rót nửa cốc nước ấm đặt lên tủ đầu giường, đáp: “Con biết ngay mẹ sẽ hỏi vậy mà. Tối qua có người tới đón nó rồi.”

Tầm mười một giờ, điện thoại của Chung Khâu Duyên đổ chuông. Cậu nhìn tên người gọi đến, nói với Châu Tồn Thú: “Bà cụ chắc tỉnh rồi, gọi điện thoại tới này.”

Cậu nhấc máy, đè giọng trầm xuống: “Lưu Tiểu Anh, cháu ngoại bà hiện đang trong tay tôi, hãy chuẩn bị một trăm triệu để chuộc người, nếu không tôi sẽ thủ tiêu cậu ta.”

Lưu Tiểu Anh không đáp, Chung Khâu Duyên nói tiếp: “Vậy năm mươi triệu cũng được.”

Lưu Tiểu Anh khẽ cười yếu ớt, nói: “Cậu đưa điện thoại cho Châu Tồn Thú để tôi nói với nó rằng trong mắt Chung Khâu Duyên con chỉ đáng giá năm mươi triệu thôi.”

Chung Khâu Duyên kêu lên: “Chia rẽ tình cảm nha, đáng ghét ghê.”

Lưu Tiểu Anh khẽ thở dài, hỏi: “Châu Tồn Thú vẫn ổn chứ?”

Chung Khâu Duyên không rõ đang ăn gì đó, nhồm nhoàm nói: “Ổn lắm, bà yên tâm, cháu đưa anh ấy về nhà cháu rồi.”

Tối hôm trước, sau khi Lưu Tiểu Anh ngất xỉu, trước cửa nhà hàng lập tức trở nên hỗn loạn. Tề Chí Thu mắng Châu Minh mấy câu rồi cầm điện thoại gọi xe cứu thương. Châu Tồn Thú vẫn đang đứng bên xe của Tề Chí Thu, một lúc sau bỗng hỏi Châu Minh: “Có phải bây giờ mấy người vô cùng thất vọng về tôi?”

Chu Minh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Mày nghĩ sao?”

Châu Tồn Thú mỉm cười: “Vậy thì tốt, rất tốt.”

Khi xe cứu thương tới, Châu Tồn Thú và Tề Chí Thu cùng lên xe. Lưu Tiểu Anh được kiểm tra tại bệnh viện, về cơ bản không có vấn đề gì quá to tát. Moyamoya vốn là một căn bệnh phức tạp và khó chữa, mạch máu não rất yếu, chỉ cần thở gấp hoặc xúc động quá mức cũng có thể phát bệnh.

Tối muộn hơn một chút, khi Chung Khâu Duyên tới nơi, Châu Tồn Thú đang đứng tựa lưng vào bức tường ngoài hành lang, cúi đầu cạy lớp da chết trên tay. Chung Khâu Duyên hổn hển hỏi anh: “Lưu Tiểu Anh thế nào rồi?”

Châu Tồn Thú đáp: “Vẫn ổn.”

Chung Khâu Duyên ôm lấy Châu Tồn Thú, vỗ nhẹ lưng anh, hỏi: “Còn anh vẫn ổn chứ?”

Châu Tồn Thú gục đầu lên vai cậu, gật nhẹ. Anh biết Châu Minh nói không sai, anh thật sự đã ích kỷ khi dựa dẫm vào bà ngoại suốt hai năm qua. Châu Tồn Thú nhìn xuống đất, hỏi Chung Khâu Duyên: “Có phải em cũng biết bệnh của Ngoại không?”

Châu Tồn Thú đáp: “Ái dà, em quen bà ấy chẳng phải vì bà ấy ngất xỉu ven đường đó sao. Lần đó bệnh viện kiểm tra xong có bảo bà cụ mắc chứng bệnh hiếm gặp về mạch máu, không cẩn thận là sẽ ngất xỉu. Bà ấy tỉnh dậy còn cãi bướng bảo chỉ là đường huyết cao.”

Châu Tồn Thú không nói gì thêm. Tề Chí Thu từ trong phòng bệnh đi ra, kêu bọn họ về nghỉ ngơi trước, ở đây cũng không giúp được gì. Chung Khâu Duyên kéo tay Châu Tồn Thú, nói: “Bạn nhỏ ơi, mòng két ở công viên Nguyệt Hồ cũng đi ngủ hết rồi, chúng ta cũng về nghỉ trước nào.”

Cậu dẫn Châu Tồn Thú lên xe, lái về khu nhà Thân Thân. Cả quãng đường, Châu Tồn Thú vẫn nói chuyện như bình thường với Chung Khâu Duyên. Sau khi đến nhà, Châu Tồn Thú bảo hai hôm nay nhiệt độ giảm, chăn họ đắp tối qua mỏng quá nên buổi sáng anh vừa phơi chăn dày, định sẽ đổi.

Lúc thay vỏ chăn, Chung Khâu Duyên leo vào trong vỏ chăn đẩy qua ủn lại, sau cùng vẫn không làm rõ được quan hệ của bốn góc chăn. Châu Tồn Thú thụi nhẹ vào cái người đang loi nhoi kia, bảo: “Chờ em lồng xong thì trời sáng mất.”

Chung Khâu Duyên chui ra hít một hơi rồi kéo luôn Châu Tồn Thú vào trong. Hai người lăn lộn trong vỏ chăn, trong vỏ chăn có mùi bột giặt trong nhà thường dùng. Chung Khâu Duyên ôm mặt Châu Tồn Thú, hôn lia lịa rồi bảo: “Thơm quá, thơm quá.”

Châu Tồn Thú mỉm cười bất lực: “Có thể lồng chăn trước đã không.”

Mấy chồng sách trong phòng chao đảo rồi bỗng đổ rầm lên nhau. Hai người trong vỏ chăn đều dừng lại.

Châu Tồn Thú không chui ra để xuống giường dọn dẹp. Anh nằm đó, chợt kể với Chung Khâu Duyên, năm ngoái anh đọc được một câu chuyện trong một cuốn sách dựa trên sự kiện có thật.

Truyện kể về một cậu bé mười ba tuổi bị vu oan nên phải vào tù. Cậu vốn là một đứa trẻ khuyết tật có khiếm khuyết về trí tuệ, thế nhưng lại bị giam trong nhà tù dành cho người trưởng thành và bị tuyên án tù chung thân không được ân xá. Khi vị luật sư thuật lại câu truyện này tới tìm cậu bé ấy thì đã là mười bốn năm sau. Vị luật sư ấy kể rằng, ông đợi ở phòng thăm tù, còn cậu bé kia – nay đã 27 tuổi – ngồi trên xe lăn và bị nhốt trong lồng sắt. Luật sư không hiểu vì sao một người phạm nhân không có tính công kích lại cần bị nhốt trong lồng để đưa ra như vậy. Dù thế nào, anh ta cũng đã bị nhốt trong lồng, quay lưng về phía mọi người. Khi cai ngục mở lồng định đẩy anh ta ra, bánh xe bị kẹt trong lồng. Tất cả các cai ngục đều cố gắng hết sức, dùng lực kéo mạnh xe lăn, kéo cả phạm nhân kia nhưng hoàn toàn vô ích.

Sau cùng bọn họ thương lượng với nhau: “Hay lật ngược lồng lại, xem có lôi cậu ta ra được không.”

Luật sư kể, vị phạm nhân có khiếm khuyết về trí tuệ kia vẫn luôn quay lưng về phía bọn họ nhưng anh có thể thấy vai anh ta run nhẹ, anh ta đã khóc.

(Nội dung trên nằm trong cuốn hồi ký Just Mercy (Nhân từ với quỷ dữ) của luật sư Bryan Stevenson về người tù tên Ian Manuel)

Châu Tồn Thú nhìn Chung Khâu Duyên kể rằng lần đầu đọc câu chuyện này anh cũng đã khóc. Anh nhận ra mình hiểu cảm giác bị đối xử như một món đồ không có ý chí riêng.

Anh nói: “Hôm nay bố nói ông ấy thất vọng về anh, anh bỗng thấy nhẹ nhõm.”

Chung Khâu Duyên nhìn anh, nước mắt Châu Tồn Thú chợt tuôn trào. Vai anh run rẩy, bật khóc thành tiếng. Anh nói với Chung Khâu Duyên cùng gương mặt đẫm lệ: “Anh thấy nhẹ nhõm. Bọn họ cuối cùng cũng thất vọng về anh rồi.”

.

Sáng hôm sau, Chung Khâu Duyên dậy được một lúc lâu thì Châu Tồn Thú mới tỉnh giấc. Chung Khâu Duyên cười hì hì, nói: “Anh ơi, mắt anh sưng húp không mở nổi rồi kìa.”

Châu Tồn Thú lại nhắm nghiền mắt, nắm chặt áo ngủ của Chung Khâu Duyên, chui vào lòng cậu ngủ thêm một lát.

Khoảng tám, chín giờ, Chung Khâu Duyên lái xe đưa Châu Tồn Thú ra ngoài. Châu Tồn Thú hỏi: “Em lái xe đi đâu vậy?”

Chung Khâu Duyên trả lời: “Giờ em muốn bắt cóc anh.”

Châu Tồn Thú tò mò nhìn cậu. Cô nàng nhảy múa xoay tròn từng vòng. Chiếc xe đi lên đường cao tốc rồi rẽ xuống con đường phụ song song, Chung Khâu Duyên lái thẳng về thôn Chung Gia.

Lúc xe Chung Khâu Duyên đi vào sân nhà mình, Khâu Tuyết Mai đang mặc quần áo ngủ, đứng trước cổng tán gẫu với mấy người chị em. Bà quay sang, thấy Chung Khâu Duyên xuống xe thì kêu: “Đây không phải thằng con thất lạc mấy tháng nay của tôi đây sao? Con trai có nhận ra mẹ không?”

Chung Khâu Duyên cũng kêu lên: “Mẹ gì chứ, đây không phải chị gái xinh đẹp như hoa của em sao?”

Nói xong, hai người một cao một thấp, một béo một gầy ôm chầm lấy nhau. Châu Tồn Thú ở ghế phụ lái suýt phì cười. Chung Khâu Duyên kéo anh xuống xe, giới thiệu: “Chị ơi, người này là bạn tốt của em.”

Khâu Tuyết Mai vui mừng kéo Châu Tồn Thú xoay một vòng, nói: “Đô Đô chưa bao giờ dẫn bạn trên thành phố về nhà cả. Vào nhà đi, cháu ăn gì chưa? Chưa ăn nhỉ.” Bà quay về phía trong nhà rồi gào: “Chung Bảo Thần, ông đâu rồi, Đô Đô dẫn bạn về này!”

Chung Khâu Duyên cố gắng chen miệng: “Không phải chứ, đừng gọi con là Đô Đô. Ơ, Khâu Tuyết Mai, mẹ nghe thấy gì không.”

Ngôi nhà tự xây của gia đình Chung Khâu Duyên mấy năm trước có phá đi xây lại một lần. Mặt tiền bên ngoài dùng loại đá lát màu vàng đất mà trong mắt kiến trúc sư Châu Tồn Thú thì là một thảm họa, hơn nữa còn óng ánh phát sáng. Phòng ngủ của Chung Khâu Duyên còn kinh khủng hơn. Giấy dán tường hoa nhí màu tím nhạt, một chiếc giường lớn theo phong cách Baroque đính đầy kim cương nhựa. Châu Tồn Thú vừa nhìn vừa nhịn cười. Chung Khâu Duyên hỏi anh thấy thế nào, Châu Tồn Thú gật đầu nói: “Thật to lớn.”

Chung Khâu Duyên hỏi: “Gì to lớn cơ.”

Châu Tồn Thú véo má cậu, hỏi: “Hoàng tử à, trước đây ngày nào em cũng thức dậy trên chiếc giường này sao?”

Chung Khâu Duyên đột nhiên ôm Châu Tồn Thú từ phía sau rồi đưa anh tới giường. Cậu hôn lên vai anh, nói: “Đúng vậy, công chúa nhỏ. Hai ngày nay anh sẽ nghỉ dưỡng tại cung điện của em, dù sao Lưu Tiểu Anh cũng phải nằm viện vài ngày để theo dõi. Anh cũng trút bỏ sầu não, hít thở không khí trong lòng trong núi đi.”

Châu Tồn Thú xoay người, chạm vào chóp mũi của Chung Khâu Duyên, hỏi: “Có phải em sợ anh sẽ lại nhốt mình trong phòng…”

Chung Khâu Duyên vừa định trả lời thì Khâu Tuyết Mai đột nhiên ôm ga giường, mở cửa bước vào. Chung Khâu Duyên lập tức bật dậy khỏi giường.

Hôm ấy khi Lưu Tiểu Anh gọi điện tới, Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú đang ngồi ở bàn ăn cơm. Thời tiết rất dễ chịu, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy vườn cây của gia đình Chung Khâu Duyên. Công lực huyên thuyên của Khâu Tuyết Mai còn mạnh hơn Chung Khâu Duyên. Bà bảo họ tháng Mười hai lại về một chuyến, tới lúc đó có thể hái dâu ăn. Thường xuyên có hàng xóm đi ngang qua chiếc cửa sổ ấy, khi đi qua sẽ dừng lại nói dăm ba câu với mấy người Khâu Tuyết Mai. Hàng xóm cưỡi xe máy đi rồi, Khâu Tuyết Mai vẫn rướn thân hình mập mạp của mình, thò người ra ngoài nói: “Đừng quên đó. Đừng quên mang ít hạt giống về.”

Trên tường phòng ăn có treo lịch được tặng khi mua đồ Tết cùng tấm ảnh chụp nghệ thuật ở studio của mỗi mình Khâu Tuyết Mai. Chung Khâu Duyên vừa nhai tôm vừa nói: “Tấm này là bị người ta lừa đấy, tiêu mất mấy chục ngàn tệ để chụp. Kết quả chụp ra phong cách đó, mẹ em vừa khóc vừa treo lên trong nhà.”

Khâu Tuyết Mai đỏ mặt, lầm bầm: “Kể chuyện đó làm gì.” Rồi bà bỗng nâng ly: “Nào, vì thằng con trai mất rồi lại về của tôi và bạn tốt của con trai tôi, cạn ly.”

Ba người trong nhà lập tức bật dậy như phản ứng có điều kiện, chuẩn bị cạn ly. Châu Tồn Thú hơi ngơ ngác.

Đúng lúc đó, Lưu Tiểu Anh gọi tới. Khi Châu Tồn Thú nhấc máy, ba người còn lại vẫn đang đứng đó, chờ anh cạn ly. Lưu Tiểu Anh ở đầu bên kia nói: “Ngoại không có vấn đề gì to tát, cô con quản lý Ngoại không cho Ngoại xuất viện. Con vẫn ổn chứ?”

Châu Tồn Thú ngẩng đầu nhìn một nhà ba người vẫn đang giơ ly, giữ nguyên tư thế, chờ đợi anh trong đầy mong đợi. Châu Tồn Thú không nhịn được bật cười, đáp: “Con ổn lắm Ngoại ơi.”

Anh cúp máy, nâng ly nước ấm của mình lên, chạm ly với mọi người.

Bình Luận (0)
Comment