Mưa cứ thế trút nước không ngừng. Khi viết xong lá thư ấy, Lưu Tiểu Anh ngẩng đầu lên mới nhận ra phòng khách đã chìm trong bóng tối. Vì đau đầu nên bà ngồi đỡ trán ở bàn luyện chữ một lúc rất lâu, thẫn thờ nhìn màn mưa bên ngoài. Châu Tồn Thú cầm cốc nước của mình bước ra. Lưu Tiểu Anh nhìn anh rót nước xong lại chậm chạp lê dép về phòng mình.
Cánh cửa đóng lại, lần sau không biết đến khi nào mới lại mở ra.
Hôm ấy Lưu Tiểu Anh xuống tầng, định tìm một người bạn cũ để hỏi chút chuyện. Khi đi tới ngã tư đường Cây Sa Kê, bà đứng đờ ra một lúc, quên mất mình định đi hướng nào. Bà dùng chiếc ô cán dài rất to màu xanh thẫm làm gậy chống, dừng lại ở ngã tư. Khi ấy, bên cạnh cửa hàng tiện lợi đầu đường có một sạp bói toán, bói “Mã Tiền Khóa”. Khi Lưu Tiểu Anh dừng lại, có một người phụ nữ mập mạp đang ngồi bên cạnh ông thầy bói.
(Mã Tiền Khóa: một hình thức chiêm tinh, dự báo cát hung của Gia Cát Lượng)
Người phụ nữ kia hỏi: “Một lần bói bao tiền?”
Ông lão hỏi: “Cô muốn xem gì?”
Bà ta chống cằm, nói: “Tôi có một đứa con trai, tính tình tốt lắm, lạc quan cần cù, chỉ có điều từ bé đã không giỏi học hành. Trước đây nó bảo muốn mở quán ăn nhưng kết quả không thành, giờ đang làm tài xế xe buýt. Hồi cấp Hai, giáo viên kể với tôi rằng vì nó thật sự quá giỏi nghịch ngợm nên đã bắt nó ngồi một mình ở góc cửa sổ. Kết quả, không biết nó dùng cái gì tháo kính cửa sổ xuống. Giáo viên say sưa giảng bài, nó thì say sưa tháo, tháo luôn toàn bộ cả cái cửa sổ…”
Ông lão trợn to một bên con ngươi giống hạt thủy tinh, ngắt lời bà ta rồi hỏi: “Rốt cuộc cô muốn hỏi gì?”
Người phụ nữ kia kêu lên “À à” rồi nói: “Ái chà, thì muốn hỏi xem nhân duyên của thắng bé nhà bọn tôi. Bát tự nó ổn lắm, cũng khá đẹp trai. Thế nhưng ông xem, sau khi nó tháo cửa sổ xuống, mấy học sinh hàng sau đều bị lạnh cóng, tôi thì bị giáo viên gọi tới nói cho một trận. Dù sao thì chuyện na ná vậy nhiều vô kể. Tôi với bố nó đều biết thằng nhóc này chẳng làm nên trò trống gì, nhưng gia đình mấy cô gái bây giờ đều kén quá. Dạo trước ấy, người chị em ở thôn bên cạnh của tôi có làm mai cho một mối. Người ta bảo con trai tôi học hành không ra gì còn làm tài xế xe buýt, nên đã từ chối. Rồi có hôm kia, người chị em ở thôn bên cạnh của bên cạnh của tôi bảo bà ấy có người em họ có đứa con gái tuổi tác gần với con trai tôi, thế nhưng… Sau đó một người chị em khác của tôi…”
Ông thầy bói không chịu nổi nữa, cắt ngang lời bà ta: “Được rồi, bà xoay đi.”
Thế là người phụ nữ “À” một tiếng rồi xoay bàn xoay trước mặt ông thầy bói. Lúc này Lưu Tiểu Anh đã che ô, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ. Ông lão lật giấy giải quẻ rồi trợn mắt, nói: “Yên tâm đi, hôn nhân sau này của cậu ta không hề tệ đầu.”
Người phụ nữ mừng rơn, ghé sát lại hỏi: “Đối phương là người như nào vậy?”
Ông lão bỗng chuyển con mắt có thị lực bình thường nhìn sang phía Lưu Tiểu Anh. Lưu Tiểu Anh lẩm bẩm: “Này có thật sự chính xác không?”
Mưa rơi tí tách từ mái hiên của cửa hàng tiện lợi. Người phụ nữ cầm lấy chiếc ô cỡ lớn trong tay Lưu Tiểu Anh rồi che cho cả hai. Ông lão đẩy bàn xoay, hỏi: “Bà muốn hỏi gì?”
Lưu Tiểu Anh chạm vào chiếc vòng ngọc bên tay trái, do dự nhìn hai người đang có mặt ở đây. Bà nói: “Tôi muốn hỏi về cháu ngoại của tôi. Nó sau này…”
Lưu Tiểu Anh không nói tiếp, sau đó vươn một tay xoay bàn xoay kia. Ngay khi ông lão thầy bói đang lật sách giải quẻ, Lưu Tiểu Anh đã đứng dậy. Người phụ nữ kia kéo tay bà: “Chị ơi, ông ta còn chưa nói mà.”
Ông lão thầy bói rút ra tờ giấy giải quẻ, nói: “Chuyện của cậu ấy không cần vội, rất nhanh sẽ có chuyển biến.”
Lưu Tiểu Anh mỉm cười, lịch sự nhận lại chiếc ô từ tay người phụ nữ kia. Bà cất bước, có chút đờ đẫn đi theo một ngã rẽ cạnh cửa hàng tiện lợi. Người phụ nữ bỗng đuổi theo bà, hỏi: “Chị ơi, chị ăn uống gì chưa? Nếu không để em mời chị bữa cơm nhé?”
Hôm đó Lưu Tiểu Anh thật sự đã theo người phụ nữ kia vào một tiệm cơm nhỏ ven đường. Trước khi đồ ăn được mang lên, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ngẩn người nhìn tấm biển hiệu ngoài cửa sổ bị gió thổi kêu lạch cạch. Người phụ nữ kia chỉ về phía chiếc xe tải đậu ven đường, nói: “Hôm nay em vào thành phố giao hàng. Chồng em đau hông không dậy được nên em tự đi.” Bà xoa xoa đôi bàn tay thô ráp của mình rồi bảo: “Chị này, em với chị là người xa lạ. Nếu chị có tâm sự gì mà không có ai để kể, nếu chị không ngại thì có thể kể với em. Con người em lòng thì bao la mà thân thì mập mạp, đến mai là quên, sẽ không nói với ai đâu.”
Lưu Tiểu Anh nhìn người phụ nữ kia. Nhân viên phục vụ bưng một tô canh trứng lớn đặt lên bàn. Bà ta vội vàng múc canh, xới cơm cho Lưu Tiểu Anh. Lúc sau mấy đĩa rau củ, thịt cá cũng được dọn lên, cả bàn chất đầy đồ ăn. Người phụ nữ kia cũng không hỏi thêm gì, chỉ vừa ăn vừa trò chuyện vài câu về thời tiết với Lưu Tiểu Anh.
Gần trưa, tiệm cơm chật ních khách quen, sàn nhà trơn ướt, nước từ ô nhỏ giọt khắp nơi. Lưu Tiểu Anh ngẩng lên từ mâm cơm nghi ngút, nói: “Cháu ngoại tôi, đã hai năm rồi không bước chân ra khỏi nhà.”
Người phụ nữ đang gặm thịt ngây người. Lưu Tiểu Anh nói tiếp: “Ngoài lúc ăn cơm và uống nước, nó hầu như không bước chân ra khỏi phòng. Đầu năm ngoái, có hôm tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm, mở cửa ngó ra. Nó ngồi một mình ở ban công, hút thuốc lá hết điếu này tới điếu khác, hút xong thì đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Hôm ấy tôi cứ có cảm giác, có lẽ nào nó đang nghĩ tới chuyện nhảy xuống hay không. Hôm sau tôi hỏi nó, lúc hỏi không kiềm được nên đã bật khóc. Nó cứ ngồi đó, cúi đầu nhìn bát cơm rồi lại nhìn tôi, miệng nói “Con xin lỗi Ngoại”. Tôi bảo “Không cần nói xin lỗi, nhưng con nhất định không được làm chuyện đó ở nhà Ngoại, Ngoại sẽ chịu không nổi”. Tối ấy, tôi nằm mơ, mơ thấy ông lão đáng chết nhà tôi nói với tôi rằng “Tiểu Anh à, bà có thể đến đây rồi”. Tôi bảo “Giờ tôi chưa dám đi”…”
Lưu Tiểu Anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nước mắt lăn dài, nói: “Tôi cảm thấy, hai người chúng tôi sống trong cùng một căn nhà, nó vì tôi mà cố gắng cầm cự, tôi vì nó mà cố gắng cầm cự. Nhưng năm nay tôi thật sự càng lúc càng lực bất tòng tâm. Tôi cứ cảm thấy như ông cụ nhà tôi thật sự sắp tới đón tôi rồi…”
Khi Lưu Tiểu Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ, vai người phụ nữ ở phía đối diện bàn ăn đang run lên, khóc còn thương tâm hơn cả bà. Người phụ nữ ấy sau đó quẹt bừa dòng nước mắt rồi vẫy tay, gọi nhân viên phục vụ tính tiền.
Họ che chung ô, bước ra khỏi tiệm cơm. Người phụ nữ kia chạy ra xe, lấy một chậu hồng nhỏ nhét vào lòng Lưu Tiểu Anh. Bà ta cười, nói: “Chị này, không phải ông thầy xem bói lúc nãy đã nói đó sao, chuyện của cháu ngoại chị sắp có chuyển biến rồi. Chị chờ thêm chút nữa, sắp có chuyển biến rồi.”
Lưu Tiểu Anh tay trái cầm chiếc ô cán dài cỡ lớn, tay phải ôm chậu hồng màu cam phớt, đứng ở đầu đường. Người phụ nữ kia leo lên xe tải, vẫy tay với bà, nói: “Tạm biệt nhé.”
.
Khâu Tuyết Mai liếc qua tấm hình đại gia đình chụp dịp đại thọ tám mươi của Lưu Tiểu Anh.
Không lâu sau khi hoàn tất thủ tục chuyển nhượng căn hộ, Chung Khâu Duyên cũng trả căn phòng cũ của mình, dọn đến chính thức sống chung cùng Châu Tồn Thú. Một hôm, Khâu Tuyết Mai vào thành phố giao hàng, muốn gửi ít dâu tây cho Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên kẹp điện thoại ở cổ, vừa chuyển đồ đạc vừa nói: “Con không còn ở chỗ cũ nữa.”
Khi Khâu Tuyết Mai đi lên tầng năm, đơn nguyên III, khu nhà Thân Thân, Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú đang chậm chạp sắp xếp chỗ sách trong phòng Châu Tồn Thú sang một bên, chất chồng thành hai bức tường sách. Căn phòng đột nhiên trở nên trống trải, sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng, ở giữa có in dấu của mấy cuốn sách. Chờ sau khi dùng chổi quét, dùng giẻ lau, tất cả đều chẳng còn, như thể trên đời chưa từng tồn tại một căn phòng chất đống sách như cỏ dại mọc um tùm. Ở vị trí vừa trở nên trống trải, bọn họ đặt một tấm thảm theo hình bất quy tắc mà họ đã mua cùng nhau, bên cạnh tường sách đặt một chiếc sofa nhỏ màu cà phê có thể dùng để nằm đọc sách.
Hôm đó bận rộn mãi tới chập tối. Khâu Tuyết Mai cũng không nhàn rỗi. Bà xắn tay áo, cùng giúp bọn họ dọn dẹp phòng khách. Khi còn sống, Lưu Tiểu Anh rất thích tích trữ đồ đạc, trong các tủ ở phòng khách đều chất đầy những món đồ kỳ lạ. Khi lôi ra hơn năm mươi hộp diêm từ trong tủ ở giá để TV, Chung Khâu Duyên gào lên: “Lưu Tiểu Anh định đem bán phải không. Mặc áo choàng đỏ rồi đứng ở cổng khu Thân Thân, nói với người ta rằng chỉ cần quẹt diêm sáng là có thể thấy lò sửa ấm áp, vịt quay thơm phức…”
Châu Tồn Thú còn tìm thấy một túi khuy cúc lớn dưới chiếc tủ thấp. Lưu Tiểu Anh sưu tầm rất nhiều những chiếc cúc trông đẹp mắt. Họ phân loại rồi xếp hết những món đồ ấy vào thùng nhựa, để trong phòng Lưu Tiểu Anh.
Trên chiếc tủ thấp có đặt một tấm ảnh đen trắng chụp Lưu Tiểu Anh tầm ngoài bốn mươi tuổi, tóc tết hai bím, mặc áo sơ-mi trắng. Chung Khâu Duyên dùng diêm Lưu Tiểu Anh để lại đốt hai nén nhang, chắp tay nói: “Bà ngoại hai, cháu chính thức dọn vào rồi, báo với bà một tiếng. Bà đứng quên những gì đã đồng ý với cháu nhé.”
Sau đó cậu bày lễ là hai bịch sữa bổ sung canxi AD[1] cho Lưu Tiểu Anh, vì khi còn sống có một đợt bà cực kỳ thích uống loại này. Rồi cậu lại chắp tay với nhau, vái lạy và nói: “Không đủ thì bà báo mộng cho cháu.”
Khâu Tuyết Mai đứng sau lưng cậu, một lần nữa ngẩng lên nhìn tấm ảnh đại gia đình kia. Bà cứ thấy gương mặt giữa ảnh quen mắt nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Bà rùng mình, kéo áo khoác lại sát người, bỗng kêu lên: “Ôi chao, Đô Đô, mải làm quên bố con ở chỗ khác rồi. Mẹ phải đi đây, trời ạ.”
Bà để lại hai giỏ dâu tây rồi vội vàng chạy xuống tầng.
Hôm đó, Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú tự nấu một bàn đầy đồ ăn chúc mừng việc đã chuyển nhà tới sống chung. Bọn họ chạm ly rượu dưới ánh đèn treo vàng ấm. Sau hơn ba mươi năm, căn hộ tại tầng năm, đơn nguyên ba, khu nhà Thân Thân cuối cùng đã đổi người ở mới. Bọn họ sẽ sơn lại bức tường loang lổ vết mốc, sẽ thay chiếc sofa tróc da, sẽ trải trên bàn ăn một tấm khăn trải bàn màu vàng ấm cùng tấm lót cách nhiệt trong suốt. Mỗi khi định hôn Châu Tồn Thú trong phòng khách, Chung Khâu Duyên sẽ chạy “lịch bịch” đi quay mặt ảnh của Lưu Tiểu Anh lại rồi trượt về sofa, hôn Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú sẽ phì cười rồi đáp lại nụ hôn của cậu.
.
Giao thừa năm ấy, Chung Khâu Duyên về thôn Chung Gia ăn Tết, Châu Tồn Thú ở lại một mình tại khu Thân Thân. Anh tự nấu vài món rồi mở một chai vang đỏ. Châu Tồn Thú nâng ly với bức ảnh của Lưu Tiểu Anh, nói: “Ngoại ơi, chúc mừng năm mới.”
Thi thoảng Chung Khâu Duyên sẽ nhắn tin cho anh, ở phía bên kia than thở: [ Sao em có thể bỏ cục cưng nhà mình lại đón Giao thừa một mình chứ. Em đúng là đồ cầm thú. ]
Châu Tồn Thú trả lời cậu: [ Em tập trung ăn cơm Tất niên đi. ]
Anh đi tới bật TV ở phòng khách lên. Thế nhưng không biết vì sao, kể từ sau khi Lưu Tiểu Anh mất, TV cứ đôi ba hôm lại trục trặc.
Tết hai năm trước, Lưu Tiểu Anh sẽ được đón đi ăn bữa cơm đoàn viên cùng bốn người con. Trước khi đi, bà sẽ nấu rất nhiều món ngon bày đầy bàn ăn, sau đó gõ cửa phòng Châu Tồn Thú, nói: “Khi nào về Ngoại sẽ gói ít đồ ngon về cho con.”
Châu Tồn Thú thường sẽ không ra ăn. Thời gian ấy, anh gần như đã quên mất hôm đó là Giao thừa, hôm sau là một năm mới khác. Chỉ khi khát, anh mới bước ra uống cốc nước, sau đó bị tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ làm giật mình, ngơ ngác nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài.
Năm nay, từ rất sớm Chung Khâu Duyên đã bắt đầu đề cập, hỏi anh có muốn cùng cậu tới thôn Chung Gia ăn Tất Niên không. Châu Tồn Thú lắc đầu, anh cảm thấy không hay cho lắm. Thế nên Chung Khâu Duyên về một mình, sau khi qua 0 giờ thì phóng xe như bay từ thôn trở lại.
Lúc này, Châu Tồn Thú vừa tắm xong, đang ngồi khoanh chân ở phòng khách, đọc một cuốn tuyển tập truyện ngắn không quá tốn sức đọc. Chung Khâu Duyên cầm chìa khóa mở cửa rồi đi vào, trên người mang theo hơi lạnh, vừa cởi giày vừa kêu: “Em rét chết mất.”
Châu Tồn Thú quay sang nhìn cậu. Chung Khâu Duyên cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh sofa, dang tay, nói: “Mau ôm cái.”
Châu Tồn Thú ôm lấy cậu. Chung Khâu Duyên hỏi: “Lần gặp đầu của năm mới, có phải vô cùng nhớ em không?”
Châu Tồn Thú đáp: “Sáng em mới đi mà.”
Chung Khâu Duyên làu bàu: “Anh đúng là dị ứng với sự lãng mạn, Châu Tồn Thú à.”
Châu Tồn Thú bật cười.
Sau khi Chung Khâu Duyên sửa được TV, hai người ôm nhau xem TV một lúc, rồi Châu Tồn Thú thiếp đi trên sofa. Đến khi anh tỉnh lại, phòng khách tối đèn, bên cạnh trống trải. Trên người anh có đắp chăn, hiện tại là hai giờ sáng – cái giờ mà anh hay ra khỏi phòng đi lang thang. Trên bàn nước ở phòng khách có đặt hai hộp bánh nấm choco. Anh hoảng hốt bật dậy, tìm Chung Khâu Duyên khắp nơi, có chút vội vã mở tung cửa phòng ngủ, phòng vệ sinh.
Châu Tồn Thú quay đầu lại, bỗng thấy Chung Khâu Duyên cầm hộp lá trà, nằm bò ở ban công vừa hút thuốc vừa ngắm pháo hoa nở rộ nơi xa xa. Châu Tồn Thú quấn chăn lên người, bước tới ôm lấy cậu từ phía sau, vươn tay cầm lấy điếu thuốc trên tay của Chung Khâu Duyên rồi rít một hơi. Đầu điều thuốc như một ngôi sao nhỏ tô điểm trong màn đêm xanh xám. Châu Tồn Thú ngửa đầu, thổi khói vào không trung.
Chung Khâu Duyên quay lại, cọ mu bàn tay lên mặt Châu Tồn Thú, cười với anh và nói: “Năm mới vui vẻ nhé.”
Châu Tồn Thú ôm chặt Chung Khâu Duyên, gục đầu lên vai cậu, thì thầm: “Năm mới vui vẻ.”
Chú thích:[1] Sữa bổ sung canxi AD: