Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

Chương 7

Hôm đó là ngày cuối Chung Khâu Duyên làm ca đêm. Trước khi vào làm lúc sáu giờ tối, cậu ngồi mãi ở tiệm salon tóc mà Đại Ngư đang làm việc. Đại Ngư gội đầu xong thì ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: “Mày không ốm đấy chứ? Không lo đi làm đi, cứ ngồi không như vậy.”

Chung Khâu Duyên chống khuỷu tay lên đùi, đáp: “Ở một mình tao lại nghĩ vẩn vơ.”

Đại Ngư nói: “Đầu óc mày thì còn nghĩ được cái gì.”

Chung Khâu Duyên vẫn câu đó: “Mày không hiểu đâu.” Đại Ngư gần như muốn đuổi Chung Khâu Duyên ra khỏi tiệm.

Gần giờ cơm tối, Lưu Tiểu Anh gọi điện cho Chung Khâu Duyên bảo cả ngày hôm nay Châu Tồn Thú không ra ăn cơm, bà chất vấn Chung Khâu Duyên: “Sáng nay tôi thấy cậu đi ra từ phòng nó.”

Chung Khâu Duyên chột dạ kêu lên: “Cháu chưa làm gì cả!”

Lưu Tiểu Anh lo lắng kêu theo: “Vậy thì nó làm sao mà lại rầu rĩ không chịu ăn uống gì cả.”

Chung Khâu Duyên vội vàng lái xe tới khu Thân Thân. Lúc cậu mở cửa phòng Châu Tồn Thú, Châu Tồn Thú đang cầm sách ngồi đọc bên giường như thường lệ. Chung Khâu Duyên gãi đầu, hỏi: “Anh ơi, anh không đói à? Lưu Tiểu Anh bảo cả ngày hôm nay anh chưa ăn uống gì.”

Châu Tồn Thú ngẩng lên nhìn cậu, lắc đầu, đáp: “Không thấy thèm ăn.”

Chung Khâu Duyên ngồi xuống ở cuối giường, tay cứ nắm vào thả ra đầy căng thẳng. Cậu lắp ba lắp bắp: “Chuyện đó, em tối qua, không biết làm sao nữa. Có thể là, nhìn anh thấy… Ôi chao, nói sao ta.”

Châu Tồn Thú gấp sách lại, nói: “Cậu tự mình đa tình cái gì vậy. Tôi chẳng qua nhớ tới Tưởng Lãng Ngư, nhớ tới khoảng thời gian kia nên nỗi sợ hãi dường như lại ùa về, ăn không nổi.”

Ban đầu lúc mới kể cho Chung Khâu Duyên, Châu Tồn Thú cảm thấy chuyện cũng chỉ có vậy. Thế nhưng, đợi tới khi thật sự nhớ lại rõ ràng, cảm giác bất lực ấy như cơn sóng ập đến với anh. Châu Tồn Thú cảm thấy bản thân có chút đứng không vững. Anh bất lực với chính bản thân mình.

Chung Khâu Duyên muốn khuyên Châu Tồn Thú ăn chút gì đó, thế nhưng bụng cậu lại réo trước. Cậu nói: “Đột nhiên muốn ăn mì tôm, anh ăn không?”

Châu Tồn Thú đáp: “Không ăn.”

Mười lăm phút sau, Châu Tồn Thú bị Chung Khâu Duyên ép kéo ra bàn ăn. Trên bàn là hai bát mì tôm thơm phức. Lưu Tiểu Anh đeo kính lão, đứng ở chỗ bàn luyện chữ ngoài phòng khách vừa luyện chữ vừa làu bàu: “Ăn mì tôm thì có chất dinh dưỡng gì chứ.”

Chung Khâu Duyên hỏi ngược lại bà: “Ăn mì tôm thì cần chất dinh dưỡng gì chứ?” Cậu quay sang híp mắt cười với Châu Tồn Thú: “Tủ kho của Lưu Tiểu Anh còn mỗi một quả trứng. Em miễn cưỡng nhường quả trứng trần này cho anh, anh chỉ cần nói “cảm ơn” là được rồi.”

Châu Tồn Thú buông thõng tay, vẫn không có cảm giác thèm ăn. Thế nhưng Chung Khâu Duyên ngồi bên cạnh đã bắt đầu hút sợi mì một cách vô cùng sảng khoái. Ăn được hai gắp thì cậu bỗng đứng lên, lấy đĩa bò sốt xì dầu từ trong tủ lạnh ra rồi bảo: “Như này là có chất dinh dưỡng rồi.”

Châu Tồn Thú nhìn cậu ăn một lúc, cuối cùng cũng cầm đũa, bắt đầu ăn.

Lưu Tiểu Anh ngồi bên bàn luyện chữ, nhìn về phía chiếc bàn ăn nho nhỏ của nhà mình. Chung Khâu Duyên tự ăn phần mình được một lúc thì gắp hai miếng bò sốt xì dầu phủ lên trên phần mì tôm của Châu Tồn Thú. Cậu hướng dẫn Châu Tồn Thú: “Trứng trần phải để ngâm, ngâm ngập nước dùng rồi mới ăn.”

Châu Tồn Thú có phần bất đắc dĩ, chỉ đành làm theo lời cậu. Hai người họ cúi đầu ăn mì, Lưu Tiểu Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ. Một lúc sau, bà che mắt mình lại.

.

Bây giờ, Chung Khâu Duyên sẽ đứng đợi bên ngoài cổng khu dân cư, Châu Tồn Thú đã có thể tự mình chậm rãi đi ra tìm cậu. Chung Khâu Duyên hỏi anh có muốn đi dạo một lúc trên phố Cây Sa Kê không, Châu Tồn Thú gật đầu.

Khu nhà Thân Thân tính ra thuộc khu phố cũ, vùng quy hoạch mới của thành phố đã xây đầy các công trình phức hợp. Gần đây vì để chuẩn bị tổ chức cuộc thi quốc tế nào đó, các công trình mặt tiền hướng ra ngoài bên cạnh đường lớn đều được tu sửa.

Cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở đầu phố vẫn còn mở cửa. Nhân viên cửa hàng thường trông thấy có hai người đàn ông dạo bộ quanh quanh không đích đến, đi tới đầu phố rồi lại vòng về vào mỗi buổi sáng. Cậu ta chỉ cảm thấy bọn họ kỳ quặc. Thế nhưng Chung Khâu Duyên lại rất thích khoảng thời gian này của mỗi ngày. Cả thế gian dường như chỉ còn hai người bọn họ và cửa hàng tiện lợi kia. Châu Tồn Thú nói chuyện ngắt quãng, có lúc sẽ kể cho Chung Khâu Duyên nghe về những gì dạo gần đây anh đọc được trong sách. Anh kể rằng trong ngôn ngữ của người Aché, “ra đời” và “hạ cánh” đều dùng một từ “waa”. Vậy nên sự ra đời của một đứa trẻ cũng giống như một sự hạ cánh, có cảm giác như trẻ nhỏ đã phải trải qua một chuyến bay vô cùng gian nan từ nơi xa rất xa.

(Người Aché: người da đỏ Nam Mỹ du mục sống ở phía đông Paraguay)

Lúc nói tới những điều này, Châu Tồn Thú cụp mắt, tỏ vẻ rất thờ ơ. Đi được tầm hai vòng anh sẽ thở d.ốc, bảo mệt rồi, thế là buổi đi bộ hôm đó đến đây là kết thúc. Chung Khâu Duyên sẽ tiễn Châu Tồn Thú về tới tận cửa căn hộ ở tầng năm, đơn nguyên III. Lúc Châu Tồn Thú lấy chìa khóa ra mở cửa, Chung Khâu Duyên phát hiện không biết vì sao mình lại bắt đầu có cảm giác thất vọng khó tả. Chính là cảm giác: Ồ, buổi đi dạo hôm nay lại kết thúc rồi.

Chung Khâu Duyên đứng tựa ở chỗ rẽ của cầu thang, tay đút túi quần, gọi: “Anh ơi.”

Châu Tồn Thú quay đầu lại. Chung Khâu Duyên không biết nói gì, ậm ờ xoắn xuýt cả nửa buổi, chỉ nói: “Ngủ ngon nhé.”

Châu Tồn Thú mỉm cười với cậu.

Tối đó, Chung Khâu Duyên lái xe về nhà, vừa dừng xe vào bãi dưới nhà chưa được bao lâu thì Châu Tồn Thú nhắn tin cho cậu, hỏi: [ Cậu về tới nhà chưa? ]

Chung Khâu Duyên hưng phấn bước một bước ba bậc thang lên đến trước cửa nhà rồi nhắn trả lời: [ Tới rồi. ]

Trả lời xong, cậu nằm úp sấp trên sofa chờ Châu Tồn Thú gửi tin nhắn cho mình. Thế nhưng chờ mãi, Châu Tồn Thú vẫn không nhắn gì cả. Chung Khâu Duyên lật người, nằm trên sofa ấn sáng điện thoại rồi lại tắt, tắt rồi lại bật, giao diện tin nhắn vẫn chỉ có câu “Cậu về tới nhà chưa?”. Chung Khâu Duyên ngồi dậy, kêu lên: “Em về rồi, mẹ nó, em về rồi. Sau đó thì sao?”

Hôm sau, lúc chuyến xe buýt đầu tiên khởi hành, Chung Khâu Duyên vẫn đang trăn trở. Vì sao Châu Tồn Thú lại không nhắn tin trả lời cậu? Hôm nay cậu nhất định phải hỏi lý do.

Kết quả tối đến, Châu Tồn Thú trả lời rất bình thản: “Không phải câu bảo “Tới rồi” sao? Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.”

Chung Khâu Duyên cảm giác như đang đấm vào bịch bông. Cậu sấn tới chỗ Châu Tồn Thú, hỏi: “Anh không nhắn thêm vài tin cho em được à? Không thể chủ động gọi cho em à?”

Châu Tồn Thú bị cậu chèn ép gần như dính lên hàng rào bao quanh khu Thân Thân. Anh cảm thấy buồn cười, nói: “Cậu hệt như người yêu bé nhỏ làm loạn vô cớ vậy.”

Chung Khâu Duyên im lặng. Châu Tồn Thú đập con muỗi trên cánh tay, lúc ngẩng đầu lên phát hiện Chung Khâu Duyên vẫn đang trầm tư suy nghĩ. Đến tận khi bọn họ lên lại trên tầng, Chung Khâu Duyên vẫn không nói năng gì, Châu Tồn Thú bèn tìm chìa khóa mở cửa.

Hôm đó, Chung Khâu Duyên vừa lái xe tới ngã tư phố Cây Sa Kê thì Châu Tồn Thú gọi điện tới. Chung Khâu Duyên nhấc máy, hỏi: “Sao thế? Khó chịu chỗ nào sao?”

Châu Tồn Thú cười khẽ, đáp: “Tôi lo cậu không khỏe nên gọi cho cậu. Bây giờ cậu đã khỏe chưa?”

Nghe thấy giọng Châu Tồn Thú, Chung Khâu Duyên hưng phấn tới mức mặt đỏ bừng. Cậu mở cửa sổ, già mồm trả lời: “Cũng tạm.”

Châu Tồn Thú “à” một tiếng rồi hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”

Chung Khâu Duyên không trả lời nhưng cậu không chịu cúp máy, cũng không chịu cho Châu Tồn Thú cúp máy. Chung Khâu Duyên cứ thế cầm điện thoại đi lên tầng, cầm điện thoại nằm lên giường, tán gẫu câu được câu chăng với Châu Tồn Thú. Có lúc cả hai đều không nói gì, trong loa điện thoại chỉ có độc tiếng Châu Tồn Thú lật sách.

Châu Tồn Thú hỏi: “Ngủ chưa?”

Chung Khâu Duyên đáp: “Chưa.”

Sau đó bọn họ lại tiếp tục giữ máy. Sau cùng, Châu Tồn Thú nói: “Điện thoại nóng lên rồi. Tôi cúp máy trước đây, ngủ ngon nhé?”

Chung Khâu Duyên vùi mặt vào gối, nói với giọng dỗi ồm ồm: “Không ngon.”

Châu Tồn Thú ở đầu bên kia điện thoại phì cười.

Bình Luận (0)
Comment