Cảnh Sát Hình Sự La Phi

Chương 36

Sau khi thăm dò hết dấu chân trên mặt tuyết, La Phi lại quay về phòng mà Không Vong ở khi còn sống, muốn từ bên trong phòng tìm ra được vài manh mối giải thích cho việc thi thể ‘đi lại’ thần kỳ.
Nhưng kết quả làm cho người ta thất vọng. Trừ việc thi thể đã không còn ở tại chỗ ra, khắp nơi trong phòng cũng giống như lần đầu tiên anh đến vào buổi sáng hôm qua, so sánh với nhau không có gì khác biệt. Anh đành phải bảo Thuận Bình trước tiên nên đem thi thể quay về bên trong nhà, còn bản thân thì gọi một số nhân chứng trông thấy sự việc đầu tiên đến tìm hiểu tình hình.
Không Minh cũng được coi là một trong nhưng hòa thượng có vai vế khá cao trong chùa Khô Mộc, nhưng bởi vì mọi mặt đều không quá xuất sắc, bình thường mọi người rất ít khi chú ý đến ông. Nhưng mà hôm nay, thế nhưng ông lại đi tới phòng trụ trì Không Tĩnh, sở trưởng La Phi của đồn công an dưới chân núi còn đặc biệt lắng nghe ông kể chuyện, bởi vì ông là người đầu tiên tới trong sân nhìn thấy Thuận Đức chết. Ông miêu tả tình huống lúc ấy như thế này:
“Quả thận trong cơ thể tôi không tốt lắm, tật xấu là thường xuyên đi tiểu, tối ngủ cũng phải ra ngoài hai ba lần. Tối hôm qua tôi ngủ nửa giấc, lại bị mắc tiểu làm cho tỉnh lại, không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là khoác thêm cái áo ngoài rồi rời giường. Tôi mở đèn, lôi cái chậu tiểu dưới giường ra, đột nhiên nghe có người kêu to. Trong màn đêm yên tĩnh tiếng thét kia cực kỳ đáng sợ, tôi bị dọa đến giật mình một cái, vội vàng nén tiểu vào người. Tôi lấy can đảm đi ra ngoài cửa, nhìn về nơi truyền ra tiếng thét mới vừa rồi. Tôi nhìn thấy trên cửa sổ phòng Thuận Đức có một người, lúc ấy phản ứng đầu tiên là nghĩ có kẻ trộm náo loạn, nhưng lập tức phát hiện ở cửa gì đó không thích hợp. Sau lưng thấy dấu chân người nọ dọc theo sát vách phòng của Không Vong đi ra ngoài. Tôi lại nhìn kỹ, thiếu chút nữa bị sợ đến ngồi dưới đất luôn rồi, trên cửa sổ là cái sát của Không Vong đã chết! Sau đó trong đầu tôi chính là trống rỗng, đứng ngơ ngác tại chỗ, đi đứng cũng không nghe sai bảo. Về sau nữa thì tất cả đèn phòng lục đục sáng lên, hình như mọi người đều chạy vào trong sân, sau đó chỉ nghe thấy Đại đương gia Thuận Bình bảo mọi người trở về phòng mình, không cho phép đi lại tùy tiện.”
“Cửa phòng thầy, cách chỗ ở cửa Thuận Đức không xa lắm phải không?.” Sau khi La Phi nghe nói xong, bắt đầu hỏi thăm.

“Khu tập thể của chúng tôi đều ở cùng một dãy, cách nhau hai căn phòng, khoảng cách không tới mười mét.”
“Thời điểm thầy đi ra khỏi phòng, ánh sáng trong sân như thế nào?”
“Trong tuyết không phải rất đen, ánh đèn trong phòng Thuận Đức soi sáng ra cửa sổ, phải nói ánh sáng chung quanh phòng lúc bấy giờ không tệ lắm.”
La Phi dùng mắt nhìn chằm chằm Không Minh: “Thầy dám khẳng định lúc thầy từ trong nhà ra sân, trong sân, nhất là gần phòng của Thuận Đức, không có người nào khác sao?”
“Chắc chắn là không có.” Không Minh suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Tôi có thể khẳng định gần chỗ ở của Thuận Đức không có. Bởi vì tôi vừa mới vào sân, ánh mắt lập tức nhìn sang chỗ đó, tuyệt đối không phát hiện bất cứ người nào.”
La Phi gật đầu một cái: “Trước tiên cứ như vậy đi. Thầy có thể đi về, nếu như lại nghĩ ra cái gì, lập tức tới nói cho tôi biết.”
Ở chung phòng với Không Minh còn có Thuận Huệ cũng cho lời khai tương đối phù hợp: “Lúc Không Minh từ trên giường đứng dậy, tôi cũng bị thầy ấy đánh thức. Nhưng khi đó tôi chỉ mơ mơ màng màng, cũng không có mở mắt. Sau đó tôi lại bị âm thanh tiếng thét thảm thiết dọa sợ không nhẹ, tôi nhảy một cái buồn ngủ mất ráo, lập tức ngồi dậy. Không Minh xem ra cũng sợ hãi, không nói gạt các người, lúc đó thầy ấy khẽ run rẩy, nước tiểu cũng văng đến sàn nhà. Hai chúng tôi kinh hồn mất vía nhìn nhau một hồi lâu, sau đó tôi bắt đầu mặc quần áo, thầy ấy một mình mở cửa đi ra ngoài ngó xung quanh trước. Chờ đến lúc tôi đi ra, những người khác còn chưa ra ngoài, chỉ có Không Minh đứng ngơ ngác tại chỗ. Tôi nhìn theo ánh mắt của thầy ấy, cũng bị sợ đến trái tim gần như nhảy ra khỏi miệng mình! Các anh nói xem đến cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Trong chùa này, tôi thật sự không dám ở lại thêm...”

“Nói nhăng nói cụi gì đó!” Không Tĩnh ngắt lời anh ta, “Nhất định chuyện này sẽ được làm rõ! Có sở trưởng La ở đây, có thể xảy ra tình trạng hỗn loạn nào nữa?”
Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt Không Tĩnh khác với giọng nói của mình, cũng có vẻ không hề khuyến khích.
Lúc Thuận Huệ mở cửa rời đi, vừa đúng lúc Thuận Bình đi vào, trong tay ông cầm một đống đồ, sắc mặt vô cùng nặng nề.
“Như thế nào?” Ông dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn La Phi và Không Tĩnh đang ở trong phòng: “Có manh mối gì không?”
La Phi lấy tay đỡ trán, chậm rãi lắc lắc đầu. Lời Không Minh và Thuận Huệ nói chỉ là tiến thêm một bức kiểm chứng sự kiện không đầu không đuôi kia.

Thuận Bình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: “Thật ra thì tôi có một ý tưởng, có lẽ bây giờ là lúc nên nói ra rồi.”
“Hả?” La Phi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn ông ta, “Ý tưởng gì?”
“Có mấy lời, tôi nói ra đây, đừng nói các người không tin tưởng, ngay cả tôi cũng cảm thấy hoang đường.” Thuận Bình dừng lại một chút, “Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như thế này, lại không tìm được giải thích hợp lý, có lẽ chỉ có thể suy đoán theo phương diện này.”

Bình Luận (0)
Comment