Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 21

Cô vẫn khăng khăng ôm chặt lấy cổ anh lườm nguýt Mạc Bằng:

"Tôi thích như thế đấy thì sao?"

Anh mỉm cười, cẩn thẩn đỡ lấy cô quay người lại hất tay ra hiệu cho Mạc Bằng và Hàn Đăng.

"Hai người về đi"

Dường như Hàn Đăng và Mạc Bằng hiểu ý anh bèn đút hai tay vào túi quần quay người ra về. Trước khi đi cả hai còn đồng thanh:

"Chúc hai người một đêm vui vẻ"

Nói xong cả hai chạy thẳng cẳng. Giai Kiệt che miệng cười rồi cũng biết ý lui vào bên trong. Cả không gian của nhà ngoài bây giờ chỉ còn anh và cô, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô:

"Được rồi đó, em xuống đi"

"Không, không"

"Thôi được rồi, tùy em đấy"

Anh còn phải tiếp tục làm việc nhưng cô cứ bám lấy anh không chịu rời. Anh bất đắc dĩ vừa phải đỡ cô vừa phải làm việc. Sau khi dọn dẹp xong anh vào phòng làm việc riêng rồi ngồi xuống ghế, lúc này cô mới buông cổ anh ra chễm chệ ngồi trên đùi anh.

Anh nhíu mày, chống tay nhìn cô:

"Từ khi nào mà Tô Dịch Nhi em lại biết làm nũng kiểu đó hả?"

"Chẳng phải đây là cách mấy cô gái nai tơ hay làm sao? Em không hợp à?"- cô phồng má.

Anh đưa tay gõ lên đầu cô, một tay giữ lấy chiếc eo nhỏ nhắn:

"Em nghĩ tôi thích gái nai tơ sao?"

Cô lặng lẽ đặt tay lên vai anh nghiêm túc:

"Giai Kiệt nói hôm nay Ngô Tuyết Lan đã tới đây không những tự tiện vào phòng em cô ta còn lấy đi tấm ảnh chụp của em, thiên kim đại tiểu thư lại vô duyên đến thế sao?"

"Sao cơ? Ngô Tuyết Lan vào phòng em?"

"Nếu em ở đó em đã cho cô ta một trận"

Anh ngơ ngác:

"Vậy cả ngày nay em không ở nhà sao Tô Dịch Nhi?"

Cô chột dạ, lại lỡ tiết lộ cho anh biết là cả ngày nay mình không ở nhà. Cô tính làm lơ câu hỏi ấy chạy ra ngoài nhưng bị anh giữ chặt lấy. Anh hỏi cô:

"Em lại chạy ra ngoài có phải không?"

"Em…em…" - cô ấp úng.

Anh thở dài mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng. Cô quay người nhìn theo thì giật mình phát hiện khẩu súng mà anh lấy ra giống y hệt khẩu súng sáng nay cô cầm theo. Anh ném ra một xấp ảnh toàn là ảnh chụp tử thi, anh nói:

"Là em làm đúng không?"

Xấp ảnh ấy toàn là ảnh người chết vì bị bắn. Bất ngờ thay những người bị bắn ấy lại có liên quan đến đường dây buôn bán hàng cấm mà đội của anh đang điều tra. Anh nghi ngờ cái chết của họ là do cô gây ra nên đã hỏi. Cô nuốt nước bọt, nhìn mấy tấm ảnh đó cười trừ:

"Sao em có thể giết họ được chứ? Anh nhầm rồi"

"Tôi còn chưa nói là em giết họ…"

Cô ngơ người nhìn anh chột dạ: "Chết rồi!"

Anh nhìn khẩu súng trên bàn rồi nhìn cô:

"Tất cả bọn họ đều chết vì một phát súng, qua kiểm tra thì chính là loại đạn của súng này, có phải em đã lấy nó đi để viết bọn họ không?"

"Em không có, em không có làm vậy" - cô lắc đầu.

"Tô Dịch Nhi, đừng có chối nữa" - anh quát.

Không gian yên lặng một lúc. Cô ngồi im trên đùi anh mắt không dám nhìn thẳng vào anh, còn anh thì bị cô làm cho tức điên đến mức không biết nên làm gì tiếp theo. Bộ dạng của cô lúc này chẳng khác nào giận dỗi, anh lại không nỡ làm to chuyện.

"Nếu em không phải bạn gái tôi thì đã không thể ngồi ở đây rồi có biết không?"

"Anh nói vậy là sao?"

"Tôi biết em căm ghét người của Sói Đen nhưng em tự tiện ra tay giết người thế này sẽ bị coi là đồng phạm của bọn chúng"

"…"

"Từ lần sau đừng có tự ý là lấy súng đi giết người như thế nữa, nếu còn tái phạm thì cho dù có là bạn gái của cảnh sát trưởng em cũng không thể thoát tội đâu"

Cô mỉm cười ôm chầm lấy anh.

"Chẳng lẽ anh lại muốn giam em vào tù lần nữa?"

Anh đưa tay vuốt mái tóc đen nháy của cô:

"Còn quậy phá thì tôi sẽ làm thật đấy"

Cô đánh trống lảng sang chuyện khác nên đã nói với anh:

"Anh ăn tối chưa? Để em dọn cơm cho anh ăn nhé?"

"Nếu ăn cái khác thì tôi ăn…"

"Ăn cái gì?"

"Em đấy!"

Cô cười gượng, nhanh chóng nhảy tót xuống đất rồi chạy mất hút. Anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã chạy mất rồi.

"Này…Tô Dịch Nhi"

Cô chạy ra ngoài đóng sầm cửa lại, thở phào nhẹ nhõm:

"Suýt nữa thì…"

Đêm hôm ấy, cô ngồi trên giường tay cầm cuốn sổ mật mã nghĩ về chuyện hôm nay cô đã làm. Lúc sáng cô rời đi là đã biết nơi tụ tập của bọn đàn em Sói Đen, cô có cầm súng cả gan xông vào chỗ của bọn chúng.

- ------Hồi tưởng lại----------

Tô Dịch Nhi dừng xe bên cạnh một con hẻm bỏ hoang nhẹ nhàng bước từng bước chậm rãi tiến đến phía căn nhà hoang gần đó. Trên tay cô cầm theo khẩu súng đã lên đạn sẵn kĩ lưỡng quan sát xung quanh rồi mới dám bước vào trong.

Mấy tên dáng vẻ gầy gò có hình xăm đầy người đang thực hiện giao dịch thứ gì đó, cô biết đó là hàng cấm nên đã nhanh chóng chĩa súng về phía bọn họ hét lớn:

"Tất cả dơ tay lên ai dám cử động tôi sẽ bắn người đó"

Ban đầu bọn chúng bị giọng nói của cô làm cho sợ khiếp nhưng đến khi thấy được nhan sắc của cô bọn chúng lại mỉm cười cho rằng cô là một cô gái còn "non" chưa hiểu chuyện.

"Này cô em đừng…"

Pằng!

Một viên đạn bay xuyên qua tim của tên vừa lên tiếng. Hắn từ từ ngac gục xuống đất, máu chảy ra đầy sàn nhà, vài tên còn lại hoảng sợ đứng im không dám cử động.

Cô tiến lại gần thì phát hiện bọn chúng có thẻ của Sói Đen. Nhắc đến Sói Đen là cô phát tiết, cô lớn tiếng quát bọn chúng:

"Các ngươi là người của gã Garrick có phải không?"

Bọn chúng nuốt nước bọt nhìn nhau một lúc rồi lắc đầu. Tuy bọn chúng không nói nhưng cô cũng thừa biết là chúng đang cố tình che giấu.

Nhân lúc cô lơ là cảnh giác hai tên khác cầm gậy định lao tới tấn công cô nhưng may mắn cô phản ứng kịp bắn thêm hai phát đạn vào người của hai tên đó khiến bọn chúng chết ngay tại chỗ. Bây giờ chỉ còn một tên cuối cùng cô không thể cứ vậy mà giết hết khi chưa tìm được thông tin gì. Cô tiến đến túm cổ áo tên còn lại dí súng vào đầu hắn:

"Rốt cuộc ông chủ các người đang tiến hành chuyện gì? Căn cứ của các người nằm ở đâu mau nói đi?"

Tên còn lại lưỡng lự một lúc rồi đưa tay lên bóp cò tự sát. Cô không thể ngăn cản vì khẩu súng đang được dơ ra trước mặt. Tên cuối cùng lại chết, trong khi cô còn chưa kịp tìm kiếm thông tin từ chúng.

Cô bất lực cắn răng định rời đi vì chỉ một lát nữa thôi cảnh sát sẽ tìm đến đây. Cô tiến đến chiếc bàn gãy chân cầm thẻ Sói Đen lên nhìn nó với ánh mắt căm phẫn sau đó dùng lực nắm chặt chiếc thẻ đó.

- --------Hồi tưởng kết thúc------------

Cô thẫn thờ ngồi trong căn phòng tối chỉ len lỏi ánh sáng của chiếc đèn ngủ nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Thời gian ba cô bị bọn chúng bắt đi cũng đã lâu cô bắt đầu cảm thấy lo sợ về an nguy của ba mình. Còn kéo dài thêm thời gian chắc chắn ba cô sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt là nếu chúng biết ba cô năm xưa là lính canh gác nơi cất giữ vũ khí hạt nhân thì sẽ nguy to.

"Ba, ba đợi con thêm một chút nhé, con sẽ cứu ba ra ngoài"
Bình Luận (0)
Comment