Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 38

Ngô Tuyết Lan bị cô hất nước ướt hết cả mặt lẫn áo trong phút tức giận ả hét lên:

"Tô Dịch Nhi cô làm cái quái gì thế hả?"

"Là cô chọc tức tôi trước, đáng lắm"

Nói rồi cô xoay người bước ra khỏi cửa hàng lái xe rồi rời đi. Vệ sĩ của Ngô Tuyết Lan vội vàng giúp cô ta lau nước trên người.

"Thật là tức chết mà. Tô Dịch Nhi, cô cứ đợi đó"



Căn cứ bí mật BlackWolf,

Bọn chúng vẫn không ngừng tra tấn dã man đối với Giản Võ, tuy ông không thể chống cự nhưng cũng nhất quyết không chịu nói bí mật cho bọn chúng biết. Devil biết là moi thông tin từ Giản Võ thì chẳng có ích lợi gì nên đã sai người giải ông ấy xuống dưới tầng hầm nhốt chung với Tô Đại Từ.

Tô Đại Từ đang nằm gục bên tường thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa mở chợt mở mắt tỉnh dậy không ngờ người bị áp giải vào là Giản Võ, ông chồm đến liên tục hỏi:

"Giản Võ. Ông sao thế này? Bọn chúng đã đánh ông ra nông nỗi này sao?"

Giản Võ đã hoàn toàn kiệt sức chỉ có thể gục xuống đất nhưng vẫn cố gắng đáp lại:

"Giản…Giản Đan... Bị bọn chúng…bắt rồi"

"Cái gì?"

"Hahahaha"

Nghe thấy tiếng cười quái dị Tô Đại Từ ngước mắt nhìn người đàn ông ác độc đang đứng trước song sắt mà lòng không khỏi căm phẫn:

"Devil, ông đang nhốt Giản Đan ở đâu? Chuyện này không hề liên quan đến bọn trẻ việc gì phải kéo chúng vào"

"Hừ…cái con bé không biết trời cao đất dày đó đang cố tình quyến rũ con trai tôi kia kìa"

Nghe nói vậy Giản Võ cố gượng dậy:

"Không…thể nào!"

Devil nhìn bộ dạng thảm hại của Giản Võ tặc lưỡi:

"Giản Võ, tôi thiết nghĩ nếu ông muốn gặp lại con gái thì mau mau nói ra tung tích của cuốn sổ kia đi bằng không thì ông biết hậu quả rồi đấy"

Hắn tiếp tục chỉ tay về phía Tô Đại Từ cảnh cáo:

"Còn ông nữa. Đứa con gái yêu quý của ông Tô Dịch Nhi nghe nói đang giúp cảnh sát điều tra BlackWolf, đúng là tuổi trẻ tài cao một đôi uyên ương tài sắc vẹn toàn nhưng mà…tôi ghét nhất là những kẻ thông minh luôn không sợ trời không sợ đất như bọn chúng"

"Ông dám động tới con bé, thì coi chừng cảnh sát"

"Ha…ông nghĩ tôi sẽ sợ đám cảnh sát vắt mũi chưa sạch đấy à. Nhanh thôi, Tô Đại Từ, Giản Võ tôi sẽ khiến hai người tự nguyện nói ra thứ mà tôi cần"

Devil bỏ đi để lại tiếng cười kinh hãi nghe thôi đã muốn lao tới bóp chết hắn. Con người ấy là kiểu không trừ thủ đoạn để cướp được thứ mình muốn sẽ có thể giết hàng trăm người nếu bị cản đường. E là sẽ có nguy hiểm xảy ra!

Sau khi dưỡng thương vài ngày cánh tay bị trúng đạn của Garrick cũng đỡ hơn nhiều. Hắn từng tuyên bố sẽ trừ khử Lục Nam Thành tới cùng vì sự ngạo mạn của anh. Garrick vừa bước ra khỏi phòng sau một thời gian không được cử động mạnh nay lại có thể tự do tiếp tục giải quyết lũ lì lợm ngáng đường kia.

"Đại ca, anh đã khỏe hơn rồi sao?"

"Phải khỏe chứ. Cũng phải nhờ ơn tên cảnh sát họ Lục kia suýt nữa thì khiến Garrick này đi gặp ông bà tổ tiên rồi"

"Ông chủ nói có nhiệm vụ mới cho anh đây"

"Hả? Lại là giết người sao?"

Tên đàn em kia đưa ra một bức ảnh trên đó là hình của cô. Garrick nhìn tấm hình của cô híp mắt hỏi:

"Lần này là…"

"Giết chết người trong bức ảnh. Đây chính là…nhiệm vụ lần này của anh"

Chuyển cảnh…

Cô mua đồ ăn sẵn rồi ăn trưa ở bên bờ sông mặc cho Giai Kiệt và anh có gọi điện thế nào cô cũng nhất quyết không nghe máy. Cô không muốn về đó để phải nghe những lời cay nghiệt mà ba anh nói ra.

"Tô Dịch Nhi này sinh ra không phải để chịu đựng mấy cái lời lẽ đó"

Nói rồi cô bật lon bia uống một ngụm đầy miệng. Đột nhiên điện thoại có tin nhắn gửi đến, lúc đầu cô không định xem vì tưởng là tin nhắn của anh nhưng lúc định xóa tin thì cô mới biết không phải anh nhắn.

"Nhà kho KR - Giản Đan"

Cô vội vã gọi điện vào số điện thoại đã gửi tin nhắn này cho cô nhưng đầu dây bên kia không có ai bắt máy cả. Cô nhấn gọi lần nữa thì đã có tín hiệu nhận cuộc gọi:

"Alo, Giản Đan, là em có phải không? Giản Đan..."

"…tít"

Có người bấm nghe nhưng lúc cô hỏi thì lại không nói gì cả. Cô cảm nhận được có sự bất thường liền lái xe đến địa chỉ vừa nhận được, mong rằng lần này sẽ không như lần trước.

Garrick mượn danh nghĩa là Giản Đan nhắn tin để dụ cô tới rồi giải quyết cô. Người của hắn đang đợi sẵn ở nhà kho KR, đây là một nhà kho lớn nhưng đã bị bỏ hoang mấy năm nay, một nơi nguy hiểm thế này chắc chắn cô phải đề phòng một chút.

"Đại ca liệu Tô Dịch Nhi đi một mình hay đi cùng tên Lục Nam Thành đó?"

"Cô ta sẽ đi một mình, chắc chắn là một mình"

"Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?"

"Bởi vì thằng ngốc kia đang cùng đội điều tra của nó đi làm một nhiệm vụ ngu ngốc khác rồi"

Garrick nói chắc như đinh đóng cột cứ như thể hắn nhìn thấy được vậy.

Anh cùng đội điều tra Thiên Du đang tiến hành mở rộng truy vết khu vực xung quanh điểm hẹn trước đây mà Garrick từng hẹn gặp anh xem có thể thu thập được thông tin gì không. Phạm vi điều tra mỗi lúc một lan rộng nhưng kết quả lại chẳng có tin tức gì cả.

"Đội trưởng, chúng ta đã tìm kiếm cả một buổi trời nhưng vẫn không hề có tin tức gì" - Mạc Bằng báo cáo.

Anh thở dài:

"Chết tiệt, rốt cuộc thì bọn chúng đang trú ngụ ở cái xó xỉnh nào chứ?"

Không điều tra được gì vì thế anh cùng đội điều tra trở về sở cảnh sát giải quyết nốt công việc còn tồn đọng. Ngồi trong xe anh có mở điện thoại bấm gọi cho cô nhưng kết quả vẫn là cô không nghe máy. Anh cau mày nhìn chiếc điện thoại đang quay số trong vô vọng:

"Tô Dịch Nhi, nghe máy đi chứ…"

Trong lúc đợi đèn đỏ anh có chợp mắt một chút. Đúng lúc ấy xe moto của cô lướt qua, Mạc Bằng nhìn thấy cô và cô cũng nhìn thấy Mạc Bằng:

"Ơ…kia là…"

Thấy anh đang ngồi trong xe cô dơ một ngón tay lên trước miệng nhằm ra hiệu cho Mạc Bằng đừng nói gì với anh (cử chỉ "suỵt"). Rồi nhanh như một cơn gió cô tăng tốc vượt qua xe của anh lúc ấy anh vẫn đang nhắm mắt. Mạc Bằng lúng túng quay xuống định nói với anh nhưng khi nghĩ lại thì lại không nói nữa. Đèn xanh hiện lên, xe tiếp tục chạy. Xe của anh và cô đi về hai hướng ngược chiều nhau.

Đến điểm hẹn mà Giản Đan đã gửi tin nhắn xuống xe, cất chìa khóa rồi từ từ bước vào trong. Nơi này tối om, lúc cô mở cửa ra thì bụi bẩn bay ra ngoài:

"Khụ…Giản Đan... Khụ khụ…Giản Đan em có ở trong này không?"

Biết cô đã tới Garrick ra lệnh cho đàn em tấn công. Cô đang đi vào trong thì đột nhiên rất nhiều người đàn ông mặc áo đen xuất hiện tiến về phía cô khiến cô rơi vào thế bị động, cô mím môi:

"Chết tiệt. Bị lừa rồi!"

Trong đám bọn chúng có kẻ cầm gậy định lao đến đánh cô nhưng may mắn cô có mang theo súng liên tục bắn chết từng tên một.

Bằng! Bằng! Bằng!

Garrick không ngờ lần này thực hiện nhiệm vụ vẫn phải dính dáng tới súng. Hắn đứng trong bóng tối nhìn về phía của cô tay cầm một khẩu súng khác nhắm về phía cô:

"Nếm thử mùi vị bị trúng đạn đi, Tô Dịch Nhi"

Cô đã thoát khỏi vòng vây bèn nhanh chóng chạy đi để tìm chỗ thoát thân. Ai ngờ…

Đoàng!

Một viên đạn sượt qua cánh tay trái của cô. Tuy chỉ sượt qua nhưng máu lại chảy không ngừng cô ôm lấy chỗ bị bắn rồi tiếp tục chạy.

Đoàng!

Lần này hắn lại bắn sượt qua bắp chân của cô khiến cô phải chạy khập khiễng. Gian tà đại ác chơi trò tiểu nhân, hắn trong tối cô ngoài sáng hoàn toàn không thể đấu lại chỉ còn cách chạy trốn.
Bình Luận (0)
Comment