Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 50

Dù bị Giản Phong đe dọa bằng súng nhưng James lại không hề tỏ ra sợ hãi, còn Giản Đan thì cuống cuồng cố gắng bảo vệ James cho bằng được. Giằng co một lúc đột nhiên đám người áo đen từ đâu xuất hiện bao quanh ba người họ.

Để đề phòng Giản Phong ngay lập tức đã bắt lấy James, một tay giữ chặt người James tay còn lại cầm súng chĩa vào đầu James. Giản Đan đứng bên cạnh liên tục sợ sệt liệu hôm nay có thể rời khỏi nơi này an toàn không?

"Tất cả đứng yên nếu không tôi sẽ bắn chết hắn"

James không hề có ý định chạy trốn nhưng vẫn hét lên:

"Nếu các người qua đây anh ta sẽ giết tôi, cứ nghe theo lời anh ta đi"

Ý của James là không muốn bọn chúng làm khó Giản Phong nhưng Giản Phong lại hiểu lầm ý tốt đấy, sau khi nghe câu nói đó của James lại cười khẩy:

"Ham sống sợ chết, đúng là cá mè một lứa"

James cũng không phản bác mặc dù mọi chuyện không phải như vậy. Đám người kia đứng yên tại chỗ vì sợ Giản Phong sẽ bóp cò.

"Mau thả thiếu gia ra bằng không các người sẽ không thoát khỏi đây được đâu" - một tên to con lên tiếng.

Giản Phong mỉm cười ghé vào tai James nói nhỏ:

"Mau đưa tôi đến chỗ ba tôi bị giam giữ, cậu phải cắt đuôi được cái đám người kia nếu không…tôi sẽ giết cậu ngay tại đây"

James đồng ý. Cả ba bắt đầu di chuyển đến tầng hầm. Đám người kia thấy vậy liền bám theo nhưng đi được vài bước James đã hét toáng lên:

"Các ngươi lùi lại đằng sau không được bám theo"

"Nhưng thiếu gia…"

Ta sẽ không sao đâu, bọn họ an toàn rời đi thì ta cũng an toàn, lùi lại"

"Vâng…"

Bọn chúng ngoan ngoãn nghe theo lời của James. Nhanh chóng cắt đuôi được đám người ngoan cố ấy, Giản Phong tìm được nơi ba mình bị giam giữ.

Bằng!

Chiếc khóa bằng sắt ở trên cửa rơi xuống, Giản Phong mở cửa bước vào. Trong căn phòng tối Giản Phong nhìn thấy ba mình đang lim dim tựa đầu vào tường.

"Ba, ba có sao không?"

Giản Võ từ từ mở mắt hơi thở yếu ớt cố gắng nhìn người ở phía trước mặt mình. Một lúc sau ông mới nhận ra là Giản Phong:

"Giản…Phong. Con đến rồi đấy à?"

Ngay lập tức Giản Phong đỡ ba mình lên lưng cõng ông mau chóng rời khỏi đây. Trước khi đám người kia kéo tới phải nhanh chóng chạy trốn, Giản Phong nói với em gái:

"Gửi định vị cho cảnh sát nơi này đi, trong căn cứ chỉ còn ít tên bảo họ mau chóng kéo đến phong tỏa"

Chạy đến được cửa sau Giản Phong đưa ba mình lên xe trước. Giản Đan đang nắm tay James kéo đi thì đột nhiên lại bị giữ lại, Giản Đan quay sang hỏi:

"Sao lại không chạy tiếp?"

James ngập ngừng, ngó lại nhìn căn cứ, giọng nói trầm buồn:

"Dù gì nơi này cũng là nơi tôi lớn lên"

"James, nếu bây giờ anh không rời đi thì chỉ có con đường chết"

"Sẽ không quá như lời cô nói đâu, cùng lắm…là tôi vào tù thôi"

Giản Đan lay hai cánh tay của James đầy khẩn cầu:

"Tôi không muốn anh vào tù, tôi không muốn anh chỉ vì tội ác của ba mình gây ra mà phải thay ông ta chịu tội, tôi không muốn"

Nhìn thấy sự lo lắng của Giản Đan trong lòng James có chút gì đó muốn được khám phá thế giới bên ngoài. Cuối cùng James quyết định đi theo Giản Đan.

Xe lăn bánh, cuối cùng James đã rời khỏi nơi này. Căn cứ cửa đã đóng chắc chắn sau khi phát hiện người đã trốn thoát bọn chúng sẽ tẩu thoát nhưng tất cả đều đã quá muộn vì sau khi bọn họ lái xe rời khỏi cảnh sát đã tới nơi phong tỏa cả căn cứ.



Hôm sau chính là ngày đưa tang của ba cô. Vì phải nằm điều trị nên Giản Võ đã không tới dự đám tang được nên Giản Phong và Giản Đan đã thu xếp từ sớm để tới đó. Thay đồ xong Giản Phong thấy nét mặt Giản Đan có chút không vui thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt, biết là em gái đang đau lòng vì cái chết của bác Tô nên Giản Phong đã bước đến an ủi:

"Chúng ta đi thôi, Dịch Nhi đang đợi"

Giản Đan đứng dậy lấy lại tinh thần rồi cùng anh trai đến lễ tang. James cũng đang ở nhà của hai người nhưng lại sống trong sự kiểm soát của Giản Phong, James cũng muốn đến lễ tang ấy nhưng nếu gặp James e là cô sẽ không giữ được bình tĩnh mà ra tay mất.

Tới nơi, xung quanh đâu cũng thấy sự ảm đạm lạnh lẽo. Cô ngồi một bên thẫn thờ ôm lấy di ảnh của ba mình những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Giản Đan vừa thấy cô đã chạy đến an ủi cô còn Giản Phong và anh chỉ biết thở dài rồi để không gian riêng cho hai người họ.

"Nghe nói cảnh sát đã đuổi theo xe của bọn chúng, thế nào? Anh có bắt được tên Devil không?" - Giản Phong hỏi anh.

Anh lắc đầu:

"Đám người của Mạc Bằng và Hàn Đăng đã bị chúng bắn trọng thương, chặn đường được một vài chiếc xe nhưng không thể đuổi kịp tên cầm đầu"

"Bọn chúng thật là khốn nạn. Nếu để tôi bắt được xem tôi xử lý chúng thế nào" - Giản Phong cáu gắt.

[...]

Đứng trước mộ của ba, cô hoàn toàn suy sụp cả cơ thể không đứng vững chỉ có thể dựa vào người của anh. Từ xa, Ngô Tuyết Lan núp sau bụi cây nhìn về hướng mộ, ả ta vừa sợ vừa run liên tục lẩm bẩm:

"Không phải tôi, không phải tôi. Là do ba cô tự nhảy ra, không phải tôi giết ông ta, không phải tôi"

Trong phút sợ hãi đột nhiên có một cánh tay từ đằng sau vỗ nhẹ lên vai Ngô Tuyết Lan khiến ả giật nảy mình:

"Ngô Tuyết Lan!"

"Không…" - Ngô Tuyết Lan sợ hãi.

"Cô làm sao vậy?"

Thì ra là Hoàng Mặc Dương, hắn đã khiến Ngô Tuyết Lan một phen chết khiếp. Nhìn bộ dạng sợ hãi của ả Hoàng Mặc Dương thích chí mỉm cười:

"Cô muốn dự tang lễ sao không đường hoàng mà đến trước mộ ông ta sao phải lén lút đứng ở đây nhìn về đó với bộ dạng sợ hãi chứ"

"Hoàng Mặc Dương, sợ hãi cái gì chứ. Tôi chỉ là không muốn phải chạm mặt bọn họ mà thôi"

"Ngô Tuyết Lan, nói chuyện chút đi"

Ngô Tuyết Lan theo Hoàng Mặc Dương ra ngoài xe để nói chuyện. Chẳng biết có chuyện gì mà phải lén lút thế này.

"Nói đi, anh muốn gì?"

Hoàng Mặc Dương đưa cho ả một vài bức ảnh về hai tên xạ thủ đã ra tay bắn chết Tô Đại Từ. Vừa nhìn thấy nó Ngô Tuyết Lan đã dựng cả tóc gáy lắp bắp:

"Cái…cái gì…đây?"

"Đừng giả bộ ngây thơ không biết gì. Ngô Tuyết Lan, chẳng phải cô là người đứng sau giật dây sao?"

Ngô Tuyết Lan nổi giận ném mấy bức ảnh vào người Hoàng Mặc Dương:

"Đừng có nói láo"

Hoàng Mặc Dương tiếp tục đưa cho cô ta những bức hình chụp được cô ta cùng hai tên xạ thủ đã chết trao đổi qua lại, hắn nói:

"Còn mạnh miệng chối cãi. Ngô Tuyết Lan, cô cũng chỉ có thế thôi sao?"

"Tại…tại sao anh lại…có nó"

"Hahaha, tại sao có không quan trọng. Quan trọng là bây giờ, nếu tôi đưa nó cho Lục Nam Thành thì sẽ có chuyện vui xảy ra đây"

Ngô Tuyết Lan tái mặt lại, quay sang nắm lấy vạt áo của Hoàng Mặc Dương, gương mặt lộ rõ khẩn cầu:

"Đừng, tôi xin anh đừng nói với Nam Thành, tôi xin anh đấy"

Hoàng Mặc Dương bật cười đưa tay nâng cằm nhỏ của ả lên, nói:

"Vậy thì làm một cuộc giao dịch đi, chỉ cần cô đồng ý làm bạn giường của tôi tôi sẽ im lặng"
Bình Luận (0)
Comment