*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Không có biện pháp, fans của cô quá nhiều, bó tay.
jpg.
" Ánh sáng màn hình di động nhàn nhạt chiếu vào đôi mắt cùng chóp mũi ửng đỏ của Đường Thu Bạch.
"Cô thường ngủ muộn vậy à?"
"Không có, thỉnh thoảng một lần, cô thì sao?" Đường Thu Bạch trả lời.
"Cũng vậy.
"
Đường Thu Bạch xoa xoa đôi mắt, nhìn khung chat giữa nàng và California, hình như đây là lần đầu tiên các nàng gần như mặt đối mặt nói chuyện phiếm, mới vừa gửi tin nhắn đi, rất nhanh là đã có thể nhận được câu trả lời từ đối phương.
Trong quá khứ đều có khác biệt thời gian, bất luận là tin nhắn riêng Weibo hay bình luận Weibo, không phải cách một vài ngày, thì chính là cách mấy giờ, tóm lại hai người kết nối toàn bộ dựa vào vận khí.
Đường Thu Bạch nhớ tới tấm hình mặt trăng tròn sáng ngời treo trên tòa tháp hùng vĩ trên Weibo của California, "Qua khoảng thời gian này tôi dự định đi Tây An theo review của cô.
"
"Hiện tại đi sao? Khá tốt.
"
"Ừ, tuy rằng muốn chờ mùa đông, để xem cổ thành phủ ánh bạc, nhưng mà không đợi được mùa đông.
" Đường Thu Bạch nhìn nửa câu cuối cùng, bất đắc dĩ cười khổ.
"Mỗi một thành thị, mỗi mùa đều có nét đặc sắc thuộc về nó, không cần tiếc nuối.
"
Không cần tiếc nuối?
Vậy thổ lộ thất bại cũng không cần tiếc nuối sao?
Đường Thu Bạch nhìn lời California nói có chút thất thần, nhưng ngoại trừ an ủi chính mình thì dường như cái gì cũng không làm được.
Nàng cho rằng Cảnh Thư Vân đối với nàng là đặc biệt, là không giống nhau, hóa ra những điều đó hết thảy đều chỉ là Đường Thu Bạch tự tưởng tượng.
"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.
"
Đường Thu Bạch chậm chạp không trả lời, trái lại California đã nhắn tin tới trước, kết thúc cuộc trò chuyện lần này.
"Được, cô cũng vậy.
"
Đường Thu Bạch trả lời đơn giản rồi rời khỏi Weibo, tắt di động.
Chỉ có lúc mất ngủ, người ta mới cảm thấy đêm tối đặc biệt dài, mênh mông vô biên vô tận, Đường Thu Bạch cũng không biết nàng ngủ lúc nào, chỉ đến khi mơ mơ hồ hồ nhắm hai mắt, bị cơn buồn ngủ thổi quét bao quanh, mới từng chút từng chút trầm xuống.
Hai ngày cuối tuần, Đường Thu Bạch rất mê mang, chung quy cảm thấy trong lòng trống trải, không biết làm cái gì, ban ngày nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng khách, chớp mắt một cái lại thoải mái, ban đêm nhìn ngôi sao giữa bầu trời đen nhánh, lại khó chịu.
Cả người khi tốt khi lại không tốt, đồng thời thứ hai dần dần tới gần, khiến cho Đường Thu Bạch càng khủng hoảng, thậm chí vô số lần muốn trốn tránh.
Cho đến buổi sáng thứ hai, thời điểm Đường Thu Bạch bị chuông báo đánh thức, nỗ lực chớp mắt xác nhận rất nhiều lần, cuối cùng lại không thể nào không rời giường rửa mặt thay quần áo ra cửa đi làm.
Đường Thu Bạch nhớ tới trước kia nàng đến sớm đều sẽ gặp được Cảnh Thư Vân, lần này nàng cố ý đổi thành đến sát giờ, kết quả đứng ở trong thang máy trống trải, nàng mới ý thức được, Cảnh Thư Vân bận như vậy, làm sao có thể đến Lam Hoa bên này.
Đường Thu Bạch thả lỏng trong nháy mắt, lại có chút tự giễu.
Công tác chỉnh sửa cải tiến hạng mục mở rộng vẫn đang đẩy mạnh, trên tay Đường Thu Bạch đã chuẩn bị gần xong tài liệu văn bản, chỉ còn thiếu mấy cái chỉnh sửa cứng nhắc trong phòng thí nghiệm.
Mấy ngày sau đó, một khi có thời gian nàng đều chạy tới phòng thí nghiệm, Hạ Sâm ngược lại vui vẻ đi theo sau lưng nàng, người trẻ tuổi lòng mang nhiệt tình, vẫn luôn không ngừng kể mấy chuyện mới mẻ cùng Đường Thu Bạch, đêm đến về nhà Duệ Tiểu Hạ không bận cũng sẽ lôi kéo nàng nói chuyện phiếm, được song tầng hòa hoãn, hòa tan không ít cảm xúc tiêu cực của Đường Thu Bạch.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng, Đường Thu Bạch biết là vì không nhìn thấy Cảnh Thư Vân, tất cả ngụy trang kiên cường ngoài mặt đều còn có thể giữ lại.
Ngày mà tất cả tư liệu đều chuẩn bị đầy đủ hết, một tờ văn kiện cuối cùng yêu cầu người phụ trách cao nhất của công ty ký tên, Đường Thu Bạch cầm tư liệu trước tiên gọi điện thoại cho Địch Nghiên, dò hỏi cô ấy có thể thay mặt Đường Thu Bạch tìm Cảnh Thư Vân ký tên hay không.
Kết quả, Địch Nghiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Đường bộ trưởng, cô có thể trực tiếp qua đây, hôm nay Cảnh tổng ở Lam Hoa.
"
"! ! Được.
" Đường Thu Bạch cầm di động hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đúng lúc nàng muốn xin nghỉ.
Đường Thu Bạch ở trong phòng làm việc đi qua đi lại, lại uống chút nước, làm ẩm môi, cuối cùng vẫn là căng da đầu đi đến phòng làm việc của Cảnh Thư Vân.
Thời điểm Đường Thu Bạch lướt qua chỗ Địch Nghiên ngồi, thấy cô ấy đứng dậy cười với mình ý bảo Cảnh Thư Vân còn ở trong văn phòng.
Đường Thu Bạch cưỡng ép kéo khóe miệng đáp lại cô ấy, đứng ở trước cửa phòng làm việc của Cảnh Thư Vân, khe khẽ hít một hơi thật sâu, mới giơ tay gõ cửa.
"Cốc cốc cốc.
" Vài giây sau khi tiếng gõ cửa lanh lảnh vang lên, Đường Thu Bạch nghe thấy bên trong truyền đến giọng Cảnh Thư Vân nói, "Mời vào.
"
Đường Thu Bạch bình ổn tinh thần, tay nắm lấy chốt cửa mở ra, liếc mắt một cái liền trông thấy hình bóng mà hiện tại vẫn như cũ là người mà nàng thích.
Cảnh Thư Vân lưng thẳng tắp, cúi đầu, trên tay cầm bút đang viết gì đó, ánh mặt trời từ cửa kính bên cạnh cô chiếu vào, xuyên qua một chậu cây đặt ở bên kia, tản mạn dọi vào mặt đồng hồ kính lộ ra dưới cổ tay áo của cô, theo động tác rất nhỏ của cô, phút chốc thắp sáng đôi mắt Đường Thu Bạch.
"Lão bản, tư liệu chỉnh sửa hạng mục mở rộng toàn bộ đều đã chuẩn bị đầy đủ hết, văn kiện cuối cùng có một chỗ cần chị ký tên.
" Đường Thu Bạch mở miệng trước, nói xong nàng dời mắt, cúi đầu đi nhìn tư liệu, tiến đến gần.
"Ừ.
"
Đường Thu Bạch không nhìn thấy biểu cảm của Cảnh Thư Vân, chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, Đường Thu Bạch đem tờ văn kiện cuối cùng cần ký tên đặt ở trên cùng, đổi thành hướng thuận lợi để cô xem, hai tay đưa cho cô.
Trong chớp mắt vươn đôi tay, lơ đãng giương mắt đối diện với ánh mắt thăm dò của Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch lại nhanh chóng dời mắt, cười nói: "Lão bản, mời chị xem qua.
"
"Ừ, đều chỉnh sửa xong rồi sao?" Cảnh Thư Vân tiếp nhận tư liệu trong tay Đường Thu Bạch, không cẩn thận đụng chạm đến đầu ngón tay của nàng, một mảnh lạnh lẽo, chợt nhíu nhíu mày.
"Đúng vậy, đều hoàn thành rồi.
" Đường Thu Bạch không dám giương mắt, hơi cúi đầu nhìn chỗ cần Cảnh Thư Vân ký tên ở trên tư liệu.
"Ừ.
" Cảnh Thư Vân lật xem sơ bộ, sau khi xác nhận không có sai sót ký tên lên tờ cuối cùng, lại một tay đưa cho Đường Thu Bạch.
"Lão bản, em còn có một việc.
" Đường Thu Bạch hai tay ôm tư liệu, nhẹ nhàng nói.
"Ừ, em nói đi.
" Cảnh Thư Vân nhìn nàng, biểu tình bình đạm, là dáng vẻ đối đãi việc công thường ngày.
"Tư liệu chỉnh sửa hạng mục giao lên, khả năng cần nửa tháng để thẩm tra.
Em muốn nhân khoảng thời gian này xin nghỉ mấy ngày, nghỉ ngơi một chút.
" Đường Thu Bạch mỉm cười, không mang theo cảm xúc, nói.
Cảnh Thư Vân còn chưa nói lời nào, Đường Thu Bạch đã đoạt trước khi cô mở miệng, lại giải thích nói: "Trước đó tăng ca có chút mệt.
"
Sau một lúc lâu, Cảnh Thư Vân mới khẽ gật đầu, đáp: "Được, vậy di động của em giữ kết nối mọi lúc, để phòng có việc gấp.
"
"Được.
" Đường Thu Bạch cười đáp, sau đó từ trong phòng làm việc đi ra, thời điểm nàng xoay người, động tác nhanh chóng, không cho chính mình bất cứ cơ hội nào để nhìn Cảnh Thư Vân thêm nữa.
Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng Đường Thu Bạch rời đi, ngón trỏ cầm bút, nhẹ nhàng vuốt v e thân bút.
Lát sau, cô lại đóng nắp bút, bỏ bút xuống, đúng lúc màn hình di động một bên bị thắp sáng.
Là Tề Tĩnh Uyển gọi tới, trong phòng làm việc vang lên giọng nói của Cảnh Thư Vân.
"Alo, Tĩnh Uyển.
"
"Cuối tuần đi ra ngoài chơi?"
"Đường Thu Bạch có việc xin nghỉ, em ấy khả năng không tới được.
"
"Ừ, vậy hai chúng ta đi.
"
"Được.
"
Nói mấy câu ngắn gọn xong, Cảnh Thư Vân cất di động, nhưng cũng không cầm bút nữa, mà xoay người đến gần bên cửa sổ, nhìn phía xa suy tư gì đó.
Cảnh Thư Vân chân mày có chút nhăn, môi mỏng hơi mím, cho dù là ánh sáng mang theo độ ấm chiếu lên mặt cô, cũng vẫn làm người ta không cảm giác được chút ấm áp nào.
Đường Thu Bạch cứng đờ người, cho đến khi trở lại phòng làm việc, mới dần dần khôi phục lại, nàng khẽ buông tiếng thở dài, an ủi bản thân nghỉ phép đi ra ngoài hít thở không khí sẽ ổn thôi.
Buổi chiều tan tầm, Đường Thu Bạch gặp Hạ Sâm ở thang máy, cô ấy nói với Đường Thu Bạch gần đây mới ra một bộ phim, nghe nói khá hay, thứ sáu này sẽ chiếu, muốn hẹn Đường Thu Bạch cùng đi xem.
"Thứ sáu tôi khả năng không đi được.
"
Đường Thu Bạch cười nói với cô ấy, cả hai bước xuống cầu thang ở cửa công ty, bởi vì phương hướng hai người về nhà khác nhau, một người hướng trái một người hướng phải, nên cũng liền đứng ở ven đường.
"Vì sao vậy, sư phụ chị có việc sao?"
"Ừ, khả năng khi đó tôi còn chưa trở về.
" Đường Thu Bạch suy nghĩ.
"Ôi? Sư phụ chị phải đi công tác?"
Đường Thu Bạch xua tay, còn chưa kịp nói chuyện, bên người bay tới mùi hương quen thuộc, làm nàng ngẩn ra.
Hạ Sâm cũng nghiêng đầu nhìn hướng phía sau Đường Thu Bạch, hô: "Chào Cảnh tổng.
"
Đường Thu Bạch hòa hoãn tâm tình, bình tĩnh xoay người nói: "Chào lão bản"
"Ừ, hai người còn chưa đi?" Cảnh Thư Vân nhìn các nàng.
"Sắp rồi sắp rồi, bọn em lát nữa sẽ đi.
" Hạ Sâm toét miệng cười.
Đường Thu Bạch không lên tiếng.
"Ừ.
"
Cảnh Thư Vân như có như không lia qua Đường Thu Bạch, lướt qua người nàng.
Đường Thu Bạch rũ mắt, nghe Hạ Sâm nói, nói với nàng về bộ phim, đôi mắt nỗ lực kiềm chế ý muốn nhìn về phía Cảnh Thư Vân vừa rời đi bên cạnh.
Đi xa chút, Cảnh Thư Vân đứng ở ven đường chờ tài xế lái xe qua, trong lúc vô tình quay đầu lại.
Đường Thu Bạch và Hạ Sâm vẫn còn đứng chỗ đó, Hạ Sâm dùng tay khoa tay múa chân, mặt đầy kích động vui vẻ cùng Đường Thu Bạch nói gì đó, khóe môi Đường Thu Bạch nén cười, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại cô ấy.
Hai người tán gẫu đến quên mình, Hạ Sâm nói vui vẻ, Đường Thu Bạch nghe tỉ mỉ.
___________________
Editor: Nhiệt độ hơn 40, đúng là muốn héo luôn dùi:(((.