Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 32

Editor: HThanh346

---------------------------

Trong giờ làm việc, Kỷ Cảnh Dương gọi điện mời Kỷ Ức Dương đi ăn trưa, nói là muốn xin lỗi y. Kỷ Ức Dương không muốn mối quan hệ anh em họ trở nên quá căng thẳng, vừa lúc y cũng có thời gian, nên không từ chối.

Trong các anh chị em cùng thế hệ của dòng họ, Kỷ Cảnh Dương luôn mang tiếng là người không đứng đắn, nhưng Kỷ Ức Dương hoàn toàn không ngờ anh ta lại nói dối lý do để sắp xếp y đến một bữa ăn lố bịch.

Kỷ Cảnh Dương tới sớm chờ trước cửa nhà hàng, trông thấy Kỷ Ức Dương, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên mất tự nhiên. Hai người đi qua hành lang quanh co đến phòng ăn riêng, cuối cùng anh ta cũng nói thật với Kỷ Ức Dương: "Thực ra hôm nay có người nhờ anh hẹn gặp chú."

Kỷ Ức Dương dừng bước.

"Là thằng bé Tùng Dương đó, tin ly hôn cũng là cậu ta nói với anh, cậu ta cứ đòi gặp chú bằng được."

"Vì sao cậu ta lại muốn gặp em?"

"Hình như là... thích chú," Kỷ Cảnh Dương ấp a ấp úng: "Không có ý gì khác, chỉ muốn ăn bữa cơm thôi. Ức Dương, nể mặt anh đi, chú biết ở ngân hàng lời nói của bố cậu ta có sức nặng thế nào mà, anh không thể làm mất lòng cậu ta. Cậu ta làm phiền anh lâu lắm rồi, anh biết chắc chắn chú sẽ không đồng ý nên đã khuyên cậu ta rất nhiều lần. Không ngờ cả nhà họ đều quái lạ, hôm trước bố cậu ta còn gọi điện thẳng cho anh vì chuyện này. Lại thêm mợ cậu ta và thím còn là chị em họ, chú với cậu ta cũng coi như có họ hàng, ăn một bữa cơm thôi mà, chú cứ nói rõ ràng với cậu ta, giải thích ly hôn là kế hoạch tạm thời, cậu ta ắt không lằng nhằng nữa."

Tất nhiên Kỷ Ức Dương có thể chọn cách đi về thiếu lễ độ nhất, nhưng khi quay sang nhìn Kỷ Cảnh Dương y lại thấy vẻ mặt hết sức khẩn thiết của anh họ, y kiềm chế sự mất kiên nhẫn, cuối cùng không đành lòng: "Lần sau em sẽ không nể mặt ai hết."

Kỷ Cảnh Dương thở phào nhẹ nhõm: "Chắc chắn không có lần sau!"

Tùng Dương chờ sẵn trong phòng ăn riêng, nhìn thấy Kỷ Ức Dương bước vào, cậu ta lập tức nở nụ cười được hời thường thấy trên màn ảnh. Vẻ mặt Tùng Dương không có chút ngượng ngùng nào, hình như cậu ta không hề nghĩ rằng cuộc gặp gỡ ép buộc này có thể khiến cả hai bên bối rối.

"Lâu rồi không gặp nhỉ, anh Ức Dương, hiếm khi hẹn được anh, cũng không có việc gì, chỉ là muốn chúc mừng chuyện vui gần đây của anh thôi."

Nghe cách gọi này Kỷ Ức Dương lập tức nhíu mày theo bản năng. Giây tiếp theo không hiểu sao y lại nhớ đến một lần khác có người gọi y là anh - đêm ở trên giường với Đàm Thiếu Tông. Những chi tiết kiều diễm lần lượt xuất hiện trong đầu, y chợt thấy khô cổ khô miệng, nhấc chén uống một ngụm trà.

Tùng Dương không hề che giấu ánh mắt, lộ liễu ngắm nhìn yết hầu Kỷ Ức Dương di chuyển theo từng lần nuốt, nghĩ thầm người trước mặt đúng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí bạn đời.

Theo trí nhớ của Tùng Dương, mỗi năm cậu ta có hai, ba cơ hội nhìn thấy Kỷ Ức Dương. Trước giờ ba chữ "Kỷ Ức Dương" luôn đồng nghĩa với xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tùng Dương ký hợp đồng với một công ty quản lý tài năng, nổi tiếng ngay từ bộ phim điện ảnh đầu tiên, công ty quản lý năm lần bảy lượt vừa ra lệnh vừa giảng giải không được yêu đương, cậu ta to gan, hẹn hò bí mật với một nam ca sĩ suốt ba tháng, nhưng chỉ là tìm kiếm cảm giác k1ch thích mới mẻ mà thôi. Khi đang giận dỗi đòi chia tay ở lễ trao giải nào đó, cậu ta tình cờ gặp Kỷ Ức Dương, đứng cạnh Kỷ Ức Dương, nhìn thế nào bạn trai cậu ta cũng chẳng đạt tiêu chuẩn.

Từ lúc ấy Tùng Dương bắt đầu nghiêm túc cân nhắc chuyện ở bên Kỷ Ức Dương, không ngờ Kỷ Ức Dương lại kết hôn sớm đến thế.

Tùng Dương cũng coi như quen biết đối tượng kết hôn đó - một nhiếp ảnh gia chẳng có gì đặc biệt, thường có tin đồn anh ta rất thích cặp kè với các người mẫu. Tùng Dương tự thấy bản thân chẳng có gì thua kém Đàm Thiếu Tông, thế nên cậu ta càng thêm hối hận vì đã không bày tỏ tình cảm với Kỷ Ức Dương sớm hơn một chút. Không ngờ ông trời ra tay giúp đỡ, đầu tiên là ảnh chụp cậu ta và Kỷ Ức Dương tạo ra tai tiếng náo loạn, không bao lâu sau lại có tin Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Tông ly hôn.

Kỷ Ức Dương không muốn lãng phí thời gian ở đây, y hỏi Tùng Dương: "Cậu tìm tôi có việc gì?"


Tùng Dương không để ý thái độ kém thân thiện của y, chẳng ngại ngùng vào thẳng vấn đề: "Nếu anh có ý định tìm người khác, em nghĩ anh có thể cân nhắc em."

Kỷ Ức Dương gật đầu, như là đang nghiêm túc suy xét đề nghị của cậu ta, y còn xác nhận: "Cậu thích tôi à?"

"Em rất nghiêm túc. Em biết một lần kết hôn thất bại có thể khiến anh đánh mất niềm tin vào tình yêu, nhưng em sẵn sàng cùng anh vượt qua rào cản tâm lý."

"Tôi khá tò mò," Kỷ Ức Dương đưa tay nới lỏng cà vạt, không gian kín như khiến y khó thở: "Cậu thích gì ở tôi?"

Tùng Dương thấy câu hỏi này rất đơn giản: "Em cảm thấy chúng ta hợp nhau trong mọi phương diện, tin tức kết hôn chắc chắn sẽ ảnh hưởng tích cực đến hình tượng trước công chúng của cả hai, hơn nữa nguồn lực của hai nhà có thể hỗ trợ cho nhau, chú Kỷ và cô Sầm hẳn cũng sẽ vui mừng."

Tùng Dương thực sự cho là thế. Không chỉ là hẹn hò yêu đương, lần gặp mặt này, cậu ta còn muốn tiến tới hôn nhân với Kỷ Ức Dương, thậm chí cậu ta đã bàn bạc với bố mẹ trước khi nhờ anh họ của Kỷ Ức Dương hẹn Kỷ Ức Dương dùng bữa. Lúc đầu bố mẹ và anh trai đều cho rằng ý tưởng này của cậu ta rất vớ vẩn, nhưng sau đó cả nhà đã cùng nghiêm túc suy nghĩ, tuy chuyện Tùng Dương kết hôn với Đàm Thiếu Tông hơi khác thường, nhưng rất khó có thể tìm được người xuất sắc hơn y, trước khối tài sản của Kỷ Ức Dương cùng những cơ hội và nguồn lực nhà họ Kỷ có thể mang lại trong tương lai, dường như việc giới tính có đúng không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tính đi tính lại, Kỷ Ức Dương là lựa chọn tốt nhất, vết nhơ duy nhất là cuộc hôn nhân thất bại kia. Nhưng nếu thất bại đó có thể mang lại cơ hội cho Tùng Dương thì cậu ta không định so đo, có Đàm Thiếu Tông làm mốc so sánh, Kỷ Ức Dương càng dễ nhận ra cậu ta tốt hơn bao nhiêu.

Kỷ Ức Dương không nói gì. Nhân viên phục vụ gõ cửa mang đồ ăn vào, một đ ĩa sashimi nhím biển được bày trước mặt Kỷ Ức Dương. Trong giây lát Kỷ Ức Dương chợt nhớ tới hôm ở nhà hàng Nhật Bản trên tầng 80, y hẹn gặp Đàm Thiếu Tông đã lâu không thấy để bàn chuyện kết hôn.

Điều châm chọc nhất là tình hình hiện tại giống hệt như lúc đó, nhưng hôm nay y đã ở vị trí của Đàm Thiếu Tông - đột nhiên nhận được lời mời từ một người quen biết sơ sơ, vừa ngồi xuống người đó đã thẳng thừng đưa đề nghị kết hôn. Chuyện vừa phi lý vừa nực cười, chẳng trách khi ấy Đàm Thiếu Tông phải đến quầy bar lấy một chai rượu.

Bây giờ nghĩ lại mới biết Đàm Thiếu Tông đã vô cùng nhân từ với y, ít nhất là kiên nhẫn lễ độ hơn cách y cư xử với Tùng Dương lúc này rất nhiều.

Chẳng biết Tùng Dương không để ý hay là cố tình phớt lờ sự im lặng của Kỷ Ức Dương, cậu ta cứ tiếp tục nói rất nhiều, giữa chừng còn gọi phục vụ, chọn thêm một món tráng miệng ngọt.

Món tráng miệng được bày lên, cậu ta không vội ăn ngay, vẫn tập trung chia sẻ ý tưởng tổ chức đám cưới với Kỷ Ức Dương. Tùng Dương kể lúc tham dự tuần lễ thời trang cậu ta đã làm quen với một nhà thiết kế thời trang, người đó hứa sẽ làm cho cậu ta bộ vest kết hôn, nhưng họ cần sắp xếp thời gian bay đến gặp anh ta trực tiếp.

Kỷ Ức Dương đã im lặng rất lâu, đúng lúc này y đột nhiên cắt ngang cậu ta: "Cậu không ăn đi à?"

Tùng Dương nói liên tục nãy giờ, Kỷ Ức Dương bất chợt lên tiếng ngược lại lại khiến cậu ta giật mình ngây ra một lúc.

Hai mắt Kỷ Ức Dương vẫn nhìn món tráng miệng ngọt đầy ắp trên chiếc đ ĩa trang trí tinh xảo: "Sau 70 giây, viên kem sẽ bắt đầu tăng tốc độ tan."

Kỷ Ức Dương nói vô cùng chắc chắn, cứ như thể y đang đọc định lý khoa học trên cuốn sách hay tạp chí chính quy nào đó, nhưng câu nói này rõ ràng sai. Tuy vậy, nhiều năm trước, khi y nghe được câu nói ấy, ngươi nói cũng nói với y bằng giọng điệu khẳng định đầy nghiêm túc, chắc chắn và đáng tin.

"70 giây?" Tùng Dương không hiểu.

Kỷ Ức Dương không ngờ y lại buột miệng thốt ra, thậm chí y cũng không nghĩ mình còn nhớ kỹ câu nói nhỏ này đến thế.

Đó là lời Đàm Thiếu Tông từng nói.


Dưới cái nóng mùa hè, cây kem mua ở cửa hàng tiện lợi tan rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chảy đầy tay Đàm Thiếu Tông. Lúc Kỷ Ức Dương đưa tờ giấy ăn duy nhất cho Đàm Thiếu Tông, tay áo y bất cẩn dính một chút kem, có lẽ Đàm Thiếu Tông thấy hơi ngượng ngùng, bắt đầu nói lung tung: "Anh có biết sau khoảng 70 giây là viên kem ốc quế sẽ bắt đầu tăng tốc tan chảy không?"

Kỷ Ức Dương biết Đàm Thiếu Tông chỉ cố tìm lời giải thích có vẻ khoa học cho dáng vẻ bối rối lúc ấy, nhưng câu nói đó thực sự đã vi phạm thường thức khoa học. Kỷ Ức Dương chẳng thèm chỉnh sửa kiến thức sai lầm về nhiệt học cơ bản của Đàm Thiếu Tông, y cúi đầu nghiêm túc xử lý vết bẩn trên ống tay áo. Chỉ có một tờ giấy ăn duy nhất, Kỷ Ức Dương gấp phần đã dùng lại rồi đưa cho Đàm Thiếu Tông mà chẳng buồn ngẩng đầu. Đàm Thiếu Tông không nhận, y hơi mất kiên nhẫn quay sang xem Đàm Thiếu Tông lại ngơ ngẩn cái gì, sau đó y nhìn thấy Đàm Thiếu Tông đang hết sức tập trung li3m m út viên kem tan chảy mỗi lúc một nhanh.

Rõ ràng động tác của Đàm Thiếu Tông không có gì quá giới hạn và cũng không ám chỉ bất cứ điều gì.

Nhưng lòng Kỷ Ức Dương có quỷ dữ, nhiệt độ mùa xuân Bangkok khiến gương mặt và vành tai y nóng bừng.

Viên kem trước mặt Tùng Dương bắt đầu chảy. Y đã ở lại đây hơn 70 giây, thế là đủ rồi. Kỷ Ức Dương không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, y không trả lời câu hỏi của Tùng Dương, cũng không chào hỏi gì, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Kỷ Ức Dương dừng lại trước quầy lễ tân, bảo nhân viên phục vụ chuẩn bị một phần tráng miệng ngọt. 15 phút sau y xách một cái túi lên taxi, báo tài xế đến căn hộ riêng của Đàm Thiếu Tông.

Đàm Thiếu Tông đã bán căn hộ từ lâu, nhưng Kỷ Ức Dương hoàn toàn không biết gì. Dù nhớ như in địa chỉ căn hộ nhưng đây là lần đầu tiên y tới. Lúc gõ cửa, tâm trạng y hiếm khi hơi thấp thỏm, nhưng chủ nhà mở cửa lại là người y không hề quen biết.

Hai phút sau Kỷ Ức Dương mới hiểu căn hộ này đã đổi chủ từ mấy tháng trước. Y gọi điện thoại cho Đàm Thiếu Tông, không rảnh hỏi chuyện anh bán căn hộ, chỉ nói: "Em đang ở đâu?"

Giọng điệu vội vàng của y làm Đàm Thiếu Tông lo lắng theo: "Có chuyện gì?"

"Bây giờ em đang sống ở đâu?"

"Em? Em ở studio, hình như em quên nói cho anh, căn hộ có hai tầng, tầng trên là studio, tầng dưới là nhà em."

"Vậy em chờ anh ở nhà em."

Đàm Thiếu Tông nghe điện thoại không hiểu gì, nhưng vẫn tuân theo thánh chỉ chào tạm biệt Kim Khiết rồi xuống tầng, trở về khu vực sinh hoạt của anh. Chuông cửa vang lên đúng lúc anh đang nghiên cứu máy quay cũ mới mua, anh tiện tay đặt máy lên mặt bàn, đứng dậy mở cửa.

Kỷ Ức Dương tưởng hành trình di chuyển quanh co có thể xoa dịu cơn bốc đồng bất thình lình của y, nhưng vừa gặp Đàm Thiếu Tông y đã thấy như đổ dầu vào lửa. Đàm Thiếu Tông vẫn không sợ lạnh như trước, mới đầu hè đã bật điều hòa nhiệt độ thấp, anh mặc một chiếc áo phông đơn giản, cau mày hỏi Kỷ Ức Dương: "Có chuyện gì mà anh vội vàng thế?"

Kỷ Ức Dương không trả lời Đàm Thiếu Tông, lướt qua anh bước vào phòng. Y đặt chiếc túi trên tay lên mặt tủ, Đàm Thiếu Tông lại gần xem, trong túi có rất nhiều đá khô* và túi giữ lạnh*, chiếc hộp đóng gói tinh xảo được mở ra, để lộ cây kem ốc quế vẫn còn khá nguyên vẹn.

Đàm Thiếu Tông nhận ra logo nhà hàng, thật lòng cảm thán: "Họ đóng kem mang về vào hộp cầu kỳ thế? Lố thật đấy. Anh vội thế là vì sợ kem tan à?"

Anh không hiểu vì sao Kỷ Ức Dương lại mang kem đến, mà hình như Kỷ Ức Dương cũng chẳng có kiên nhẫn giải thích cho anh. Y lấy kem ốc quế ra, một tay khác giữ cằm Đàm Thiếu Tông.

"Há miệng."


Đàm Thiếu Tông càng thêm khó hiểu, nhưng anh không dám phản đối, nghe lời mở miệng, giơ hai tay làm động tác đầu hàng. Lúc này Kỷ Ức Dương mới dần nới lỏng tay, Đàm Thiếu Tông tự cầm kem ốc quế, cắn một miếng ở phần ngọn.

Anh không cố ý, có lẽ đây là cách tất cả mọi người trên thế giới này ăn kem, cũng chẳng ai lại đổi cách ăn kem theo tuổi tác. Nhưng dưới góc nhìn của Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông trước mặt đang chồng lên Đàm Thiếu Tông trong trí nhớ, chớp mắt một cái y đã quay trở về mùa xuân nóng ẩm vùng nhiệt đới.

Kỷ Ức Dương không rảnh dùng bộ lý luận của Đàm Thiếu Tông để phân biệt xem Đàm Thiếu Tông trước đây hay Đàm Thiếu Tông hiện tại là Đàm Thiếu Tông đang khơi gợi d*c vọng của y, rõ ràng đây là chuyện không thể rạch ròi, y chỉ biết cả lúc ấy lẫn bây giờ y đều vô cùng muốn chiếm lấy Đàm Thiếu Tông.

H@m muốn kiềm chế đã lâu dần dần lan ra, Kỷ Ức Dương không hề báo trước, kéo thẳng quần Đàm Thiếu Tông xuống. Đàm Thiếu Tông hoàn toàn không đề phòng gì, anh vừa cắn thêm một miếng kem, chưa thể nói chuyện rõ ràng ngay. Nội thất mở anh yêu thích tạo điều kiện thuận lợi cho Kỷ Ức Dương, giường chỉ cách vài bước chân, y muốn đẩy Đàm Thiếu Tông ngã xuống giường thật nhanh, nửa người dưới đè lên đôi chân tr@n trụi của Đàm Thiếu Tông.

Hai tay Đàm Thiếu Tông cũng bị Kỷ Ức Dương giữ chặt không thể nhúc nhích, Đàm Thiếu Tông không giữ miếng kem đang cắn trên miệng được nữa, miệng anh buông lỏng, kem rớt xuống gương mặt anh và ga trải giường màu trắng.

Kỷ Ức Dương cúi đầu li3m li3m vết kem nhỏ dính trên khóe miệng anh.

Cuối cùng Đàm Thiếu Tông cũng có thể lên tiếng, anh thở hổn hển nói: "Anh lên cơn gì vậy?"

Kỷ Ức Dương dùng hành động trả lời y đang lên cơn gì, tay trái y giữ chặt tay Đàm Thiếu Tông, dẫn dắt Đàm Thiếu Tông nắm lấy viên kem đã tan một nửa, rồi kéo tay Đàm Thiếu Tông chạm vào d**ng v*t anh, cảm giác lạnh lẽo dinh dính từ viên kem đang chảy và chuyển động Kỷ Ức Dương khống chế khiến Đàm Thiếu Tông gần như c**ương cứng ngay lập tức.

Kể cả khi quan hệ hai người rơi vào hoàn cảnh đáng buồn, Đàm Thiếu Tông cũng không thể không thừa nhận từ tận đáy lòng là Kỷ Ức Dương rất hiểu cách làm người ta vui sướng trên giường.

Tình d*c như căn bệnh truyền nhiễm. Đàm Thiếu Tông được vui sướng bắt đầu đáp lại Kỷ Ức Dương, tuy anh không biết vì sao Kỷ Ức Dương vội vàng kích động, nhưng bây giờ không cần thiết phải tìm hiểu. Hồi đáp của Đàm Thiếu Tông vẫn táo bạo và phóng khoáng như trước, một tay anh tháo cà vạt Kỷ Ức Dương rồi cởi vài cúc áo, anh li3m yết hầu Kỷ Ức Dương như vừa li3m kem mấy phút trước.

Họ làm lần đầu tiên trong nhà tắm. Cơ thể chưa khô đã tiếp tục ngã lên giường Đàm Thiếu Tông. Không giống căn nhà chú trọng sự riêng tư đậm chất người thành công của Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông thích căn hộ diện tích lớn, tầm nhìn rộng, giường anh đối diện cửa sổ sát đất, giây phút này ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ vô cùng diễm lệ, nhưng chẳng ai có thể xao lãng để tận hưởng nó.

dương v*t của Kỷ Ức Dương vùi trong cơ thể Đàm Thiếu Tông, dù đã thỏa mãn nhưng vẫn cứ cảm thấy chẳng thể nào thỏa mãn. Lúc cao trào Đàm Thiếu Tông mở mắt nhìn y, đôi mắt ướt át sáng ngời làm lòng người rung động, không phải ánh nhìn vội vã quay lại khi y mở cửa phòng, mà là ánh nhìn chăm chú xen lẫn tình yêu và d*c vọng, nhìn y, chỉ nhìn mỗi y.

Y đã chờ đợi rất nhiều năm.

Sắc trời dần tối, hai người nằm trên giường điều hòa nhịp thở. Hình như Kỷ Ức Dương thực sự không định thay đổi, đầu y tràn ngập điều muốn nói nhưng lại ném vấn đề cho Đàm Thiếu Tông: "Em có gì muốn nói với anh không?"

Đàm Thiếu Tông đang hối hận vì đã bỏ thuốc, giờ mà có bật lửa hút một điếu thì đúng là khoảnh khắc thần tiên. Anh thật lòng khen ngợi Kỷ Ức Dương: "Biểu hiện của anh không tệ, câu đó nói thế nào nhỉ, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác*."

Kỷ Ức Dương cười sửa lại: "Là tiểu biệt thắng tân hôn*."

Kỷ Ức Dương vào phòng tắm, Đàm Thiếu Tông đứng dậy dọn dẹp đống bừa bộn trên giường. Đàm Thiếu Tông đến bên bàn tìm cốc nước, nhìn thấy máy quay anh tiện tay đặt đó vẫn còn nhấp nháy đèn đỏ.

Anh cầm chiếc máy quay đã nóng lên, ấn nút kết thúc ghi hình, tranh thủ chút pin cuối cùng xem đoạn video vừa quay. May mà ống kính hướng về phía cửa sổ sát đất, cảnh tượng trên màn hình là phong cảnh Đàm Thiếu Tông ngắm nhìn mỗi ngày, không hề có cảnh quay không phù hợp với trẻ em, chỉ là âm thanh nền thực sự rất khó nghe.

Anh nhìn khung xác nhận xóa video trên màn hình, do dự một lát, cuối cùng thẳng tay tắt máy.

Kỷ Ức Dương đã tắm xong đang gọi anh từ trong phòng tắm: "Đàm Thiếu Tông, anh cần một bộ đồ ngủ."

Kỷ Ức Dương mặc áo ngắn tay của Đàm Thiếu Tông hơi chật, y cứu được áo sơ mi nhăn nhúm trong đống chăn ga Đàm Thiếu Tông cuộn thành một cục toan nhét vào máy giặt, nhưng không thể tìm thấy cà vạt đâu.

Tắm rửa xong, Đàm Thiếu Tông vào bếp lục tủ lạnh, tự tay làm hai suất mì Ý từ những nguyên liệu còn sót lại, rốt cuộc Kỷ Ức Dương cũng nhớ ra phải hỏi chuyện căn hộ của anh.


Đàm Thiếu Tông băn khoăn một lát xem có nên nói hết nguyên nhân diễn biến kết quả cho y không, cuối cùng anh vẫn thành thật khai báo: "Em cho Đàm Khang một khoản tiền, lúc ấy không có đủ tiền mặt nên em đã bán căn hộ đó. Mất một căn hộ nhưng điểm tốt là từ nay về sau không liên quan gì đến người nhà đấy nữa."

Kỷ Ức Dương phản xạ muốn hỏi vì sao Đàm Thiếu Tông không nói với y, nhưng y nhẩm tính thời gian, đó vừa đúng là lúc họ mới hoàn thành thủ tục ly hôn, chưa kể Đàm Khang và người nhà họ Đàm luôn là nguyên nhân dẫn đến vô số hiểu lầm giữa họ. Nghĩ tới Đàm Khang, y cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, Đàm Khang là loại người y khinh thường nhất, nhưng nếu Đàm Khang không tham lam lợi ích, thì đã chẳng bao giờ có chuyện y bốc đồng đề nghị kết hôn với Đàm Thiếu Tông.

Thấy y im lặng, Đàm Thiếu Tông giải thích: "Anh tuyệt đối đừng thương hại em, sau khi đưa tiền em cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nếu vừa nãy anh không hỏi, em đã chẳng nghĩ về họ nữa."

Ăn xong, Đàm Thiếu Tông bật máy chiếu chọn phim xem. Chiều nay họ đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, cả hai đều mệt mỏi. Kỷ Ức Dương cố tỉnh táo chia sẻ phát kiến tâm đắc của y với Đàm Thiếu Tông: "Hình như chúng ta không hợp xem phim với nhau lắm."

Đàm Thiếu Tông ngáp một cái: "Hợp ngủ với nhau là được."

Những người hợp ngủ với nhau tắt đèn rồi nằm xuống chiếc giường rộng rãi thoải mái của Đàm Thiếu Tông. Trong lúc mơ màng Đàm Thiếu Tông vẫn nhớ phải dặn dò Kỷ Ức Dương: "Lúc đi anh đừng gọi em dậy."

Đồng hồ sinh học của Kỷ Ức Dương rất chuẩn xác. Tỉnh dậy y xem đồng hồ, 8 giờ kém 15. Y luôn luôn cho rằng nằm nướng là hành phi lãng phí cuộc đời, nhưng hôm nay y lại phá lệ lưu luyến chiếc giường. Tất nhiên đây không phải lần đầu tiên y chung chăn gối với Đàm Thiếu Tông, nhưng hình như lần này khác tất cả những lần trước.

Y đúng giờ nhận được email lịch trình ngày hôm đó từ trợ lý Sở, bắt đầu từ 9 giờ, các cuộc họp và hoạt động được sắp xếp kín mít. Kỷ Ức Dương chợt hiểu ra vì sao dù đã có quá nhiều bài học mất nước đau đớn mà lịch sử vẫn liên tiếp xuất hiện những kẻ chọn làm hôn quân. Y rời giường, đánh răng rửa mặt, gọi nhà hàng hôm qua đặt bữa sáng giao tận nơi cho hai người.

Bữa sáng đã giao đến nhưng Đàm Thiếu Tông vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy. Kỷ Ức Dương thử gọi tên anh hai lần nhưng đều không có câu trả lời, y dứt khoát nghe theo lời dặn dò của Đàm Thiếu Tông trước khi vào giấc, để cho anh tiếp tục ngủ. Y chọn áo sơ mi và cà vạt trong tủ đồ của Đàm Thiếu Tông, cài cúc áo che đi những dấu vết rõ ràng từ thói cắn người của Đàm Thiếu Tông.

Sau khi trao đổi áo sơ mi và cà vạt, Kỷ Ức Dương tháo chiếc đồng hồ mặt màu xanh lục sẫm trên cổ tay, đặt xuống bên gối Đàm Thiếu Tông.

Lúc Đàm Thiếu Tông tỉnh lại đã là gần 10 giờ, đầu tóc bù xù đứng trước bàn ăn, bữa sáng còn dư phần của một người.

Ăn sáng xong, Đàm Thiếu Tông quyết định bỏ bê nửa ngày làm việc. Anh tìm thấy cà vạt của Kỷ Ức Dương trong khe hở chỗ đầu giường, xúc cảm cơ thể bị giấc ngủ no đủ hòa tan chợt sống dậy... Đàm Thiếu Tông xoay xoay cổ tay, anh vẫn nhớ rõ chiều hôm qua Kỷ Ức Dương trói tay anh bằng chiếc cà vạt này như thế nào.

Tất nhiên tình yêu và d*c vọng có thể tách rời, nhưng khi gộp làm một chúng sẽ tạo ra niềm vui sướng tăng theo cấp số nhân.

Đàm Thiếu Tông nhặt cà vạt lên, đứng trước gương buộc quanh cổ một cái nút không ra hình thù gì.

- ----------------

Chú thích:

1) Đá khô hay còn gọi là băng khô, băng khói, nước đá khô, đá khói, đá CO2. Đây là là một dạng rắn của cacbon đioxit. Dưới áp suất bình thường, đá khô không nóng chảy thành cacbon đioxit mà trực tiếp thăng hoa thành dạng khí khi nhiệt độ đạt mức -78,5°C (-109,3°F). Ngày nay, đá khô được sử dụng phổ biến. Các loại mặt hàng thủy sản, rau, củ... xuất khẩu sử dụng đá khô để ướp lạnh, bảo quản, giúp thực phẩm giữ được độ tươi ngon và bảo quản lâu hơn.

2) Túi giữ lạnh: túi chứa đá dạng gel để giữ lạnh

3) Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác:

Thời Tam Quốc, Đại tướng Lữ Mông của nước Ngô, thuở thiếu thời không đọc sách. Vua Tôn Quyền động viên Lữ Mông: "Bây giờ ngươi nắm giữ đại quyền, nếu học vấn nhiều thì hẳn là sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ngươi." Lữ Mông nói: "Bận rộn quân vụ, thần chỉ e không có thời gian đọc sách thôi!" Tôn Quyền nói: "Ta sau khi cầm quyền, minh tỏ ba bộ sử, binh thư của các nhà, tự thấy rằng có trợ giúp rất lớn. Thiên tư của ngươi thông minh, học tất có thành tựu, tại sao lại không đọc? Khổng Tử nói: "Cả ngày không ăn không ngủ suy nghĩ cũng vô dụng, không bằng cố gắng học tập a!" Hán Quang Võ Đế trong lúc binh mã rối ren, tay vẫn không rời sách (1). Tào Tháo cũng nói là mình già hiếu học. Tại sao chỉ có ngươi không chịu cần cù tự học vậy?"

Lữ Mông bắt đầu cố gắng đọc sách, thậm chí ông xem sách còn nhiều hơn người đọc sách. Tướng nước Ngô là Lỗ Túc ban đầu cũng khinh thường ông, sau khi cùng ông đàm luận, vỗ lưng ông nói: "Ta cho là ngươi chỉ biết dẫn binh đánh giặc, bây giờ ngươi học thức uyên bác, đã không phải là Lữ Mông kiến thức nông cạn trước kia nữa rồi." Lữ Mông nói: "kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác."

4) Tiểu biệt thắng tân hôn: xa cách ít ngày gặp lại còn nồng nhiệt hơn cả đêm tân hôn

Bình Luận (0)
Comment