Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 115


Lúc thượng triều, Chiêu Nguyên Đế tứ hôn cho Tống Tương và Từ Giản, tin tức tứ hôn liền lan nhanh ra ngoài.
Tống Thấm nghe được tin vội vàng chạy đến hỏi Trịnh Hoàng Hậu: “Mẫu Hậu, Từ Giản này là có thân phận gì, sao con chưa từng nghe nói qua?”
Công Bộ Thượng Thư là chức quan lớn nhưng Từ gia lại không có tước vị, đời này làm Thượng Thư nhưng chưa biết nhiệm kỳ tiếp theo là ai.

Vậy nên, lang quân như ý trong lòng của Tống Thấm vẫn luôn là con cháu nhà huân quý có tước vị truyền thừa.
Trịnh Hoàng Hậu hiểu nữ nhi của mình hơn ai hết nên không đem Từ gia để vào trong mắt.

Thứ nhất, Công Bộ Thượng Thư Từ Nhân là một quan viên tính tình ngay thẳng chỉ biết làm công trình, loại người này sẽ không chủ động tham dự vào tranh giành Đế Vị của Hoàng Tử, hắn cũng sẽ không vì bị người khác uy hiếp dụ dỗ mà xen vào.

Thứ hai, bản thân Từ Giản đã hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, lớn hơn nữ nhi bà quá nhiều tuổi.

Thứ ba, Từ gia lại sống theo kiểu tiết kiệm, Trịnh Hoàng Hậu sợ nữ nhi gả qua đó sẽ chịu ủy khuất.
Nói tóm lại, Từ Giản không phải là một lang quân như ý.
Tống Thấm nghe Mẫu Hậu giải thích xong liền ngạc nhiên hỏi: “Đã như vậy sao Tống Tương và Đoan Vương lại coi trọng hắn chứ?”
Trịnh Hoàng Hậu cười cười thần bí nói: “Từ Giản đang phụ trách xây dựng Phủ Công Chúa cho Tống Tương, có lẽ lúc nàng qua đó gặp hắn nên nhìn trúng hắn.”
Tống Thấm như bừng tỉnh đại ngộ, nhớ lại lời Tống Trì nói trong gia yến đêm Trung Thu liền tỏ thái độ khinh bỉ nói: “Thì ra là hai người đã từng gặp mặt, khó trách là tâm đầu ý hợp.”
Trịnh Hoàng Hậu nhìn nữ nhi cảnh cáo: “Lời này con nói trước mặt ta thì không sao nhưng ở bên ngoài thì không được nhiều lời.

Nếu truyền đến tai Phụ Hoàng con thì con chắc chắc lại bị giáo huấn đấy.”
Nhắc tới chuyện này Tống Thấm liền tức không nói nên lời.

Mẫu Hậu ngày càng già đi dung nhan không còn trẻ trung như trước nên Phụ Hoàng không thích Mẫu Hậu thì có thể tha thứ nhưng nàng và ca ca mới là cốt nhục của Phụ Hoàng, vì sao Phụ Hoàng lại cứ thiên vị huynh muội Tống Trì?
Trịnh Hoàng Hậu không đành lòng nói cho nàng biết, yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Trong lòng Chiêu Nguyên Đế không có bà làm sao có thể yêu thương hài tử do bà sinh ra?
Hài tử còn nhỏ không hiểu, bà làm mẫu thân chỉ có thể thay chúng tranh giành những thứ thuộc về bọn chúng.
Hai phu thê Thẩm Nhị gia và Tống thị đều rất hài lòng về hôn sự của Tống Tương.

Gia phong Từ Gia chính trực, Từ Giản lại vào Phủ Công Chúa.


Cả Phủ chỉ có đôi tân phu thê sống với nhau sẽ đỡ rất nhiều phiền phức không đáng có.
Mùng một tháng chín, Phủ Công Chúa chính thức bàn giao cho Tống Tương.

Phu thê Tống Trì và Ngu Ninh Sơ, Tống thị đều đến thăm quan Phủ mới.
Để tránh hiềm nghi, Chuẩn Phò Mã Từ Giản hôm nay không lộ diện mà an bài một vị quan viên Công Bộ khác đến chủ trì việc nghiệm thu.
Mọi người cùng đi kiểm tra hết một lượt toàn bộ Phủ thấy không có vấn đề gì nên đoàn người trở về sảnh đường nghỉ ngơi.
“A Tương chuẩn bị khi nào chuyển tới đây?” Tống thị cười hỏi.
Tống Tương nhìn huynh tẩu một cái rồi nói với giọng điệu trêu chọc: “Ngày mai con sẽ chuyển đi ngay, dù sao ca ca cũng chướng mắt con lâu lắm rồi.”
Tống Trì chỉ lắc đầu cũng không giải thích.
Ngu Ninh Sơ thay hắn nói chuyện nói: “A Tương không nên nói như vậy, ca ca của muội là người luyến tiếc muội nhất đấy.”
Tống Tương bĩu môi không tin.
Tống thị hòa giải nói: “Qua Trùng Dương rồi con hãy chuyển đi.

Sang năm, đại hôn của con sẽ diễn ra vào tháng ba tính ra cũng chỉ còn có nửa năm, Phủ Công Chúa cũng phải chuẩn bị nữa.

Ai, con với Mục nhi một người cưới thê vào đầu tháng ba, một người đón Phò Mã vào cuối tháng ba, nửa năm này chắc ta bận chân không chạm đất mất.”
Ngu Ninh Sơ cười nói: “Cô Cô cứ việc lo liệu hôn sự của Nhị biểu ca, bên A Tương đã có con.”
Tống Trì bỗng nhiên nhìn qua: “Nhị biểu ca?”
Ngu Ninh Sơ ngẩn ra, Tống thị cười trừng Tống Trì: “Làm như người khác không biết A Vu gả cho con ấy.

Như thế nào, A Vu gọi Mục nhi là biểu ca đã ba bốn năm, mới gả cho con một tháng thì phải đổi giọng gọi Nhị đệ liền sao?”
Lúc này Ngu Ninh Sơ mới hiểu được ý tứ của Tống Trì, hắn muốn nàng xưng hô với Thẩm Mục giống hắn.
Trước mặt trưởng bối nàng cũng không thèm so đo với hắn nên chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tống Tương lại dựa vào Tống thị vừa thêm mắm thêm muối vừa làm nũng: “Đó đó, Cô Cô thấy chưa, người còn ở đây mà huynh ấy còn không chịu thu liễm chút nào.

Lúc ở Vương Phủ, con mắt của huynh ấy chỉ hận không thể mọc luôn trên người đại tẩu ấy.

Nếu con mà còn tiếp tục ở lại Vương Phủ không phải là chướng mắt huynh ấy sao?”
Tống thị vỗ vỗ tay nàng, cười tủm tỉm nói: “Con không cần tủi thân, chờ con thành thân xong tự nhiên có người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm con.”
Trong đầu Tống Tương liền hiện lên hình ảnh ngốc nghếch của Từ Giản, nàng không tin Từ Giản dám nhìn chằm chằm nàng.
Ngày mười lăm tháng chín là ngày đại cát, Tống Tương chính thức chuyển đến Phủ Công Chúa.


Cùng ngày đó, nàng tổ chức gia yến để chiêu đãi người thân và bằng hữu.
Ngu Ninh Sơ và Tống Trì ở lại Phủ Công Chúa dùng cơm chiều xong mới trở về.
Ngu Ninh Sơ vô cùng luyến tiếc nàng.

Tuy rằng mỗi tháng đều có ba ngày nghỉ ngơi nhưng mỗi ngày Tống Trì đều là đi sớm về khuya, có Tống Tương ở đây thì nàng còn có một người làm bạn.

Bây giờ, Tống Tương đã chuyển ra ngoài, cả Vương Phủ to lớn chỉ có mình nàng.
Tống Tương khoác tay nàng nói: “Tẩu không cần luyến tiếc muội, muội đi rồi vừa lúc tẩu có thể đem toàn bộ tâm tư đặt lên người ca ca.

Nếu tẩu buồn quá thì hôm nay làm cho huynh ấy một cái túi hương, ngày mai lại làm xiêm y, không thì rửa tay nấu canh cho huynh ấy.

Nhưng mà tẩu đừng làm nhiều quá chỉ hời cho huynh ấy thôi.”
Tống Trì đứng ở một bên cười cười nhìn hai cô tẩu bọn họ sắp xếp cho hắn.
Tống Tương không quên cảnh cáo ca ca ruột: “A Vu là muội giúp huynh cưới về, huynh mà dám thừa dịp muội không có ở đây để cho nàng chịu ủy khuất thì muội sẽ đón A Vu đến chỗ muội ở.”
Cuối cùng Tống Trì cũng hành động, hắn kéo Ngu Ninh Sơ về bên cạnh mình nói: “Trời không còn sớm, chúng ta nên về rồi.”
Ngu Ninh Sơ bất đắc dĩ bị hắn đỡ lên xe ngựa.
Tống Tương đứng bên cạnh Tống Trì, bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo lên lưng ca ca.

Nhìn xe ngựa đang dần xa, nàng lại cao hứng đi vào.

Ngu Ninh Sơ có thể sẽ thấy nhàm chán nhưng Tống Tương nàng thì không, quyển sách kia nàng còn chưa viết xong kia kìa.
Trên xe ngựa.
Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ ngồi lên đùi, bấm ngón tay nàng đếm từng cái một: “Túi hương, xiêm y, nấu canh.

Muội chuẩn bị khi nào thì làm?”
Ngu Ninh Sơ cuộn mấy ngón tay lại dựa vào bả vai hắn nhỏ giọng nói: “Túi hương không phải muội đã đưa huynh từ sớm rồi sao?”
Tống Trì cắn lỗ tai nàng: “Muội còn không biết xấu hổ mà nói đến cái túi hương kia.”
Ngu Ninh Sơ: “Nếu huynh không thích thì trả lại cho muội.”

Tống Trì: “Ta đã nói rồi, muốn ta trả lại cho muội thì muội phải đổi cho ta một cái mới.”
Trở lại Vương Phủ, Ngu Ninh Sơ liền lấy châm tuyến ra làm bộ làm túi hương cho hắn.
Tống Trì cũng không có ngăn trở nàng mà gọi Vi Vũ, Hạnh Hoa lấy thêm hai ngọn đèn đặt ở trên giường.

Hắn ngồi xuống bàn thấp đối diện Ngu Ninh Sơ nhìn nàng lấy ra một khối vải động tác đo đo cắt cắt một cách lưu loát.
Lúc đầu, Ngu Ninh Sơ chỉ muốn giả bộ để trêu chọc hắn nhưng thấy hắn nhìn nghiêm túc như vậy nàng cũng nghiêm túc hẳn lên.
Tính tình nàng thích tĩnh lặng, bản thân nàng cũng thích nữ hồng, đọc sách liền có thể quên hết thời gian.
Vải lụa đã cắt xong, Ngu Ninh Sơ liền lấy kim ra khâu lại.
Dưới ánh đèn, gương mặt kiều diễm của nàng đỏ lên, hàng mi dài nhẹ nhàng lay động theo từng động tác khéo léo của nàng, ánh mắt yên tĩnh mà ôn nhu.
Tống Trì nhìn thật lâu, ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng nhưng trong đầu lại hiện lên một bức tranh khác.
Khí hậu của Thái Nguyên và Kinh Thành cũng không sai biệt lắm.

Vào mùa đông gió lạnh gào thét, người hiếu động như hắn cũng không muốn ra ngoài.

Những ngày đó, hắn sẽ đến phòng của mẫu thân.

Lúc mẫu thân rảnh rỗi sẽ hỏi thăm bài tập về nhà của hắn, đôi lúc mẫu thân lại ngồi may vá, hắn thì ngồi bên cạnh mẫu thân nhìn người xuyên từng mũi kim.

Mẫu thân là người nói nhiều hơn Ngu Ninh Sơ, người vừa khâu vừa nói với hắn những chuyện vụn vặt hằng ngày.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mùa đông trong lòng Tống Trì đều như vậy, có một nữ nhân sẽ dịu dàng ở bên cạnh hắn thêu thùa may vá.
Mẫu thân hắn qua đời vào mùa đông.

Sau khi mẫu thân đi, hắn chưa từng trải qua một mùa đông thực sự.
Cho đến tối nay lại có thêm một nữ nhân như vậy bên cạnh hắn.
Tình cảm của hắn đối với hai nữ nhân này không giống nhau nhưng các nàng lại đều cho hắn cùng một thứ trân quý, thứ kia được gọi là nhà.
“Ban ngày lại khâu tiếp đi, trời tối dễ làm tổn thương mắt lắm.”
Tống Trì bỗng nhiên nói.
Ngu Ninh Sơ vừa mới hứng thú nên có chút tiếc nuối nhìn vật liệu trong tay nói: “Hay là làm thêm một lát nữa đi.”
Tống Trì cười cười vòng qua bàn thấp đi tới phía sau nàng, một tay vòng qua eo nàng một tay vịn bả vai nàng hôn lên môi nàng.
Ngu Ninh Sơ làm sao còn có thể chuyên tâm thêu thùa túi được nữa đành vội vàng đem kim thêu bỏ lại vào trục, lại đem toàn bộ giỏ kim tuyến đẩy xuống dưới bàn thấp.
Sáng hôm sau, Tống Trì vẫn đi làm từ sớm như thường lệ.
Ngu Ninh Sơ cũng nghênh đón ngày đầu tiên không có tiểu cô.
Ngu Ninh Sơ cảm thấy vô cùng không quen, nàng còn cố ý đi Tình Phương Đường bên kia dạo một vòng, nơi này chỉ lưu lại một bà tử trông coi cùng hai tiểu nha hoàn phụ trách quét dọn.
Ngu Ninh Sơ nhìn phòng của Tống Tương thở dài, cũng không biết Tống Tương lúc này đang làm cái gì.
Ngu Ninh Sơ đi luyện thương một lát rồi đi xử lý một số chuyện trong phủ sau đó lại tiếp tục thêu túi hương cho Tống Trì.
Túi hương rất nhỏ nên chỉ trong nửa canh giờ đã làm xong một cái.


Ví dụ như túi hương lúc trước Tống Trì yêu cầu Ngu Ninh Sơ làm được nàng khâu rất nhanh.
Lần này làm cẩn thận hơn, trong đầu Ngu Ninh Sơ suy nghĩ nên thêu cái gì sau đó lấy giấy vẽ ra xem trước, sau mấy lần sửa đổi mới bắt đầu thêu lên.
Bất chợt con mèo trắng mà Tống Trì nuôi chạy tới quấn lấy chân nàng, lấy móng vuốt móc kéo sợi chỉ của nàng rồi lại leo lên nằm trên đùi nàng.
Hạnh Hoa nói: “Con mèo này dính người thật, còn biết làm nũng nữa.”
Ngu Ninh Sơ nghĩ lại con mèo này kỳ thật rất giống Tống Trì, chỉ là nàng có thể ứng phó với mèo còn một khi Tống Trì dính lên thì nàng chỉ có thể mặc hắn làm gì làm.
Cả buổi chiều nàng đều thêu túi hương đến khi sắp xong thì bên ngoài truyền đến âm thanh bọn nha hoàn hành lễ với Tống Trì.
Ngu Ninh Sơ vội vàng nhét túi hương vào dưới cùng của giỏ kim tuyến, cầm giỏ kim tuyến nhảy xuống nhét vào một cái tủ, lại chạy về giường gần cửa sổ nằm úp xuống cửa sổ giả bộ ngủ.
Ngay vừa lúc nàng điều chỉnh hô hấp xong thì TốngTrì liền tiến vào.
Nàng nằm bất động nghe thấy tiếng Tống Trì cởi giày, nghe thấy hắn di chuyển đến bên cạnh nàng ngồi sau lưng nàng khoát tay lên vai nàng.
Lúc này Ngu Ninh Sơ mới “tỉnh lại”, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ kinh ngạc hỏi hắn: “Hôm nay sao huynh lại về sớm như vậy?”
Tống Trì quan sát khuôn mặt như đóa hoa của nàng cười nói: “A Tương không có ở đây, ta sợ một mình muội ở nhà không quen nên tranh thủ về sớm với muội.”
Ngu Ninh Sơ rất cảm động nhưng vẫn khuyên hắn: “Công vụ quan trọng hơn, huynh còn trẻ đã thăng lên vị trí kia, bao nhiêu người nhìn chằm chằm nên huynh hành động phải cẩn thận đừng để người khác bắt được điểm yếu của mình.”
Ngự Sử Đô Sát Viện là đại quan nhị phẩm, các đại quan nhị phẩm khác trẻ tuổi nhất cũng phải bốn mươi tuổi, Tống Trì chỉ mới hai mươi mốt mà thôi.
Kỳ thật Ngu Ninh Sơ rất lo lắng cho Tống Trì.
Chiêu Nguyên Đế đặt hắn ở vị trí này, lại không phong Khang vương làm Thái tử, dân gian lẫn quan viên đều đã truyền ra nhiều tin đồn bất lợi cho hắn.
Ngu Ninh Sơ cũng không cho rằng Chiêu Nguyên Đế sẽ để Tống Trì làm Thái tử, nếu Tống Trì có thể uy hiếp đến địa vị của Khang Vương thì hắn lại càng nguy hiểm.
Mặc dù, Tống Trì đã rất lợi hại nhưng dù sao hắn vẫn còn quá trẻ.
Tống Trì nhìn thấy sự sầu lo sâu sắc trong đôi mắt trong suốt của nàng, hắn cười cười nâng mặt của nàng lên nói: “Ta cưới muội về là để muội theo ta hưởng phúc, chỉ cần có ta ở đây muội không cần phải lo lắng gì cả.

Túi hương đâu, đã khâu xong chưa?”
Ánh mắt Ngu Ninh Sơ khẽ chuyển lừa gạt hắn nói: “Tối hôm qua muội làm bộ làm để dỗ huynh thôi, bộ huynh coi là thật sao?”
Tống Trì nhìn nàng bỗng nhiên giữ chặt hai bả vai nàng nói: “Ta hỏi lại một lần nữa, túi hương đâu?”
Nếu túi hương đã khâu xong, Ngu Ninh Sơ nhất định sẽ ngoan ngoãn giao ra nhưng mà còn chưa khâu xong nên nàng chỉ có thể cắn cắn môi nhắm mắt lại nói: “Không có.”
Tống Trì nở nụ cười: “Ta không tin, chắc chắn nó bị giấu ở đâu đó trên người nàng.”
Nói xong, hắn bắt đầu lục soát người nàng.
Ngu Ninh Sơ che được cổ áo nhưng không che được dây váy, thỉnh thoảng còn bị hắn gãi làm ngứa ngáy toàn thân.
Hạnh Hoa, Vi Vũ đang canh giữ trong sân rắc nhuộm đầy ánh hoàng hôn, chợt nghe tiếng Vương Phi bên cửa sổ vừa cười vừa cầu xin, dần dần tiếng cười càng ngày càng nhẹ rồi đổi thành tiếng kêu mang ý nghĩa khác.
Hạnh Hoa nghĩ Công Chúa vừa chuyển ra ngoài Vương gia đã không còn kiêng nể gì nữa.
Vi Vũ lại nghĩ còn năm ngày nữa là đến nguyệt sự của Vương Phi.

Vương Gia yêu thương Vương Phi như thế nói không chừng tháng này sẽ có tin tức tốt.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment