Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 124


Hôm sau, Tống Trì ra ngoài làm việc thì Hàn Cẩm Tranh mang theo nữ nhi đến Đoan Vương Phủ, nhìn bề ngoài thì chỉ là hai nhà thân quyến qua lại nhưng thật ra lần này Hàn Cẩm Tranh đến là để bồi tội với Ngu Ninh Sơ.
Người nên bồi tội nhất chính là Thẩm Minh Y nhưng Hàn Cẩm Tranh và Thẩm Trác đều biết Tống Trì và Ngu Ninh Sơ không muốn gặp lại muội muội của họ.

Nếu bọn họ để Thẩm Minh Y đến có khi còn làm gia tăng sự tức giận của Tống Trì.
Ngu Ninh Sơ rất kính nể Thẩm Trác, nàng cũng rất có hảo cảm với Hàn Cẩm Tranh nên vẫn đối xử rất khách khí với nàng.
Hàn Cẩm Tranh đi qua hành lễ với nàng xong mới thấp giọng nói: “Ngày hôm qua, Biểu ca trở về đã nghiêm túc giáo huấn Minh Y một trận rồi, muội ấy cũng biết sai rồi.

Hôm nay, ta đến đây một là để bồi tội với Vương Phi, hai là xin Vương Phi yên tâm về Minh Y, muội ấy tuyệt đối sẽ không tái phạm lần nữa.

Vương Phi ngài tin ta đi, lần này không phải muội ấy chỉ nói miệng cho qua đâu mà thật sự muội ấy đã biết sai rồi.

Có lẽ, biểu ca đã dùng cái gì đó để răn đe muội ấy nên muội ấy biết sợ rồi.”
Hai người đều là người quen biết, Hàn Cẩm Tranh không giấu diếm mà nói thẳng với nàng.

Nếu nàng ta nói bọn họ dùng lời nói bình thường để cảm hóa Thẩm Minh Y thì ai tin được chứ?
Ngu Ninh Sơ nhớ lại cảnh tượng hôm qua khi nàng xuyên qua cửa sổ lưu ly nhìn bộ dạng Thẩm Minh Y bị hạ nhân trói lại.
Trước khi gả, Thẩm Trác và Thẩm Minh Lam cũng từng giáo huấn Thẩm Minh Y vài lần nhưng đó chỉ giống như những lời cãi vã giữa huynh muội với nhau, nhiều lắm thì thái độ có vẻ nghiêm túc một chút mà thôi.

Thẩm Minh Y sẽ mất hứng nhưng nàng sẽ không thật sự sợ hãi, cho nên hết lần này đến lần khác nàng ta vẫn dùng lời nói chế nhạo nàng.

Hiện giờ mọi người đều đã thành thân xuất giá, thân phận không giống nhau, có một số việc cũng không thể dùng phương thức ở chung của huynh muội biểu tỷ để giải quyết được nữa.
Nàng là Vương phi, Thẩm Minh Y có ý đồ hành hung nàng thì việc trói nàng đưa về đã rất nhẹ nhàng rồi.
Tống Trì bên kia chắc chắn đã nói những lời tàn nhẫn với Thẩm Trác, Thẩm Trác lại uy hiếp Thẩm Minh Y.

Thẩm Minh Y đã nếm qua khổ sở đương nhiên biết nếu có lần sau nàng sẽ phải chịu nỗi khổ da thịt.
“Ta tin tưởng biểu ca và biểu tẩu sẽ xử trí tốt chuyện này, cũng xin biểu ca biểu tẩu yên tâm, An Vương Phi vẫn là An Vương Phi, các ngươi là các ngươi, về sau chúng ta vẫn là thân thích nên ở chung như thế nào thì vẫn ở chung như thế nào không cần khách khí với nhau làm gì.” Ngu Ninh Sơ cười nói.

Hàn Cẩm Tranh nhìn Ngu Ninh Sơ như vậy, nàng đã sắp không cách nào liên hệ người trước mắt với biểu muội Ngu gia lúc nàng vừa mới gả vào Thẩm gia.
Nàng đã từng ghen tuông, từng thăm dò quan hệ giữa Ngu Ninh Sơ và biểu ca.

Lúc đó, Ngu Ninh Sơ cũng cẩn thận ứng đối, e sợ đắc tội nàng.
Hiện giờ, Ngu Ninh Sơ là Vương Phi thân phận cao quý, nàng lại chỉ là một phụ nhân bình thường có mẫu tộc là tội nhân, nhận được ân tình của biểu ca mới có thể trở về Thẩm gia.
.
Chạng vạng, Tống Trì trở về.

Khi hai phu thê trêu chọc nữ nhi, Ngu Ninh Sơ mới nhẹ giọng nhắc tới chuyện Hàn Cẩm Tranh tới.
Sắc mặt Tống Trì hơi trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến hôm qua Ngu Ninh Sơ thiếu chút nữa bị Thẩm Minh Y làm bị thương thì hắn liền muốn gi ết chết Thẩm Minh Y.

Nếu ngày hôm qua hắn ở trong phủ thì hắn nhất định sẽ ra tay ngay lập tức.
“Lần này là nể tình Thẩm gia, nếu lại có lần sau thì muội có cầu tình thay nàng ta cũng vô dụng.” Không muốn làm nàng sợ hãi, Tống Trì cố gắng bình tĩnh nói.
Ngu Ninh Sơ biết trong lòng hắn bị nghẹn lửa giận, cố ý trêu chọc nói: “Người nàng mạo phạm là muội, huynh nên cao hứng vì có người ái mộ nhớ mãi không quên huynh mới phải chứ.


Ánh mắt sâu thẩm của Tống Trì nhìn nàng: “Ta chỉ muốn được muội yêu mến như vậy thôi.”
Ngu Ninh Sơ bị ánh mắt của hắn làm mặt nóng lên, theo bản năng nhìn nữ nhi để che dấu.
Tống Trì nhìn gương mặt rũ xuống của nàng, bỗng nhiên hắn rất muốn biết tình cảm của Ngu Ninh Sơ dành cho hắn đến tột cùng sâu đậm cỡ nào.

Nói cách khác, nàng gả cho hắn chỉ vì hai người từng có nhiều lần tiếp xúc thân mật, nàng lại tin thưởng sự thật lòng của hắn nên mới thuận nước đẩy thuyền gả làm thê tử của hắn.

Nếu hắn không tới cầu thân nàng, nàng sẽ tiếp tục nhàn nhã thậm chí là gả cho người khác.
Ban đêm, Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ cũng không chủ động yêu cầu nhưng cũng không thả cho nàng ngủ.
Từ khi Ngu Ninh Sơ lảng tránh câu nói kia của hắn, nàng liền cảm giác được trong mắt Tống Trì mang theo một tia u oán.

Vì trấn an hắn, Ngu Ninh Sơ đành phải giúp hắn một lần nữa.

Ánh đèn dịu dàng chiếu sáng gương mặt kiều diễm của nàng, có thể là do đầu óc không được tỉnh táo nên Tống Trì bỗng nhiên hỏi một câu hỏi mà vừa nói xong hắn liền hồi hận: “Nếu muội gả cho người khác cũng sẽ làm như vậy cho hắn sao? ”
Lúc hắn còn đang hối hận, Ngu Ninh Sơ đã đẩy hắn ra, cúi đầu ngồi một lát rồi đi giày đi đến bên cạnh bàn châm trà.
Tống Trì nhanh chóng khoác áo khoác ngoài, ôm lấy nàng từ phía sau thấp giọng xin lỗi: “Ta sai rồi, tôi không nên hỏi như vậy.


Ngu Ninh Sơ chỉ yên lặng súc miệng.
Tống Trì liên tục lặp đi lặp lại “Ta sai rồi”.
Hắn đang xin lỗi nàng, thanh âm trầm thấp không ngừng truyền vào lỗ tai Ngu Ninh Sơ.
Nàng nhìn về phía gương trên bàn trang điểm, nhìn thấy bóng hai người ôm nhau, thấy cằm Tống Trì đặt lên vai nàng, lông mi dài rũ xuống lộ ra chút cô đơn giống như một thiếu niên mộc mạc chất phát vừa mới tỏ tình với cô nương mình thích nhưng lại không được đáp lại.
“Không.

Ngoại trừ huynh ra thì dù gả cho bất cứ ai muội cũng sẽ không cam tâm tình nguyện làm như vậy.” Ngu Ninh Sơ buông chén trà xuống, nghiêng đầu cọ cọ đầu hắn nói.
Tống Trì ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao.
Ngu Ninh Sơ nhìn ánh mắt hắn, lẩm bẩm nói: “Trong lòng muội cũng có huynh nhưng nếu huynh muốn nạp thiếp hoặc hưu muội, muội chắc chắn sẽ không phát điên đến mức đi hại người, cũng sẽ không tùy tùy tiện chọn người gả lại một lần, muội có thể…”
Nàng còn chưa nói xong, Tống Trì liền ôm mặt nàng hôn lên, cũng hôn đi giọt nước mắt đang rơi xuống của nàng.
Hắn không làm gì mà nàng đã ủy khuất đến vậy rồi, nếu hắn thật sự làm gì có lỗi với nàng thì không biết nàng còn thương tâm đ ến cỡ nào.
Tống Trì đau lòng thay cho nàng.
“Ta sẽ không nạp thiếp, càng sẽ không hưu muội.

Đời này ta chỉ có một mình muội, cho dù  muội muốn rời đi thì ta cũng sẽ bắt muội  trở về.”
Cô nương hắn nhìn trúng, ngay từ đầu hắn đã đã quyết tâm thà làm tiểu nhân cũng phải giữ chặt nàng thì sao có thể để cho người khác có cơ hội được chứ.
.
Ngày mười hai tháng tám, Tiểu Quận Chúa Minh Châu của Đoan Vương Phủ vừa đầy tháng.
Tiểu Quận Chúa đầy tháng mặt mày trắng trẻo, lúc ngủ rất giống Ngu Ninh Sơ nhưng lúc tỉnh lại, đôi mắt phượng hẹp dài kia lại giống với Tống Trì, cũng rất giống Cô mẫu Tống Tương của nàng.
Tống Tương vô cùng thích Tiểu Quận Chúa nên đặc biệt mang theo một xe lễ vật đến tham dự lễ.
Ngu Ninh Sơ nghĩ, nữ nhi của nàng chỉ mới thu lễ vật của các trưởng bối thôi mà đã có thể tích góp được một khoản tài phú rất lớn.

Hai ngày sau chính là Trung thu, vì Trịnh Hoàng Hậu bị bệnh nên Chiêu Nguyên Đế muốn tổ chức đơn giản một chút, chỉ gọi đôi nhi nữ và phu thê chất tử chất nữ tổng cộng là bốn đôi phu thê vào cung để tham dự Tết Đoàn Viên.
Khang Vương Tống Triệt sau khi khỏi bệnh đến nay đã hai tháng cũng không phát bệnh lần nào nữa.

Khang Vương Phi nằm tĩnh dưỡng một tháng thai tượng cũng ổn định, khí sắc rất tốt, cả người bắt đầu lộ ra dáng vẻ của người mang thai.
Tống Thấm và Phò Mã Lý Tích mới thành thân được hai tháng tạm thời chưa có tin tức tốt nhưng hai phu thê tương kính như tân, cũng không nghe thấy tin tức bất hòa nào.
Tống Tương gả cho Từ Giản gần nửa năm vẫn chưa mang thai.

Nàng cũng không nóng nảy, thường xuyên kéo Từ Giản ra ngoài du ngoạn.

Ngu Ninh Sơ đã hai lần nhắc đến thú vui của phu thê muội phu với Tống Trì.

Tống Trì nhìn cái bụng to của Ngu Ninh Sơ mà ảo não không thôi, thê tử mang thai quá sớm làm ảnh hưởng đến lạc thú của phu thê bọn họ.
Về phần Tống Trì và Ngu Ninh Sơ, lần này tiến cung bọn họ mang theo Tiểu Quận Chúa để Chiêu Nguyên Đế xem mặt nàng.
Chiêu Nguyên Đế tiếp nhận bọc tả lót nhìn nữ hài xinh đẹp bên trong cười vô cùng từ ái hỏi Tống Trì: “Đại danh của Minh Châu con đã chọn xong chưa? ”
Tống Trì lắc đầu cười nói: “Con cũng đã có một số lựa chọn rồi nhưng vẫn chưa hài lòng, trước cũng không vội nên con sẽ từ từ chọn.


Thật ra, Chiêu Nguyên Đế rất muốn ban danh cho tiểu chất nữ, cũng đã ám chỉ nhiều lần nhưng chất tử không muốn đem cơ hội đặt tên này cho hắn.

Chiêu Nguyên Đế đành phải bỏ đi ý niệm này trong đầu, đem chất nữ giao cho nhũ mẫu ôm, hắn lại quay sang hỏi thăm sức khỏe của Khang Vương Phi.
Sau khi dùng tiệc Đoàn Viên xong, bốn đôi phu thê cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc này, Tống Thấm mới hỏi Tống Tương: “Đại tẩu và Nhị tẩu kết hôn được ba tháng liền chẩn ra hỉ mạch, tỷ tỷ thành thân cũng gần nửa năm sao vẫn không có động tĩnh nào hết vậy? ”
Tống Tương cười nói: “Các đại tẩu đều ngóng trông hài tử nên hài từ mới đến sớm chứ ta còn muốn tiêu sái thêm hai năm, hài tử biết tâm ý của ta nên nguyện ý chờ đợi.

Nhưng không biết muội muội có vội hay không, nếu vội thì phải tranh thủ trong ba tháng này đi.


Tống Thấm không nghĩ tới miệng Tống Tương lại lợi hại như vậy, nàng muốn châm chọc nàng thêm hai câu nhưng lại không biết nên nói gì.
Ngu Ninh Sơ thấy Tống Tương ứng đối vô cùng tốt liền không có xen vào.
Từ Giản liếc xéo làn váy Tống Thấm một cái.
Ra khỏi cửa cung, bốn đôi phu thê lần lượt lên xe ngựa rời đi.

Tống Thấm còn đang giận Tống Tương nên mặt mày sa sầm lại.
Lý Tích thấy vậy bèn cười nói: “Ta thấy hình như muội rất không thích An Nhạc Công Chúa lắm thì phải.

Chẳng lẽ trước kia hai muội có hiềm khích gì sao?”
Tống Thấm lẩm bẩm nói: “Nàng thì tính là Công Chúa gì, chẳng qua là do Phụ Hoàng thiên vị nên mới phá lệ phong tước vị cho nàng ta thôi.


Chiêu Nguyên Đế sủng ái huynh muội Tống Trì là chuyện cả quan dân Kinh Thành đều biết.

Lý Tích cũng không phủ nhận, hơn nữa hắn cũng không thèm để ý chuyện Tống Tương có phải là Công Chúa hay không, cái hắn để ý chính là thái độ của Chiêu Nguyên Đế đối với Tống Trì.
Hiện tại trong Kinh Thành đã truyền ra tin đồn nói Khang Vương bị bệnh động kinh, ngôi vị Hoàng Đế chỉ sợ sẽ rơi vào trên người Tống Trì.
Trịnh Hoàng Hậu chọn hắn làm Phò Mã là nhìn trúng quyền thế nhân mạch của Lý gia, mà hắn vì đáp ứng Trịnh Hoàng Hậu mà phải nhịn đau đuổi mấy thông phòng bên cạnh và thiếp thất ở hậu viện, tất cả đều là vì thân phận của Tống Thấm.

Lý gia bọn họ đã đánh cược Khang Vương có thể làm Thái Tử nhưng nếu cuối cùng Khang Vương vô duyên với Đế Vị thì Tống Thấm cũng chỉ là một Công Chúa bình thường.

Thậm chí bởi vì nàng thường xuyên đắc tội với Tống Tương mà bị Tống Trì sau khi đăng cơ bị xử lý thì hắn cưới Tống Thấm còn có ích lợi gì, để kìm chế không cho hắn nạp thiếp hay để làm trễ tiền đồ của hắn đây?
Lý Tích là Thế Tử của Tĩnh Ninh Hầu Phủ, trên người mang tước vị nên dù Tống Thấm có Phủ Công Chúa của nàng nhưng sau khi thành thân nàng vẫn phải theo Lý Tích đến sống ở Tĩnh Ninh Hầu Phủ.
Sau khi trở lại Hầu phủ, Lý Tích đưa Tống Thấm đến hậu viện xong liền muốn rời đi.
Tống Thấm lại đưa tay kéo kéo tay áo hắn.
Lý Tích khẽ cười nói: “Công Chúa đang có nguyệt sự trong người, vẫn là không nên tra tấn vi phu thì hơn.


Tống Thấm bất đắc dĩ  đành phải buông hắn ra.
Lý Tích trở về phòng tiền viện, một mình nằm trên giường trong đầu lại hiện ra khuôn mặt Ngu Ninh Sơ và Tống Tương.

Hai mỹ nhân này, người nào so với Tống Thấm cũng hơn hẳn vài phần, mà chỗ dựa chung của các nàng chính là Tống Trì còn Từ Giản thư sinh văn nhược kia thì không đáng để hắn phải lo lắng.
Dã tâm k1ch thích thân thể, Lý Tích lặng lẽ gọi nha hoàn canh đêm bên ngoài vào.
Nha hoàn này tư sắc bình thường, mẫu thân hắn sợ hắn ăn vụng đắc tội Công Chúa nên cố ý chọn ra nhưng trong đêm tối đen như mực thế này thì đẹp hay không đẹp có quan hệ gì đâu?
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment