Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 7


Cuối thu không khí trong lành, gió êm sóng lặng.
Hai chiếc thuyền buôn vững vàng tiến về phía trước.

Do chung thuyền với nhóm biểu ca Hầu phủ, Ngu Ninh Sơ rất ít khi rời khoang thuyền phía bắc.

Nàng thích ngồi ở bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên bờ lần lượt biến đổi.
Cảnh tường trắng ngói xám của Giang Nam nàng hay thấy, không biết từ khi nào được thay thế bằng những cảnh sắc lạ lẫm, rõ nét nhất khi ruộng nước dần biến thành ruộng cạn, núi xanh rừng trúc thấp bé liên miên biến thành những dải núi lạnh lùng hùng vĩ, ngay cả gió thổi tới cũng ngày càng lạnh, nhắc nàng nhớ những dòng miêu tả trong sách về khí hậu thu đông phương bắc lạnh lẽo khắc nghiệt.
Phía trước phải đi qua một huyện thành, xa xa có thể thấy được bên cạnh bến tàu bày cái loại quán xá, tranh thủ lúc tàu cập bến cung cấp một chút đồ dùng sinh hoạt.
“ Sắp tới bến đò, mẫu thân có muốn ngừng lại không?” Tiếng Thẩm Dật rõ ràng từ bên ngoài rèm truyền vào.
Tam phu nhân cười nói :” Ngừng hai khắc đi” (~30 phút)
Thẩm Dật liền đi dặn dò người lái thuyền.
Tam phu nhan bên này cũng chuẩn bị, bà cùng Ngu Ninh Sơ đều mang mạng che mặt, chỉ lộ hai con mắt.

Bến đò vàng thau lẫn lộn, Tam phu nhân không muốn tuỳ tiện để người khác thấy mặt.
“Xuống dưới chút đi, mấy ngày kế tiếp chúng ta liền chỉ ở trên thuyền, đi một mạch đến Thông Châu” tam phu nhân vui vẻ nói với chất nữ, lòng thầm nghĩ lần này trở về trời nắng ráo không có mưa bão cản trở, bọn họ hoàn toàn có thể kịp hồi kinh vào tết Trung thu.
Ngu Ninh Sơ thấy tâm tình cữu mẫu tốt liền không từ chối, đợi thuyền cập bờ, nàng nắm tay cữu mẫu, hai người sóng vai đi ra khoang thuyền.

Thẩm Dật Thẩm Trác đang đứng đợi bên ngoài, muốn cùng nữ quyến lên bờ.
Tống ma ma, Ôn ma ma lần lượt mỗi người mang một chiếc giỏ, chút nữa muốn mua sắm nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Tam phu nhân đi ra ngoài cũng rất chú ý, cố tình mang theo Tống ma ma sở trường nấu nướng, đề phòng ẩm thực trên thuyền không hợp khẩu vị.
“a Vu thích ăn thịt ba chỉ, ngươi mua nhiều một chút” Tam phu nhân xoa bóp cánh tay mảnh khảnh của chất nữ, dặn dò Tống ma ma.

“ Cữu mẫu” Ngay trước mặt hai vị biểu ca, cữu mẫu liền vạch trần thói xấu tham ăn của mình, vành tai nàng liền đỏ, thấp giọng lầm bầm kháng nghị.
Tam phu nhân nói :” Không ngại, đều là người nhà, bọn họ không dám cười con đâu”
Ngu Ninh Sơ vẫn thấy ngượng ngùng, lặng lẽ nhìn về phía hai vị biểu ca.

Thẩm Dật cười dịu dàng, Thẩm Trác khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn lên bờ, tựa hồ không chú ý đến đoạn hội thoại của các nàng.
Ngu Ninh Sơ nhẹ nhàng thở ra, có điều thịt ba chỉ kho của Tống ma ma béo mà không ngán, vào miệng liền tan, xác thực ăn rất ngon.
Lên bờ, các ma ma phụ trách đi chọn mua đồ ăn, tam phu nhân cùng Ngu Ninh Sơ dạo quanh các sạp hàng bán đồ trang sức.

Người bán hàng phần lớn đều là phụ nhân đã có tuổi, phơi nắng trong thời gian dài, màu da cũng trở nên sạm màu, nếp nhăn trên mặt khắc sâu trùng điệp.

Bọn họ bán đều là đồ thủ công thô ráp, vô luận là Ngu Ninh Sơ hay Tam phu nhân đều không có chút hứng thú.
“ Cô nương mua diều đi, trên sông gió lớn, thả diều sẽ bay cao nha.” Phía trước có sạp bán diều, thấy đoàn người Ngu Ninh sơ ăn mặc phú quý, chủ quán liền cầm con diều xanh xanh đỏ đỏ nhiệt tình mời chào.
Tam phu nhân có chút hứng thú, hỏi Ngu Ninh Sơ:” a Vu biết thả diều chứ?”
Ngu Ninh Sơ đã có bảy tám năm chưa chơi, nói ra sợ cữu mẫu đau lòng, liền nói dối:” Mùa xuân hàng năm con đều thả.”
Tam phu nhân:” Vậy liền chọn một chiếc đi, cả ngày gò bó trên thuyền ta đều khó chịu.” Tiểu cô nương nên chơi đùa ầm ĩ, giống như hồ điệp vui vẻ lượn qua lượn lại.
Ngu Ninh Sơ thật tâm muốn dỗ dành cữu mẫu, từ bên trong sạp bày đủ loại chọn một chiếc diều hình hồ điệp thanh lịch đẹp đẽ.
Thẩm Dật thanh toán hai mươi lăm văn tiền.

Kỳ thật loại diều tự dán này không có đáng giá như vậy, nhưng không ai so đo chuyện này.
Mua diều xong bèn đi dạo một vòng trên bờ gặp Tống ma ma và Ôn ma ma thu hoạch thắng lợi trở về, đoàn người Tam phu nhân cùng họ trở về thuyền.
Thương thuyền tiếp tục xuất phát, rời xa bến đò hai bên bờ vắng lặng, Tam phu nhân sai Thẩm Dật mang Ngu Ninh Sơ đi thả diều, tiện thể để biểu ca biểu muội bồi dưỡng chút tình cảm.

Bà ngay từ đầu đã nhìn ra chất nữ không quen ở chung với người khác, ở trước mặt bà thì khẩn trương, lên trên thuyền thì tận lực tránh mặt nhóm biểu huynh.


Như vậy sao được, nếu như chất nữ ngay cả biểu ca ruột còn không dám thân thiết, tới hầu phủ làm sao sinh hoạt chung với nhóm họ hàng?
Tam phu nhân muốn cho chất nữ một ngôi nhà đúng nghĩa, chứ không phải chỉ là chỗ ở.
Thẩm Dật biết ý tứ của mẫu thân, thấy vị biểu muội mới quen dịu dàng ôn nhu.
“a Vu, chúng ta là người thân, huynh coi muội như muội muội ruột thịt,  khi còn bé chúng ta cách xa biểu huynh không cách nào chăm sóc được cho muội, về sau muội có chuyện gì cứ nói với biểu huynh, không cần phải xấu hổ.” Vừa xoay trục diều Thẩm Dật chậm rãi nói với Ngu Ninh Sơ.
Thiếu niên mười bảy tuổi, so với Ngu Ninh Sơ cao hơn một cái đầu, xác thực có khí thế của huynh trưởng.

Ngu Ninh Sơ cười cười, rất nhanh liền dời mắt, nàng ngay cả khuê tú cũng không có, đối mặt với sự chân thành của Thẩm Dật, dù là biểu ca ruột nhưng cũng mới quen biết, nàng tạm thời không thể thản nhiên đối mặt.
Tính cách tiểu biểu muội như vậy ngược lại càng làm Thẩm Dật sinh lòng thương yêu.

Tình cảm phải từ từ dưỡng thành, không thể vội vã một chốc một lát mà có, ra hiệu cho Ngu Ninh Sơ nâng cao diều, Thẩm Dật cầm trục xoay chạy mấy bước, gió thổi tới, hắn cười nói :” a Vu buông tay.”
Ngu Ninh Sơ buông tay, diều hồ điệp liền bay lên, lay động nhất thời về sau liền ổn định.

Thẩm Dật điều chỉnh tốt độ cao, đem trục xoay đưa cho Ngu Ninh Sơ.

Trong nháy mắt cầm trục xoay, Ngu Ninh Sơ cảm giác như có một ngoại lực kéo nàng lên, đã quá lâu không chơi quên cách kéo điều chỉnh diều, nàng không tự chủ chúi người về phía trước hai bước, Thẩm Dật thấy vậy liền đè bả vai giữ nàng lại.
Ngu Ninh Sơ thân thể cứng đờ, nàng không quen đụng chạm kiểu này.

Thẩm Dật thấy tự nhiên, chờ Ngu Ninh Sơ thích ứng được với lực bay kéo của diều, bèn buông tay, trêu chọc nói:” Biểu muội quá gầy, buổi trưa để Tống ma ma làm cho muội thêm chút thịt ba chỉ .”
Ngu Ninh Sơ khuôn mặt đỏ bừng, chỉ là sau vài câu nói đùa, biểu huynh muội tựa hồ thân thiết hơn chút.
Thuyền rẽ sóng hướng về phía trước, diều bay về phía nam, nhìn tưởng bay rất cao, phía trước bỗng nhiên có đôi ngỗng trời bay qua cao hơn diều biết bao nhiêu lần.
Đúng vào lúc này, Thẩm Trác từ buồng nhỏ trên tàu đi ra.


Thẩm Dật đề nghị:” Đại ca lâu rồi luyện tiễn, bộc lộ tài năng cho chúng ta xem nào?”
Thẩm Trác mắt nhìn về hai người, lại nhìn về phía đôi ngỗng trời sắp bay qua, liền quay về buồng nhỏ lấy cung tiễn.
Thẩm Dật thừa cơ giới thiệu cho Ngu Ninh Sơ:” Đại ca tập võ từ nhỏ, thương pháp tiễn pháp đều vô song, ngay cả Hoàng Thượng cũng ghen đại ca trò giỏi hơn thầy.”
Ngu Ninh Sơ có chút lo lắng:”Cao như vậy, có thể bắn tới sao?” Vạn nhất bắn trượt, nàng đương nhiên sẽ không cười Thẩm Trác, nhưng sợ Thẩm Trác mất mặt nổi nóng vì nàng nhìn thấy.
“ Hay ta đi vào trước đi.” Ngu Ninh Sơ cẩn thận nói.
Thẩm Dật ngăn nàng lại :” Không cần, đại ca không bao giờ làm việc không nắm chắc.”
Đang nói chuyện, Thẩm Trác xuất hiện trở lại, một thân cẩm bào thẫm màu, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng, đứng cùng bốn tên người hầu , khí chất của Thẩm Dật hoàn toàn nổi trội.
Thẩm Trác đi tới đầu thuyền.

Ngỗng trời đã bay qua một đoạn, chỉ thấy con diều của Ngu Ninh Sơ phất phới trong gió.

Thẩm Trác thu tầm mắt lại, chỉ thấy Ngu Ninh Sơ hai tay nắm trục xoay, vẻ mặt không được tự nhiên chuẩn bị đi ra, dường như muốn đi đến đuôi thuyền.

Thẩm Trác nhìn về phía Thẩm Dật.
Thẩm Dật lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, tiểu biểu muội ngay cả hắn cũng đều lạnh nhạt, huống chi đại biểu ca cách một tầng quan hệ.
Hai người ai cũng không lên tiếng, Ngu Ninh Sơ thuận lợi đi tới đuôi thuyền, ở giữa có cánh buồm ngăn cách.
“ Côn nương sợ thế tử gia sao?” Hạnh Hoa lại gần hỏi.
Ngu Ninh Sơ lắc đầu, không có giải thích vì nang lo lắng vấn đề mặt mũi của Thẩm Trác.

Nàng cố ý đưa lưng về phía hai người kia, chuyên tâm điều chỉnh dây diều.
Hành Hoa đi đến bên mạn thuyền, vừa vặn có thể thấy Thẩm Trác dựng cung nhắm tên.

Nàng khẩn trương ngửa đầu, nhìn đám ngỗng trời sắp muốn bay qua.
“Vù” một tiếng, ngay tại thời điểm Hạnh hoa nghi hoặc vì sao thế tử gia chưa xuất thủ, nàng nghe được thanh âm tên rời cung, ngay sau đó, mũi tên bay đi với tốc độ nàng khó mà nhìn thấy, sau một tích tắc, chỉ thấy một con ngỗng trời từ giữa không trung thẳng tắp rơi xuống, cách các nàng rất gần, “Bành” một tiếng, rơi xuống mặt nước ngay đằng sau thuyền buôn.
“ Cô nương mau nhìn, thế tử gia bắn trúng!” Hạnh hoa kích động víu lấy mạn thuyền, chỉ vào chỗ con ngỗng trời vừa rơi xuống cho Ngu Ninh Sơ nhìn.

Ngu Ninh Sơ đã nhìn thấy, khoảnh khắc con ngỗng đột nhiên rơi xuống, nàng giật mình buông tay, diều kéo theo trục xoay tuột khỏi tay, bay đi mất.

Một con diều mà thôi, không phải tiếc, chỉ là Ngu Ninh Sơ khiếp sợ về võ nghệ của Thẩm Trác.

Nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn đàn ngỗng tan rồi lại hợp, cao như vậy, Thẩm Trác vậy mà bắn trúng.
Phía sau người chèo thuyền mang theo túi cá đi vớt ngỗng trời, Thẩm Dật cũng Thẩm Trác cũng đi tới nhìn.
“ Đại biểu ca hảo tiễn pháp, thiện xạ trong truyền thuyết là như thế sao?”Từ cấp bậc lễ nghĩa, Ngu Ninh Sơ nhẹ giọng xu nịnh nói.
Thẩm Trác khiêm tốn nói:” Hôm nay may mắn thôi.”
Thẩm Dật thì hỏi:” a Vu, sao muội lại thả diều đi?”
Ngu Ninh Sơ thật xấu hổ định nói, Hạnh Hoà cướp lời:” Cô nương không nghĩ thế tử bắn trúng, thời điểm ngỗng trời rơi xuống liền giật mình hoảng sợ.”
Thẩm Trác nghe vậy, liếc mắt về con diều đã bay xa, nói với Ngu Ninh Sơ:” Quay về, ta sẽ đền cho muội một con diều khác.”
Ngu Ninh Sơ vội nói:”Không cần đâu, vốn là mua để tạm thời giải khuây, đại ca ngàn vạn lần đừng để tâm.”
Thẩm Trác chỉ ừ một tiếng, cũng không biết có ý gì.
Không còn diều, Ngu Ninh Sơ không có lý do gì lưu lại ngoài này, bèn cáo từ vào trong, bồi cữu mẫu đánh cờ.
Sau đó mấy ngày, nàng đều không trở ra.
Trên thuyền cuộc sống sinh hoạt nhàm chán khô khan, trong khoang thuyền phía nam, Thẩm Dật ôm một cuốn sách ngồi cạnh cửa sổ, xem vài trang liền buông ra, xoa lông mày thầm nói:” May mắn sáng mai liền có thể đến Thông Châu, không ta đều chán muốn mọc cỏ.”
Thẩm Trác ngồi đối dienj hắn, cầm trong tay bản binh thư, nghe vậy nhấc lông mày nhìn đường đệ một chút.
Thẩm dật gặp hắn không đáp lời, tiếc nuối nói:” Lúc chúng ta xuất phát, Minh Lam cũng muốn đi, nhưng mẫu thân không cho, sớm biết đi thuyền buồn bực như thế, đúng ra nên mạng theo Minh Lam muội, a Vu biểu muội chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá yên tĩnh, muốn tìm nàng trò chuyện cũng sợ quấy rầy nàng.”
Thẩm Trác xem chữ trên sách, trong đầu hiện ra cảnh Ngu Ninh Sơ đối với bọn hắn tránh không kịp.

Đúng là quá nhát gan cũng an tĩnh.

Bất qua, so với hai muội muội miệng không lúc nào nghỉ, Thẩm Trác càng thích Ngu Ninh Sơ yên tĩnh như vậy.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment