Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 71


Vào dịp Tết, hầu hết nhà nào cũng bày ra mấy bàn tiệc để chiêu đãi người thân và bằng hữu.

Có nhà bày tiệc trước Tết, có nhà thì làm sau Tết nhưng nhà nào chậm nhất cũng sẽ không quá ngày rằm tháng Giêng.
Đầu năm mới, Ngu Ninh Sơ đến ăn tiệcở Bình Tây Hầu Phủ.

Mùng năm tháng Giêng, nàng đến ăn tiệc nhà biểu tỷ Thẩm Minh Lam.

Mùng tám tháng Giêng, nàng lại đến Quận Vương Phủ.

Đến mùng mười tháng Giêng cuối cùng cũng đến lượt Ngu gia bọn họ mời khách.
Khách nhân không nhiều lắm, ngoại trừ người ở Hầu Phủ ra còn có phu thê Thẩm Minh Lam và Tào Kiên, huynh muội Tống Trì và Tống Tương của Quận Vương Phủ.

Về phần Thẩm Minh Y, bởi vì An Vương Phủ thiết yến không có mời nàng, nay đến lượt Ngu Ninh Sơ mời khách thì nàng cũng không gửi thiệp mời cho An vương phủ.

Tính ra hai người cũng không phải là biểu tỷ muội ruột thịt, họ không mời nàng và nàng không mời họ thì cũng không tính là thất lễ.
Về phần Quận Vương Phủ, Ngu Ninh Sơ mời Tống Tương là chính, còn Tống Trì chẳng qua là mời theo lễ phép mà thôi.
Điều khiến nàng bất ngờ là ngày mùng mười, Tống Tương đến một mình.

Nàng nói rằng Tống Trì có một tiệc chiêu đãi kháckhông thể từ chối được nên không đến.
Ngu Ninh Sơ rất cao hứng.

Nàng còn ước mong sao số lần hai người gặp mặt càng ít càng tốt, như vậy sẽ làm giảm sự hứng thú của Tống Trì với nàng, sau đó hắnsẽ hoàn toàn quên mất nàng, như vậy mới tốt.

Theo thông tin từ cuộc nói chuyện giữa Thẩm Minh Lam và Tống Tương, nàng mới biết được từ sau khi Tống Trì lập công trong vụ án Quảng Lăng thư viện ở Dương Châu thì Chính Đức Đế càng ngày càng xem trọng hắn.

Quan viên muốn nịnh bợ Tống Trì cũng ngày càng nhiều lên, thậm chí còn có người tặng mỹ nhân cho hắn.
Ngu Ninh Sơ tự biết mình có dung mạo xinh đẹp nhưng nàng lại không tin ở chốn Kinh Thành phồn hoa này lại không có người xinh đẹp hơn nàng.

Nàng tin rằng sau khi Tống Trì gặp được nhiều người đẹp hơn nàng thì hắn sẽ không dây dưa với nàng nữa.
Tất cả tân khách đều là người quen, bữa tiệc diễn ra cũng vô cùng thuận lợi.
Tháng Giêng cứ như vậy trôi qua.

Cuối tháng Hai, Thẩm Minh Lam cũng kiểm tra ra hỉ mạch phải ở nhà dưỡng thai, không thể thường xuyên ra ngoài đi dạo như trước được nữa làm Tống Tương cười nhạo một phen.
Đợi đến gió xuân ấm áp bắt đầu tràn về, Tống Tương cũng không nhịn được nữa.

Nàng vận một thân nam trang cưỡi ngựa đi tới ngõ Tứ Tỉnh mời Ngu Ninh Sơ đi ngoại ô cưỡi ngựa.

Tống Trì vì quan tâm muội muội nên cố ý cho A Mặc và bốn hộ vệ đi cùng nàng.
Ngu Ninh Sơ cũng muốn đi ra ngoài thư giãn nên nàng cũng thay nam trang rồi một mình ra ngoài cùng Tống Tương.
Trước khi ra khỏi thành, nàng và Tống Tương chỉ có thể cưỡi ngựa đi chầm chậm.


Người đi đường nhìn thấy hai “thiếu niên lang” tuấn tú trên lưng ngựa đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Sau khi nhìn vài lần, hầu như ai cũng đoán được đó là hai cô nương giả nam trang ra ngoài đi dạo.
Tống Tương cười hỏi Ngu Ninh Sơ: “Muội mặc như vậy theo tỷ ra ngoài không sợ truyền ra ngoài người ta sẽ nói muội không đủ đoan trang, sau này không dễ lập gia đình sao?”
Ngu Ninh Sơ đảo mắt nhìn dân chúng đang nhỏ giọng nghị luận, cười đến thoải mái tự tại: “Không gả thì không gả, muội cũng không muốn gả.”
Tống Tương suy nghĩ một chút liền có chút hối hận vì sự xúc động hôm nay của nàng.

Lần sau, nàng nhất định phải ngồi xe ngựa ra khỏi thành.

Sau đó, nàng làm gì thì cũng sẽ không liên lụy đến Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ lại không nghĩ nhiều như vậy.
Cảnh xuân tươi đẹp, hàng liễu xanh mơn mởn.

Nàng cưỡi ngựa thỏa thích một ngày ở vùng ngoại ô cũng như để tạm biệt một năm cũ qua đi và chào đón một năm mới sắp tới.
Trong cung, Chính Đức Đế cũng buồn bực quá lâu nên muốn đi ra ngoài ngắm cảnh thư giãn.

Vì thế, nửa tháng trước ở ngoại ô Hương Sơn đã bắt đầu chuẩn bị để nghênh đón Thánh giá.

Hàn Quốc Cữu đã chọn một toán quân tinh nhuệ từ trong Cấm Quân ở Kinh Thành để phụ trách an toàn cho Chính Đức Đế và các phi tần.
Thái tử không có đi cùng mà ở lại trấn thủ Kinh Thành.
Đến Hương Sơn, Chính Đức Đế cho gọi An Vương, Hàn Tông Duyên, Tống Trì, Thẩm Trác và các hoàng thân quốc thích trẻ tuổi khác cùng hắn đi săn bắn.

Hàn Quốc Cữu cùng mấy đại thần khác cũng đi theo phía sau.
Chính Đức Đế đã lâu không rèn luyện nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng cưỡi ngựa đi vòng quanh núi chứ không thể đuổi theo săn bắt con mồi được.

An Vương và Hàn Tông Duyên nóng lòng thể hiện nên đã vội vàng chạy vào trong núi phía trước, dần dần không thấy bóng dáng.
“Hai người các ngươi sao còn chưa đi?” Chính Đức Đế cười hỏi Tống Trì, Thẩm Trác.
Thẩm Trác nói: “Nhiệm vụ bảo hộ Hoàng Thượng quan trọng hơn, thần không dám lơ là.”
Chính Đức Đế cười nói: “Hương Sơn đều bị cấm quân bao vây, làm sao có thể có nguy hiểm được.

Các ngươi cứ thi triển bản lĩnh xem ai bắt được nhiều con mồi nhất, Trẫm sẽ trọng thưởng.”
Thẩm Trác vẫn kiên trì hộ giá.
Tống Trì cũng không rời đi.
Đối với hành động này của bọn họ, Chính Đức Đế rất hài lòng.

Hắn thích người trẻ tuổi có tài nhưng trung thành và tận tụy như vậy.
Bọn họ đi thêm được một đoạn thì mọi người phát hiện chung quanh đột nhiên quá mức yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Tống Trì là người đầu tiên giơ tay lên ý bảo mọi người dừng lại.

Hắn cùng Thẩm Trác liếc nhau rồi hai người phân biệt cưỡi ngựa chắn trước người Chính Đức Đế.
Chính Đức Đế cả kinh hạ thấp thân thể, vừa lui về phía sau vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lời hắn nói chưa dứt thì trong bụi cây bốn phía đột nhiên xuất hiện nhóm người mặc đồ đen đồng loạt bắn tên về phía Chính Đức Đế, mưa tên che kín trời!
Tống Trì, Thẩm Trác cùng bọn thị vệ đi theo vung kiếm đánh rơi mũi tên đến từ bốn phương tám hướng.

Chính Đức Đế hoảng hốt không biết chạy về đâu chỉ có thể dùng hai tay ôm đầu chạy lui về phía sau.

Lúc này, Hàn Quốc Cữu cách hắn gần nhất nên Chính Đức Đế theo bản năng chạy về phía Hàn Quốc Cữu để Hàn Quốc Cữu che chở mình.

Nhưng lúc này Hàn Quốc Cữu lại giống như hắn, chạy qua chạy lại như kiến bò trên chảo.

Hàn Quốc Cữu đang muốn chạy về phía Chính Đức Đế thì thấy phía đối diện lại xuất hiện hai hắc y nhân bắn tên về phía này.

Bản năng sinh tồn buộc Hàn Quốc Cữu phải tránh ra sau, hắn giơ tay kéo lấy một thì vệ ở bên cạnh chắn trước mặt mình.
Phập.

Một mũi tên bắn trúng người thị vệ, Hàn Quốc Cữu bị dọa té ngã bò chạy bằng cả hai tay hai chân.
Chính Đức Đế vừa mới bị vấp bụi cỏ ngã quỳ trên mặt đất, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cảnh Hàn Quốc Cữu lâm trận bỏ chạy một cách rõ ràng.

Ngay lúc hắn còn đang phẫn nộ thì phía sau bỗng nhiên có một người nhào tới đẩy hắn ngã xuống đất.
Bên tai vang lên một tiếng kêu đau đớn, Chính Đức Đế nơm nớp lo sợ quay đầu lại còn chưa kịp thấy rõ ràng đã bị Tống Trì một tay nắm lấy bả vai kéo hắn chạy về phía sau, một tay vung kiếm đánh rơi mũi tên bay tới từ hai bên.
Thấy có người cứu mình, Chính Đức Đế thở phào nhẹ nhõm, bước chân chạy trốn cũng không bối rối như trước nữa.
Càng về sau càng có nhiều thị vệ chạy đến cứu giá, chờ Chính Đức Đế được một đám thị vệ vây quanh thì hai chân hắn cũng mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
“Hoàng thượng, ngài không sao chứ!” Hàn Quốc Cữu bước chân xiêu vẹo chạy tới, giống như một lão hầu trung thành nhất.
Chính Đức Đế vừa mới trừng mắt với hắn thì thấy Tống Trì đột nhiên ôm ngực phun một ngụm máu rồi ngã xuống.

May mắn thị vệ đứng gần đó kịp thời xông tới đỡ lấy Tống Trì.

Ngay lúc Tống Trì nghiêng người qua, đồng tử Chính Đức Đế co rút lại, lúc này hắn mới phát hiện sau lưng Tống Trì lại trúng một mũi tên!
Trong đầu hiện lên một màn Tống Trì nhào tới đè hắn lại, toàn thân Chính Đức Đế sợ đến phát run, nếu như không có Tống Trì thì có phải mũi tên kia sẽ bắn trên người hắn không!
“Ngự y đâu, ngự y!” Chính Đức Đế cao giọng kêu to, hắn chỉ sợ trễ hơn một chút thì Tống Trì sẽ không xong mất!
Hàn Quốc Cữu càng già càng vô dụng.

Thật vất vả hắn mới bồi dưỡng được trợ thủ như Tống Trì nếu hắn cứ ra đi như vậy thì thật là đáng tiếc!
Lúc Thánh giá rời khỏi thành đã kinh động dân chúng toàn thành.

Lúc này đoàn người trở về lại canh phòng nghiêm ngặt, mọi người nhìn liền biết xảy ra đại sự.
Ngày hôm sau, Thẩm Minh Lam đến chỗ Ngu Ninh Sơ.
“Biểu tỷ sao không ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai mà lại qua đây?” Ngu Ninh Sơ vội vàng đi ra nghênh đón.


Nàng là tiểu cô nương chưa từng mang thai nên cảm thấy nữ nhân mang thai đi đứng phải cẩn thận, ngay cả đang ngồi mà đứng dậy cũng có thể đả thương đến hài tử nên phải vô cùng cẩn thận.
Thẩm Minh Lam nói, “Tỷ không sao.

Ngoại trừ khẩu vị không tốt lắm thì không khác gì trước kia cả.”Thẩm Minh Lam đẩy tay Ngu Ninh Sơ đưa đến đỡ tay nàng, đổi thành nàng kéo cánh tay Ngu Ninh Sơ vừa đi vào trong vừa thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua, muội đã nghe nói chưa?”
Ngu Ninh Sơ cái gì cũng không nghe nói, cả ngày nàng chỉ ở nhà thêu thùa giết thời gian.

Ngu trạch một mảnh an bình, cuộc sống như vậy rất thoải mái.
Thẩm Minh Lam kéo nàng ngồi lên giường trong nội thất, thần sắc ngưng trọng nói: “Hoàng Thượng đi Hương Sơn đạp thanh gặp thích khách.

May mắn, Hoàng Thượng không bị thương nhưng quan viên thị vệ đi theo lại chết mấy người.

Ngay cả Trì biểu ca cũng vì hộ giá mà trúng một mũi tên.”
Ngu Ninh Sơ khiếp sợ hít một hơi!
Hương Sơn cách kinh thành gần như vậy, có thể nói là dưới chân thiên tử.

Không ngờ ở loại địa phương này mà lại có người dám ám sát Hoàng Thượng?
Nàng lại nghĩ đến Tống Trì.

Năm ngoái, hắn vừa mới trúng độc tiễn lúc đi Dương Châu phá án, vết thương vừa mới khỏi thì bây giờ lại…
“Trì biểu ca bị thương có nặng lắm không?” Tốt xấu gì hai người cũng mang tiếng là biểu ca biểu muội, nàng lại có quan hệ tốt với Tống Tương, Ngu Ninh Sơ lo lắng hỏi.
Thẩm Minh Lam nói: “Tỷ vừa mới từ Quận Vương Phủ trở về.

Trì biểu ca thật đáng thương, hắn bị thương ở vai trái.

Tỷ nghe nói mũi tên có độc, lúc thái y rút mũi tên ra đã phải cắt bỏ hết phần thịt xung quanh rất đáng sợ.

Tỷ cũng không dám nhìn.”
Ngu Ninh Sơ nghe nàng nói liền cảm thấy như có một mũi tên cắm trên người nàng làm nàng nổi cả da gà.
“Mũi tên có độc, chẳng lẽ đó là đám người từng đánh lén Cẩm Y Vệ ở Dương Châu?” Ngu Ninh Sơ không khỏi suy đoán, dựa theo vết thương của Tống Trì rất khó để cho người ta không liên tưởng với vụ án Dương Châu.
Thẩm Minh Lam lắc đầu, thấp giọng nói: “Thân phận thích khách tạm thời còn chưa điều tra ra.

Hoàng Thượng đã phái người đi điều tra, kế tiếp Kinh Thành chắc chắn phải loạn một thời gian.

Muội nhớ dặn dò hạ nhân trong phủ không nên đi lại lung tung, càng không được nghị luận lung tung.”
Ngu Ninh Sơ nhớ kỹ, lại hỏi thăm Tống Tương.
Thẩm Minh Lam thở dài nói: “Trì biểu ca bị thương, trong lòng tỷ cũng thấy khó chịu huống chi là nàng.

Tỷ thấy hai mắt nàng đều sưng đỏ lên nhưng thân thể tỷ có chút bất tiện nên trước mặt tỷ nàng không dám làm gì quá.

Chập tối là thời điểm bên đó ít người, muội chạy qua đó xem nàng chút đi.”
Ngu Ninh Sơ cũng đau lòng Tống Tương, một mực đáp ứng.
Lúc hoàng hôn, Ngu Ninh Sơ ở nhà dùng cơm tối trước rồi mới mang theo một phần lễ vật ngồi xe đi Quận Vương Phủ.
Tống Trì bị thương, hôm nay Quận Vương Phủ không ngừng có người đến thăm.

Ngu Ninh Sơ xem như đến muộn nhất.
Lúc này, Tống Tương đang canh giữ bên giường Tống Trì.
Tống Trì bị thương ở vai sau nên hắn chỉ có thể nằm sấp, vết thương đau đớn khiến hắn phải nhắm mắt lại.


Nghe tiếng nấc nghẹn ngào của muội muội, hắn chỉ có thể mở miệng trêu ghẹo nàng: “Huynh còn chưa có chết mà muội đã khóc thành như vậy là muốn nguyền rủa huynh sao?”
Tống Tương: “Huynh còn dám nói.

Lúc huynh cậy mạnh sao không nghĩ đến muội.”
“Quận Vương, Quận Chúa.

Ngu cô nương đến ạ.” A Cẩn đến đây thông báo.
Mí mắt Tống Trì khẽ nhúc nhích nhưng vẫn duy trì tư thế nằm sấp.
Tống Tương lau mắt, thay ca ca kéo màn che lại rồi đi ra ngoài đón Ngu Ninh Sơ.
Nhìn thấy tỷ muội tốt, Tống Tương nằm sấp vào trong ngực Ngu Ninh Sơ khóc rống lên.

Cả ngày nay, người bên ngoài đến nhiều, nàng đều phải gồng mình tiếp đón.

Bây giờ, nhìn thấy tỷ muội tốt nàng mới có thể làm như vậy.
Ngu Ninh Sơ vừa nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng vừa ôn nhu an ủi nói: “Tỷ cứ khóc đi, khóc xong rồi thì ráng giữ gìn sức khỏe để chiếu cố cho Trì biểu ca nữa.

Trì biểu ca chỉ có một muội muội duy nhất là tỷ, nếu tỷ khóc làm mình khó chịu thì biểu ca lại phải lo lắng ngược lại cho tỷ nữa.”
Tống Tương khóc nấc lên: “Huynh ấy mới không quan tâm tỷ đâu.

Huynh ấy chỉ muốn làm tỷ tức chết nên mới để mình bị thương năm lần bảy lượt như thế.”
Ngu Ninh Sơ nhớ lại vết thương của Tống Trì.

Đột nhiên nàng ý thức được, để có được sự tán thưởng trước mặt Hoàng Đế như hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, vừa phải liều mạng hoàn thành nhiệm vụ Chính Đức Đế giao phó, vừa phải đem an toàn tính mạng của Chính Đức Đế lên trước bản thân mình.
Lần này Ngu Ninh Sơ tới đây chủ yếu là vì trấn an Tống Tương nhưng nếu đã đến mà không đến thăm Tống Trì ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.
“Được rồi, tỷ dẫn muội đi thăm Trì biểu ca đi.” Ngu Ninh Sơ thay Tống Tương lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói.
Tống Tương cuối cùng nấc hai cái rồi ngừng khóc, cùng nàng đến phòng ca ca.
Nửa người trên của Tống Trì đã khoác trung y, chỉ có phần áo ở vai đã bị cắt hết, cộng thêm lớp màn che ngăn cách tầm mắt như vậy gặp khách cũng không tính là thất lễ.
“Biểu ca, huynh có sao không?” Ngu Ninh Sơ từ xa đứng ở bên giường nhỏ giọng hỏi thăm.
Tống Trì nghiêng đầu, xuyên qua màn che nhìn khuôn mặt mơ hồ của nàng, gương mặt mấy tháng không gặp: “Cũng may không sao, làm phiền biểu muội lo lắng.”
Ngu Ninh Sơ liếc mắt nhìn Tống Tương cũng không dấu diếm sự vụng về của nàng: “Nếu Hoàng Thượng đã an toàn thì biểu ca liền an tâm dưỡng thương đi.

Ngày khác muội lại đến thăm biểu ca.”
Tống Trì: “Biểu muội có chuyện gì vội không? A Tương vẫn canh giữ ở bên huynh không chịu dùng cơm.

Tình cảm hai muội tốt, biểu muội thay huynh dỗ nàng ăn chút cơm đi.”
Ngu Ninh Sơ vừa nghe liền vội vàng đi khuyên bảo Tống Tương.
Tống Tương tức giận ca ca lỗ m ãng nhưng cũng không bỏ được ca ca.

Nàng bảo A Cẩn bưng cơm tối đến bên này, bao gồm cả phần của Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ sợ mình nói không ăn sẽ làm ảnh hưởng đến khẩu vị của Tống Tương nên cái gì cũng không nói.
“Ai, tỷ đi rửa mặt trước đã.” Tống Tương sờ sờ khuôn mặt mình khóc đến khô, đi đến bên giá rửa mặt.
Ngu Ninh Sơ vừa muốn đi qua, chợt nghe thấy người trong màn che nói: “Huynh có chút khát, làm phiền biểu muội rót cho huynh chén trà.”
Ngu Ninh Sơ: …
Nàng biết Tống Trì bị thương không thể làm gì nên nàng không cần phải lo lắng.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment