Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 95


Bởi vì con rắn Trúc Diệp Thanh kia mà bọn họ không còn hứng thú đi săn bắn nữa.

Tống Trì và Thẩm Dật một trước một sau hộ tống hai người Ngu Ninh Sơ và Tống Tương ở giữa dọc theo đường cũ trở về.
Tống Tương thân mật khoác cánh tay Ngu Ninh Sơ.
Nàng không nói gì nhưng Ngu Ninh Sơ lại thấy chột dạ.

Ngu Ninh Sơ luôn cảm thấy trong lúc ngẫu nhiên hai người nhìn nhau trong mắt Tống Tương toàn là ý cười, rõ ràng nàng đã đoán được cái gì đó.
Đi sau hai người là Tống Trì.
Từ đêm tuyết kia đến nay đã qua hơn bốn tháng, trong thời gian này Tống Trì cũng không đến tìm nàng lần nào nữa.

Hơn nữa, gần đây nàng thường nghe Tống Tương nói lại có bà mối đến Đoan Vương Phủ cầu thân.

Ngu Ninh Sơ khó tránh khỏi nghĩ có lẽ thời gian dài Tống Trì sẽ từ từ quên đi phần tình cảm đối với nàng, sẽ bắt đầu để ý các cô nương khuê tú danh môn trong Kinh Thành.
Dù sao, hắn cũng là Vương gia, là chất tử ruột được đương kim Thánh Thượng coi trọng.
Nàng không ngờ hai người đã lâu không gặp mà Tống Trì vẫn bất chấp nguy hiểm đến cứu nàng.
Mải lo suy nghĩ, Ngu Ninh Sơ bước chân thẳng vào hố nhỏ phía trước, nếu không nhờ Tống Tương kịp thời kéo nàng lại thì nàng đã ngã vào hố luôn rồi.
“A Vu vẫn còn sợ con rắn kia sao?” Tống Tương quan tâm hỏi, trong mắt vẫn là giấu nụ cười.
Ngu Ninh Sơ sắp bị nàng cười đến không biết làm sao.

Hơn nữa, lúc lên núi Tống Tương cũng không có kéo nàng, vì sao bây giờ lại kéo tay nàng không buông?
“Biểu tỷ để muội tự đi được rồi.” Ngu Ninh Sơ rút tay nàng từ cánh tay của Tống Tương ra.
Tống Tương không ôm tay nàng nữa nhưng lại quay mặt nhìn ca ca của nàng.
Tống Trì vẫn đang thản nhiên ngắm cảnh, giống như không phát hiện ra sự khác thường giữa hai cô nương.
Tống Tương cố ý đi đến bên cạnh Tống Trì, cố ý dùng thanh âm Ngu Ninh Sơ có thể nghe được lặng lẽ hỏi: “Ca ca, muội có chuyện nghĩ mãi không ra, vừa rồi huynh rõ ràng đi phía sau muội làm sao huynh có thể phát hiện trên cây bên cạnh A Vu có rắn? Huynh nói thật cho muội biết có phải huynh vẫn nhìn lén A Vu không?”
Tống Tương ngoài miệng nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Ngu Ninh Sơ.

Quả nhiên sau đó nàng thấy mặt Ngu Ninh Sơ đỏ lên, vành tai cũng đỏ lên nhanh chóng, giống như có một ngọn lửa vô hình vây quanh nàng.
Một màn này cũng bị Tống Trì nhìn thấy.
Hắn nhỏ giọng mắng muội muội nhà mình: “Muội đừng nói chuyện vớ vẩn như vậy nữa.”
Tống Tương vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
Ngu Ninh Sơ đã nghe không nổi nữa, bước nhanh đuổi theo Thẩm Dật phía trước.
Thẩm Dật đối với lần mạo hiểm vừa rồi vẫn còn sợ hãi, nếu là hắn thì không sao nhưng nếu thật sự để cho biểu muội bị thương, hắn thân là huynh trưởng khó có thể chối bỏ trách nhiệm nên lúc này hắn đặc biệt cảnh giác quan sát kỹ cây cối trên đường đi.

Nhìn thấy biểu muội đột nhiên đuổi theo hắn, mặt đỏ như gấc làm Thẩm Dật lắp bắp kinh hãi dừng bước hỏi: “A Vu, sao mặt muội lại đỏ như vậy?”
Chẳng lẽ độc xà kia còn cắn trúng biểu muội?
Sắc mặt Thẩm Dật đại biến, đứng ngăn ở trước mặt Ngu Ninh Sơ cúi đầu kiểm tra ống tay áo của nàng.
Phía sau truyền đến tiếng cười không che dấu của Tống Tương.
Ngu Ninh Sơ thẹn quá hóa giận, vòng qua biểu ca chạy về phía trước.
Tống Trì đẩy muội muội một cái bảo nàng đừng làm cho người ta tức giận.
Hắn đẩy một cái, Tống Tương càng chứng thực suy đoán của mình.

Nàng quay đầu cho ca ca một ánh mắt “Trở về muội xử lý huynh sau” rồi cười cười đuổi theo Ngu Ninh Sơ.
Thẩm Dật nhìn biểu muội lại nhìn Tống Trì hồi tưởng lại cảnh tượng Tống Trì vừa rồi liều lĩnh nhào tới liền hiểu được.

Thẩm Dật tâm tình phức tạp hỏi: “Biểu ca đối với A Vu…”
Nếu Tống Trì không thích biểu muội làm sao có thể xả thân đi cứu người.

Xà độc khó trị, giữa rừng núi hoang dã nếu bị cắn trúng thì Tống Trì có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Các muội không rõ nhưng Tống Trì chắc chắn biết rõ sự nguy hiểm của Trúc Diệp Thanh.
Như vậy, nếu Tống Trì thích biểu muội vì sao lại không đi cầu thân? Hay là Tống Trì còn cố kỵ tình huống trong nhà biểu muội?
Tống Trì thấy mặt mày hắn nhíu chặt không biết lại nghĩ đi đâu liền cười nói: “Tam đệ không cần suy nghĩ lung tung.

Năm ngoái, ta đã hướng Tam gia và Tam phu nhân cầu thân A Vu nhưng lúc đó muội ấy còn giận ta nên không đồng ý.”

Sắc mặt Thẩm Dật nhất thời biến thành khiếp sợ!
Tống Trì thở dài: “Chuyện này ta cũng không tính nói cho đệ biết nhưng sau chuyện hôm nay, cho dù ta không nói thì có lẽ đệ cũng đoán được.

Thay vì để đệ hiểu lầm thì ta trực tiếp nói cho đệ biết.

Chỉ là, A Vu da mặt mỏng, nếu muội ấy vẫn không chịu gả cho ta, các người lại đi hỏi nàng sẽ khiến nàng phiền não khó chịu.

Vậy nên, Tam đệ cứ coi như không biết gì đi.”
Hắn quang minh lỗi lạc như vậy làm Thẩm Dật xác định Tống Trì đối với biểu muội là thật lòng.

Nhưng biểu muội vì sao lại cự tuyệt hắn? Và Tống Trì thích biểu muội từ khi nào?
Thẩm Dật có vô số câu hỏi muốn hỏi nhưng đáng tiếc quan hệ giữa hắn và Tống Trì không thân thiết như huynh đệ Thẩm Mục.
Tống Trì vỗ vỗ bả vai hắn: “Đi thôi.”
Thẩm Dật đành phải nén đầy bụng nghi vấn vào trong rồi đi theo Tống Trì tiếp tục về phía trước.
Phía trước, Ngu Ninh Sơ một hơi chạy ra thật xa nhưng tâm hoảng ý loạn làm nàng không chạy nhanh được, rất nhanh nàng đã bị Tống Tương đuổi kịp.
“A Vu muội đừng trốn nữa.

Muội là đại lừa đảo, muội rõ ràng sớm biết người ca ca cầu mà không được đó là muội, đúng không?” Tống Tương bắt lấy cánh tay Ngu Ninh Sơ từ phía sau, bước chân hai cô nương bắt đầu rối loạn cùng nhau ngã ngồi trên mặt đất.

Vừa rồi, hai người người chạy người đuổi nên cả hai người đều mệt thở hổn hển hai má đỏ bừng.
Không đợi Ngu Ninh Sơ phủ nhận, Tống Tương một tay giữ chặt Ngu Ninh Sơ, một bên trừng mắt nhìn nàng nói: “Trách không được bình thường muội cứ trốn tránh ca ca tỷ, nói cũng không muốn nói nhiều với hắn.

Nhưng lần trước tỷ đoán người ca ca thích là nữ tử thanh lâu muội lại lập tức nói tốt cho hắn.

Thật ra muội không phải giúp ca ca tỷ mà giận tỷ đoán muội thành loại người đó đúng không.

Muội là đại lừa đảo, uổng cho tỷ tin tưởng muội như vậy!”
Hồi tưởng lại bộ dáng ngốc nghếch của mình lúc ấy, Tống Tương tức giận nhào tới ấn Ngu Ninh Sơ gãi ngứa: “Muội mau nói thật cho tỷ biết bằng không tỷ sẽ không buông tha cho muội đâu!”
Tống Tương và Thẩm Minh Lam khi đùa giỡn am hiểu nhất chính là chiêu này, động tác gãi ngứa đều vận dụng vô cùng thuần thục.

Ngu Ninh Sơ khi bị nàng đẩy ngã liền rơi vào hoàn cảnh bất lợi, trốn không thoát bị nhột cười chảy cả nước mắt ra ngoài.
“Muội mau thành thành thật khai báo!” Tống Tương nhắm vào hốc lưng Ngu Ninh Sơ không ngừng gãi.
Ngu Ninh Sơ chịu không nổi: “Muội nói muội nói.

Muội xin lỗi tỷ.”
Tống Tương thấy nàng cuối cùng cũng chịu nói nên tạm ngừng động tác, ngồi trên người Ngu Ninh Sơ giữ chặt tay nàng tiếp tục hỏi: “Ca ca tỷ bắt đầu thích muội từ lúc nào?”
Ánh mắt Ngu Ninh Sơ vừa chuyển, Tống Tương lập tức lại đưa tay về phía hông nàng.
Ngu Ninh Sơ vội nói: “Đừng, để muội nói.

Tỷ để muội đứng lên trước đã.”
Tống Tương không dậy mà nhìn về phía sau nói: “Muội yên tâm, ca ca bọn họ cách xa đủ để muội trả lời năm câu hỏi của tỷ.

Nếu muội không chịu phối hợp tỷ sẽ gãi tiếp đấy.”
Ngu Ninh Sơ có thể tưởng tượng bộ dáng hiện tại của mình chật vật cỡ nào.

Nơi này lại không có người ngoài, Tống Tương không cần cố kỵ cái gì, có lẽ thật sự nàng có thể làm ra loại chuyện này.
Tống Tương bắt đầu đặt câu hỏi: “Câu hỏi đầu tiên, khi nào ca ca tỷ thích muội?”
Ngu Ninh Sơ nhìn ngọn cây rậm rạp đan xen trên đỉnh đầu, nhìn bầu trời xanh biếc trên cao lẩm bẩm nói: “Muội cũng không rõ ràng lắm, huynh ấy nói huynh ấy đối với muội là nhất kiến chung tình.”
Tống Tương ngẩn ra, vừa thấy đã yêu? Nói cách khác, ca ca thích Ngu Ninh Sơ đã gần ba năm nhưng nàng một chút cũng không phát hiện?
“Câu hỏi thứ hai, huynh ấy nói chuyện này với muội từ khi nào?”
Lông mi Ngu Ninh Sơ run rẩy, nghĩ nghĩ lại nói: “… Chính là đêm hai chúng ta đến Mặc Hương Đường tìm đèn, đó là lần đầu tiên huynh ấy nói sẽ cưới muội.

Muội cho rằng huynh ấy chỉ thuận miệng, chỉ muốn khi dễ muội nên muội không tin.”
Tống Tương âm thầm cắn răng tức giận, ca ca quả nhiên là ca ca.


Đêm đó, nàng khóc thương tâm như vậy mà ca ca còn bắt lấy cơ hội khi dễ A Vu.

Đừng nói A Vu không tin, nàng cũng không tin.

Có lẽ ca ca nhiều lần dùng đủ loại thủ đoạn không hợp quy củ để khi dễ A Vu làm A Vu chán ghét nên bây giờ ca ca mới lãnh hậu quả cầu mà không được.
“Câu hỏi thứ ba, sau đó ca ca có thực hiện lời hứa hay không, huynh ấy có đi cầu thân muội không?”
Ngu Ninh Sơ nhắm hai mắt lại: “Có.

Nhưng muội nghĩ đến những hành vi vô lễ của huynh ấy nên không đáp ứng.”
Tuy rằng, ca ca mới là người làm chuyện xấu nhưng Tống Tương nghe xong cũng thấy chột dạ, vội vàng đỡ Ngu Ninh Sơ ngồi dậy.

Thấy tóc mai Ngu Ninh Sơ tán loạn tóc đen buông xuống phía trên còn dính mấy chiếc lá khô, Tống Tương liền quỳ gối sau lưng Ngu Ninh Sơ một bên thuần thục giúp nàng sửa sang lại tóc một bên nhẹ giọng nói: “Để A Vu chịu ấm ức rồi.

Nếu sớm biết ca ca xấu như vậy tỷ nhất định sẽ thay muội giáo huấn huynh ấy.

Tuy rằng, huynh ấy là ca ca của tỷ nhưng tỷ sẽ không bênh vực huynh ấy đâu.”
Ngu Ninh Sơ cười cười: “Ừ, muội biết, muội cũng không muốn tỷ phải khó xử nên mới không nói cho tỷ biết.”
Nhưng dù sao hai người cũng là huynh muội, Tống Tương vẫn không muốn tin tưởng ca ca là một người xấu xa như vậy.

Tống Tương thầm mắng trong lòng rồi lại nhỏ giọng hỏi: “Lâu như vậy, huynh ấy có từng làm chuyện gì để muội thích chưa? ” Như sợ Ngu Ninh Sơ hiểu lầm nàng đang giúp ca ca nói chuyện, Tống Tương lập tức bổ sung: “Ý của tỷ là nếu như huynh ấy chưa từng làm chuyện nào tốt mà còn mặt mũi đi cầu thân thì đúng là đồ mặt dày!”
Ngu Ninh Sơ bị nàng chọc cười, nàng nhìn thảm cỏ xanh trên mặt đất suy nghĩ trong trong lát rồi thành thật nói: “Cũng có lúc huynh ấy rất tốt.

Huynh ấy đưa thuốc cho muội, đỡ kiếm cho muội, che mưa che gió cho muội, vừa rồi huynh ấy còn cứu mạng muội nữa.”
Tống Tương thở phào nhẹ nhõm, cũng may ca ca vẫn còn có vài điểm tốt.
Ngu Ninh Sơ bỗng nhiên nghiêng đầu, nhắc nhở nàng nói: “Tỷ đã hỏi bốn câu rồi, biểu tỷ suy nghĩ kỹ xem còn câu cuối cùng nên hỏi gì, sau này tỷ không được thẩm vấn muội như vậy nữa, được không?”
Tống Tương nhìn hàng mi dài rũ xuống của nàng lại không cách nào cự tuyệt.
Vì vậy, chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng.
Trong tầm mắt nàng, bóng dáng Tống Trì cùng Thẩm Dật lại xuất hiện.

Tống Tương trước tiên tăng nhanh tốc độ trên tay giúp Ngu Ninh Sơ cài trâm lại, đỡ Ngu Ninh Sơ dậy giống như tiểu nha hoàn vây quanh Ngu Ninh Sơ thay nàng phủi đi lớp đất trên y phục.
Ngu Ninh Sơ rất ngượng ngùng, ngăn cản nàng nói: “Để muội tự làm, tỷ đừng coi muội như tiểu hài tử.”
Tống Tương nở nụ cười, cầm tay Ngu Ninh Sơ nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Tỷ nào dám coi muội là tiểu hài tử chứ.

A Vu, câu hỏi cuối cùng của tỷ xin muội nể tình nghĩa tỷ muội của chúng ta mà thành thật trả lời tỷ được không?”
Ngu Ninh Sơ nhìn đôi mắt trong suốt tinh khiết của Tống Tương, gật gật đầu.
Tống Tương híp mắt, ghé vào bên tai Ngu Ninh Sơ nói: “Vậy, nể tình tỷ muội tốt của chúng ta, nếu ca ca tỷ lại đi cầu thân muội lần nữa, muội có nguyện ý làm tẩu tử của tỷ hay không?”
Mặt Ngu Ninh Sơ đỏ thấu lần nữa.
“A Vu, A Vu tốt của tỷ…” Tống Tương làm nũng lắc lắc tay cô.
“A Tương, muội lại nháo cái gì?” Tống Trì lên tiếng mắng muội muội.
Tống Tương trừng mắt nhìn hắn nói: “Chuyện này không liên quan đến huynh, huynh bớt xen vào chuyện của người khác đi.”
Ngu Ninh Sơ: …
Đây không phải là trợn mắt nói dối sao, rõ ràng là Tống Tương đang năn nỉ nàng gả cho Tống Trì mà.
Mắt thấy Tống Trì càng ngày càng gần, Ngu Ninh Sơ không dám đối mặt với hắn vội vàng gật đầu rồi kéo Tống Tương đi về phía trước.
Tống Tương quá cao hứng, nhảy dựng lên ôm lấy Ngu Ninh Sơ, hôn lên mặt nàng một cái.
Tống Trì:…
Dưới chân núi, Đôn ca nhi đã ngủ thiếp đi trong lòng nhũ mẫu, một mình bà ngồi dưới một gốc cây hải đường.

Ích tỷ nhi lớn hơn một chút, đối với mọi thứ trong núi đều rất mới mẻ.

Thẩm Trác tự mình ôm nữ nhi đi tới đi lui chung quanh.


Tào Kiên đi theo bên cạnh Thẩm Trác thỉnh thoảng nhìn về phía nhi tử đang ngủ say, vẻ mặt hận không thể làm nhi tử nhanh chóng lớn lên để đi chơi với hắn.
Hàn Cẩm Tranh thấy vậy liền nói với Thẩm Minh Lam: “Muội phu chắc chắn sẽ là một phụ thân tốt.”
Thẩm Minh Lam cười nói: “A Vu cũng nói như vậy, muội cũng hy vọng thế.”
Nhắc tới Ngu Ninh Sơ, Hàn Cẩm Tranh nói: “Năm nay, A Vu cũng mười bảy rồi? Muội ấy vẫn chưa định hôn sự sao?”
Thẩm Minh Lam lắc đầu, vừa định nói chuyện liền thấy bốn người đang đi xuống, dẫn đầu là Ngu Ninh Sơ và Tống Tương.
Đợi mọi người ngồi cùng một chỗ, Thẩm Minh Lam tò mò nói: “Không phải mọi người đi săn sao? Sao mọi người về sớm vậy?”
Thẩm Dật nói: “Nhị ca và Tứ đệ đi săn, chúng ta không đi được bao xa liền đụng phải một con Trúc Diệp Thanh, sợ có nguy hiểm nên chúng ta trở về sớm.”
Lúc này, Thẩm Trác, Tào Kiên cũng đi tới.

Tào Kiên chú ý tới hai lỗ thủng trên ống tay áo trên cánh tay phải của Tống Trì: “Điện Hạ, cái này…”
Tống Trì cười nói: “Ta vừa bị rắn cắn nhưng may mắn nó chỉ cắn rách y phục, không có tổn thương da thịt.”
Sắc mặt Tào Kiên thay đổi, xoay người đi đến nhũ mẫu nhà mình, nhắc nhở nhũ mẫu coi chừng nhi tử.
Ngu Ninh Sơ ngồi xuống bên cạnh biểu tỷ, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Tống Tương.

Nàng đã ước định với Tống Tương, những lời kia không được nói với người khác biết.

Cho dù, Tống Tương muốn nói cho Tống Trì cũng phải đợi đến khi hai người trở lại Đoan Vương Phủ mới được nói.
Tống Tương dùng ánh mắt bảo nàng yên tâm.
Các cô nương ngồi nói chuyện cùng nhau, bốn người Tống Trì đi tới dưới một cái cây khác.

Bọn họ ngồi nghỉ ngơi được nửa canh giờ thì Thẩm Mục và Thẩm Khoát xách hai con gà rừng xuống núi.
Thẩm Khoát nhìn qua Ngu Ninh Sơ rồi lập tức đi bờ sông xử lý thịt gà rừng.
Đám người Thẩm Dật dựng bếp lửa, dùng cành cây xuyên qua hai con gà đem đi nướng dưới ngọn lửa.

Ngọn lửa màu vàng đỏ không ngừng làm màu sắc con gà dần chuyển sang màu vàng óng, hương thơm mê người tản ra.

Ích tỷ nhi ngồi trong ngực phụ thân, hai mắt sáng lấp lánh nhìn gà nướng ch ảy nước miếng, Thẩm Trác ôn nhu lấy khăn lụa bông mềm mại lau đi cho nàng.
“Đệ chưa từng nghĩ sẽ được nhìn thấy vẻ mặt phụ thân từ ái này của Đại ca.” Thẩm Mục trêu chọc nói.
Thẩm Trác cười nói: “Tiếp theo sẽ đến lượt đệ đấy.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Tống Tương đột nhiên xen vào nói, “Ca ca muội còn lớn hơn Nhị biểu ca mấy tháng, muốn thành thân thì cũng là ca ca muội thành thân trước.”
Người khác không biết nhưng Ngu Ninh Sơ nghe liền hiểu ý của Tống Tương, vội vàng bóc một khối bánh sơn trà chua chua ngọt ngọt từ trong hộp thức ăn ra vùi đầu ăn.
Tống Trì ngồi đối diện, ánh mắt lướt qua con gà nướng vàng óng trên bếp lửa rơi xuống vành tai ửng đỏ của Ngu Ninh Sơ.
“Ta thấy biểu ca còn chưa vội cưới thê mà đang sốt ruột muốn ăn thịt gà thì có.” Thẩm Mục thấy ánh mắt Tống Trì nhìn chằm chằm gà nướng liền cười mập mờ nói.
Ánh mắt Tống Trì hơi rời xuống, cười nói: “Ừm, quả thật ta có hơi đói bụng.”
Dã ngoại chấm dứt, mọi người chuẩn bị trở về.
Tống Tương vẫn kéo Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ đến xe ngựa Đoan Vương Phủ.
Vừa lên xe, Ngu Ninh Sơ liền giả bộ buồn ngủ, nhắm mắt lại chợp mắt.
Tống Tương nhìn Thẩm Minh Lam liền quyết định giấu chuyện này trước, chờ ca ca cầu thân thành công, nàng sẽ thưởng thức bộ dáng trợn mắt há mồm của Thẩm Minh Lam.
Trước khi vào thành, Thẩm Minh Lam trở lại xe ngựa Ninh Quốc Công Phủ, Tống Tương khoác tay Ngu Ninh Sơ nói hai huynh muội bọn họ sẽ đưa Ngu Ninh Sơ về.
Cả hai chỗ đều trên cùng một con đường nên Thẩm Minh Lam không hoài nghi cái gì.
Đến ngõ Tứ Tỉnh, xe ngựa Ninh Quốc Công Phủ đi qua trước, xe ngựa Đoan Vương Phủ đi tới trước cửa Ngu gia.
Người canh cửa nghe được tiếng vó ngựa lặng lẽ đi ra liền thấy trên chiếc xe ngựa khí phái kia là dấu hiệu của Đoan Vương Phủ.

Trong lòng người canh cửa lộp bộp, Đoan Vương Điện Hạ thật đúng là kiên trì, buổi tối đến vô dụng hôm nay lại ngang nhiên đến vào ban ngày?
Ngay sau đó, Đoan Vương cưỡi ngựa từ bên kia xe ngựa đi ra.

Cùng lúc đó, rèm cửa sổ xe ngựa được kéo lên, Tống Tương tựa vào cửa sổ nhìn nha hoàn đỡ Ngu Ninh sơ xuống ngựa.
“A Vu nghỉ ngơi thật tốt, ngày khác tỷ lại tới chơi với muội.” Tống Tương vui vẻ nói.
Ngu Ninh Sơ đội mũ trùm, gật gật đầu với nàng.
“Cáo từ.” Tống Trì gật đầu về phía này, không chút lưu luyến quay đầu ngựa.
Người canh cửa thầm oán trong lòng, Điện Hạ giả bộ thật giỏi, có bản lĩnh sau này ban đêm đừng đến đây nữa.
Trùng hợp là đêm nay người canh cửa lại nhìn thấy Đoan Vương Điện Hạ vừa mới gặp mặt sáng nay bên ngoài cửa.

Ánh trăng sáng trong, Điện Hạ mặc một bộ cẩm bào màu đen lạnh lùng nhưng người canh cửa cảm thấy có thể vì đang là mùa hè không khí mát mẻ nên thần sắc Điện Hạ ôn hòa nhất trong mấy lần viếng thăm đêm.
Người canh cửa thuần thục mời người vào trong viện, lại thuần thục phái tiểu nha hoàn đi truyền lời.
Đêm mùa hè, vì không muốn bị người phát hiện nên đêm nay Tống Trì tới rất muộn.

Đã đến giờ đi ngủ nhưng Ngu Ninh Sơ vẫn không ngủ được.
Nàng làm sao có thể ngủ được chứ? Tống Tương khẳng định đã đem mọi chuyện nói cho Tống Trì biết.
Trong đầu nàng lúc này chính là phản ứng tiếp theo của Tống Trì, tốt có xấu có, tình huống nào Ngu Ninh Sơ cũng nghĩ đến.
Ban đêm đầu hạ mát mẻ thoải mái lại yên tĩnh, trong đầu nàng so với con đường phồn hoa nhất Kinh Thành còn náo nhiệt hơn, dựa vào đó còn có thể viết ra được vài cuốn sách.
Cho đến khi Hạnh Hoa chạy đến nói cho nàng biết Tống Trì lại đến nữa, hỗn loạn trong lòng Ngu Ninh Sơ đột nhiên dừng lại, chỉ còn lại khẩn trương khi sắp đối mặt với hắn.
“Đem mũ trùm đến đây.” Lúc chải đầu, Ngu Ninh Sơ phân phó Hạnh Hoa.

Hạnh Hoa khó hiểu nói: “Ban đêm, cô nương lấy mũ trùm làm gì? “Buổi tối lại không có mặt trời.
Ngu Ninh Sơ rũ mắt chải đầu: “Em cứ đi lấy cho ta là được.”
Bất kể Tống Trì nói gì, đội mũ trùm nàng sẽ thấy thoải mái hơn.

Không nhìn thấy hắn mà trong lòng nàng đã bắt đầu hoảng hốt, nếu đối mặt với hắn nàng chỉ sợ nàng sẽ ngất xỉu mất.
Tiền viện sảnh đường, Tống Trì ngồi trên ghế dành cho khách bên trái, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài tùy thời có thể truyền tới.
Cuối cùng, muội ấy cũng đến.
Tống Trì đứng lên.
Rèm cửa mở ra, Tống Trì nhìn qua lại thấy nàng đội mũ trùm đi vào, ánh đèn vốn đã mờ nhạt, lại bị tấm màn mỏng màu trắng che lại, hắn không thể nào nhìn thấy rõ mặt nàng.
Tống Trì muốn cười, cũng thật sự nở nụ cười: “Biểu muội đây là sợ ta lây bệnh cho muội sao?”
Nói xong, hắn dùng quyền chống môi khe khẽ ho.
Ngu Ninh Sơ giật mình nói: “Huynh bị bệnh? Không phải ban ngày vẫn tốt sao?
Tống Trì ý bảo nàng ngồi trên ghế chính, chờ Ngu Ninh Sơ ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống ghế của mình mắt phượng u ám nhìn nàng nói: “Bệnh phong hàn đã tốt rồi nhưng tâm bệnh do biểu muội lưu lại vẫn chưa khỏi hẳn.”
Ngu Ninh Sơ: “… Nếu huynh lại nói chuyện vớ vẩn nữa thì ta sẽ đi ngay.”
Tống Trì: “Được rồi, ta không trêu chọc muội nữa.

Ta muốn nói chuyện đứng đắn với muội.”
Ngu Ninh Sơ hai tay đặt trên đầu gối, rửa tai cung kính lắng nghe.
Tống Trì nhìn cánh tay phải của mình, rũ mắt nói: “Hôm nay sự việc xảy ra đột ngột, ta không cẩn thận lộ ra dấu vết hại muội bị A Tương lôi kéo, có phải muội lại oán ta thêm một khoản nữa không?”
Ngu Ninh Sơ hồi tưởng lại một màn hắn nhào tới cứu nàng, bàn tay không khỏi nắm chặt lại nói: “Huynh đã cứu ta một mạng, ta làm sao có thể oán huynh, như vậy chẳng phải ta trở thành tiểu nhân không biết phân biệt phải trái sao?”
Tống Trì: “Vậy muội có trách A Tương ép buộc muội trả lời năm câu hỏi đó không?”
Ngu Ninh Sơ lắc đầu: “Biểu tỷ vẫn rất chiếu cố ta, chút chuyện nhỏ này tính là cái gì.”
Tống Trì: “Vậy muội nói nguyện ý làm đại tẩu muội ấy là thật sao?”
Ngu Ninh Sơ không trả lời nữa, cúi đầu, mũ che cũng nghiêng xuống dưới.
Tống Trì tự giễu: “Ta biết, muội hận ta như vậy làm sao có thể dễ dàng đáp ứng như vậy chứ.

Muội đáp ứng A Tương chẳng qua là không muốn trái ý muội ấy mà thôi.

Sớm biết như vậy, lúc ta đẩy muội ra thì nên đứng yên cho con rắn kia cắn sâu thêm chút coi như bồi thường cho muội, có lẽ lúc đó muội mới chịu tha thứ cho ta.”
Ngu Ninh Sơ nhíu mày, nhìn về phía hắn: “Ta…”
Tống Trì đứng lên, thần sắc lạnh lùng ngắt lời nàng: “Biểu muội yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với A Tương, sẽ không để A Tương vì chuyện này quấy rầy muội, cáo từ.”
Nói xong, hắn bước nhanh về phía cửa.
“Ta không có!”
Phía sau truyền đến thanh âm run rẩy của tiểu cô nương, Tống Trì dừng bước, chậm rãi nghiêng đầu.
Ngu Ninh Sơ hốc mắt ẩm ướt, tầm mắt mơ hồ nhìn bóng lưng hắn đã tới gần cửa: “Ta, ta không phải chỉ vì không muốn trái ý của biểu tỷ.”
Tống Trì bình tĩnh nhìn nàng, sau đó xoay người từng bước từng bước tới gần.
Ngu Ninh Sơ khẩn trương đến mức toàn thân đều run rẩy, nhìn hắn dừng ở trước mặt nàng, nhìn hắn giơ tay lên lấy mũ trùm của nàng.
Ánh đèn không còn rào chắn mà chiếu tới, Ngu Ninh Sơ nhắm mắt lại, nước mắt treo trên lông mi đột nhiên rơi xuống.
Tống Trì ma xui quỷ khiến hứng lấy giọt nước mắt kia, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng hắn không nhịn không được trêu chọc nàng: “Người bị cự hôn là ta, ta không khóc thì thôi muội khóc cái gì chứ?”
Ngu Ninh Sơ nghe ra ý cười của hắn, lập tức đem nước mắt nuốt trở về.
Tống Trì quỳ một gối trước ghế của nàng, Ngu Ninh Sơ mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt của hắn ở khoảng cách gần như vậy vội vàng nghiêng đầu.
Tống Trì khàn giọng hỏi: “Muội nói xem, muội không phải vì không muốn trái ý A Tương là ý tứ ta hiểu sao?”
Ngu Ninh Sơ mím chặt môi.
Tống Trì dường như đã bị nàng tra tấn đến mất kiên nhẫn, đột nhiên cầm lấy bàn tay nàng đặt trên đầu gối, chờ Ngu Ninh Sơ bối rối nhìn qua, hắn nhìn ánh mắt ướt sũng của nàng hỏi: “Cho nên, muội nguyện ý gả cho ta phải không?”
Ngu Ninh Sơ cúi đầu, nói không nên lời.
Tống Trì nở nụ cười: “Ta làm ca ca A Tương nhiều năm như vậy, cũng từng thẩm vấn vô số nghi phạm ở Cẩm Y Vệ không nghĩ tới có lúc còn không bằng A Tương.”
Nói xong, hắn đột nhiên đứng dậy, hai tay đè lại hai bên eo nhỏ nhắn của Ngu Ninh Sơ.
– Không cần!
Ngu Ninh Sơ giống như cá nhảy dựng lên, nhảy một cái vừa lúc nhảy vào trong ngực Tống Trì.
Tống Trì ôm chặt eo nàng, lại ôm nàng đứng thẳng.
Ngu Ninh Sơ sợ hắn gãi nàng, nắm lấy tay hắn muốn đẩy hắn ra nhưng đôi tay trắng nõn thon dài như văn nhân kia lại không chút nhúc nhích.

Ngu Ninh Sơ tiếp tục đẩy, bỗng nhiên nàng phản ứng lại, hắn căn bản không muốn gãi ngứa nàng.
Thời gian phảng phất như dừng lại ngay lúc này, mọi thứ xung quanh đều biến mất chỉ còn lại vòng tay rộng lớn của hắn, chỉ còn lại hô hấp ấm áp của hắn trên đỉnh đầu.
Ngu Ninh Sơ luống cuống tay chân, hoàn toàn ngây dại.
Lúc này Tống Trì mới đè người vào trong ngực, bờ môi mỏng dán lên bên tai nàng: “Ngày mai, ta lại đến cầu thân được không?”
Hơi thở kia khiến toàn thân nàng run rẩy nhưng cái ôm này lại làm cho nàng an tâm trước nay chưa từng có.
Hắn có lẽ không phải nam tử tốt nhất Kinh Thành nhưng nhất định là người khi nàng gặp nguy hiểm sẽ liều lĩnh đến cứu nàng.
“Ừm.”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment