Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 15

Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Chu Đình Quân đã có một giấc mơ.

Năm cuối đại học, cha Chu yêu cầu anh sau khi tốt nghiệp phải đến công ty kế thừa gia nghiệp, anh từ chối, đồng thời cũng hiểu rõ bốn năm đại học không liên quan thậm chí cả cái chuyên ngành không chút tương lai này đã là điểm mấu chốt của cha Chu rồi.

Quả nhiên không bao lâu, cha Chu cho khóa tất cả các thẻ ngân hàng của anh, anh cũng không quan tâm, mấy năm qua anh có đầu tư lời không ít tiền, cũng quyết định nghe theo ý kiến của chủ nhiệm lớp lựa chọn xuất ngoại du học.

Nhưng anh không ngờ, quỹ đạo cuộc sống bình dị vốn đã được anh sắp xếp xong xuôi sẽ bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của một người.

Anh đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng từ trước đến nay chưa có ai lọt vào mắt xanh của anh, chính anh cũng không biết thích là dạng tình cảm gì, thậm chí có một khoảng thời gian rất dài anh hay tự hỏi lòng mình, tại sao lại là cô?

Không nghĩ ra cũng không hình dung ra được, thích chính là thích, ngay cả bắt đầu thích từ khi nào anh cũng không thể nói được.

Sau khi kết thúc thời gian dạy thay, mỗi lần cô gái nhỏ tới tìm anh đều sẽ làm cho suy nghĩ muốn ra nước ngoài của anh giảm đi vài phần.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lấy thành tích của cô gái nhỏ muốn thi vào đại học B không thành vấn đề, anh lại bắt đầu lên kế hoạch quỹ đạo cuộc sống, anh muốn ở lại.

Dù cho tài nguyên trong nước không tốt bằng nước ngoài đi chăng nữa anh cũng không để bụng, bởi anh đã tìm được người mình yêu còn nhiều hơn là người đó yêu mình.

Anh muốn ở bên cạnh cô cùng nhau lớn lên, nhìn cô từ cấp ba bước vào đại học, lại từ đại học bước ra xã hội.

Một ngày thứ bảy nào đó cuối tháng tư, cô gái nhỏ lại chạy tới đại học B tìm anh như mọi khi, sau khi cùng cô náo loạn cả ngày, cuối cùng cô cũng đồng ý quay về.

Trước khi đi, cô gái nhỏ lưu luyến nắm tay anh, đôi mắt sáng ngời trong veo động lòng người, giọng nói mềm mại êm tai: "Anh trai Chu, ngày mai em lại đến tìm anh nhé."

Trên mặt cô không hề che giấu sự yêu thích đối với anh, tim anh mềm đi, anh cười nhẹ nhàng: "Được, anh chờ em."

Thế mà, hôm sau cô không đến.

Cuối tuần tiếp theo cô gái nhỏ vẫn không xuất hiện.

Anh không thể ngồi yên được nữa, dù biết cô đang trong giai đoạn nước rút cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn không nhịn được đi đến trường trung học trực thuộc đại học B, lại được chủ nhiệm lớp cho hay cô đã chuyển trường, cụ thể tới đâu thì không ai biết.

Gọi điện thoại hay nhắn tin gì cũng như muối bỏ biển, cô gái nhỏ cứ như vậy mà bặt vô âm tín.

Anh cười rất đẹp là câu nói cuối cùng mà cô để lại cho anh.

Cho nên...... Nếu đẹp thì tại sao lại rời bỏ anh?

Chu Đình Quân vừa tỉnh lại liền cảm giác được trên môi có gì đó, cánh tay phải cũng bị đè tê rần, trước khi mở mắt ra, toàn bộ hình ảnh tối qua đều hiện lên trong đầu.

Anh hơi dừng lại, từ từ mở mắt ra nhìn xuống phía dưới, Giang Phán đang ngồi dưới đất ngủ say, gối đầu lên tay phải của anh, một tay vỗ vào mặt anh không chút thương tiếc.

Chu Đình Quân có chút dở khóc dở cười, chờ đến khi cảm giác tê dại trên tay bớt đi một chút anh mới đứng dậy bế Giang Phán về phòng, đặt cô lên giường.

Anh nhìn bộ đồ ngủ nhăn thành một cục trên người cô, còn có một mảng lớn da thịt trắng nõn bóng loáng lộ ra ngoài, cuối cùng cũng cảm thấy mình đang tự hành xác, anh giơ tay nhéo nhéo giữa mày.

Chu Đình Quân giống như một người mẹ già lao tâm khổ trí giúp Giang Phán chỉnh lại đồ ngủ, lại đắp chăn cho cô, cuối cùng mới tắt chiếc đèn treo trong phòng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đi được hai bước anh lại xoay người trở lại, trong ánh sáng mờ ảo mông lung anh nghiêng người xuống, cúi đầu hôn lên môi Giang Phán, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô hai cái.

Cô gái đang say ngủ không biết mơ thấy gì bỗng nhiên nhăn mày, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy ngón tay anh.

Ánh mắt Chu Đình Quân trầm xuống, anh nhanh chóng rút tay ra rồi xoay người sải bước khỏi phòng cô, thân hình có chút chật vật.

Bảy giờ sáng, An Tinh Nguyệt quẹt thẻ chấm công ở công ty xong lại tới đưa bữa sáng cho Giang Phán, cầm chìa khóa Mạnh Húc đưa cho mình mở cửa ra, mới vừa bước vào đã thấy Giang Phán hai tay bụm mặt ngồi đờ ra trên sô pha.

Thay dép xong An Tinh Nguyệt đi qua, nhẹ nhàng hỏi: "Chị Phán, có chuyện gì vậy chị?"

Giang Phán cảm giác hai má mình nóng muốn bỏng luôn rồi, hai tai cũng nóng bừng, cả người như sắp nổ tung.

Cô không dám nghĩ có ngày mình lại mộng xuân!

Ở trong nhận thức của cô, loại chuyện này không phải của đàn ông sao?

Cũng may đối tượng là Chu Đình Quân, nếu là người khác chắc cô vác mã tấu chém người đó vài nhát mất.

Giang Phán càng nghĩ càng bực bội, nghĩ đến lát nữa còn phải tham gia họp báo ra mắt phim, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ bỏ tay ra, đúng lúc đối diện với đôi mắt vừa to lại vừa tròn như sao của An Tinh Nguyệt.

"......"

Giang Phán vô thức ngã người ra sau, hai giây sau thì dừng lại, trên mặt hiện ra nụ cười tươi tắn thường thấy: "Tiểu Tinh Nguyệt à, em đến hồi nào vậy?"

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của An Tinh Nguyệt dạo quanh một vòng trên mặt Giang Phán, nhìn thấy hai má cô ửng đỏ lạ thường thì nhăn mày, khó hiểu hỏi: "Em vừa mới tới thôi ạ. Nhưng mà chị Phán, sao mới sáng sớm mà mặt chị đỏ thế?"

Giang Phán bình tĩnh, nuốt nước bọt trả lời: "...... Là do trời nóng quá đó mà."

An Tinh Nguyệt a một tiếng, khuôn mặt càng thêm mờ mịt: "Không thể nào, bên ngoài đang rất lạnh, em còn đang định nhắc chị mặc ấm vào đây."

Giang Phán đã khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày, cô lười biếng đứng dậy, vươn eo: "...... Tại chị chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao quá."

Ăn sáng và thay quần áo xong, Giang Phán đi theo An Tinh Nguyệt ra ngoài.

Cô gái nhỏ hoạt bát đi tới bấm thang máy, bấm xong thì quay lại vẫy tay gọi cô: "Chị Phán, nhanh lên chị ơi! Thang máy tới rồi!"

Giang Phán đến nơi thì thang máy cũng vừa dừng lại, cửa thang máy mở ra, cô đang định bước vào, trong nháy mắt vừa ngẩng đầu liền thấy được dáng người anh tuấn của Chu Đình Quân đứng trong góc.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, hiếm khi thấy anh không cài nút áo lại mà tùy tiện mở ra, để lộ áo sơ mi đen bên trong, phác họa cơ bắp như ẩn như hiện ở eo.

Hình ảnh khiến người ta mất máu tức khắc lại hiện lên trước mắt, Giang Phán hối hận vừa rồi không dặm thêm chút phấn, hiện tại gương mặt cô đã bắt đầu nóng lên.

Cô hít một hơi, cố gắng cong môi: "Giáo sư Chu, buổi sáng tốt lành."

Tầm mắt hai người vừa chạm nhau lại ăn ý dời đi.

Chu Đình Quân vô thức dụi dụi bàn tay trong túi áo, ánh mắt anh hơi lấp lánh, giọng nói hơi khàn: "Ừm."

Lúc đi ngang qua người anh, Giang Phán ho nhẹ một tiếng rồi bình tĩnh đi đến một góc khác của thang máy đứng.

An Tinh Nguyệt luôn cảm thấy bầu không khí trong thang máy rất kỳ lạ, đặc biệt là hai người sau lưng đây, sắc mặt thoạt nhìn đều không được tự nhiên, bộ dạng giống như muốn hẹn nhau đi làm chuyện gì xấu không bằng.

Cô lén lút nghiêng đầu nhìn về phía sau, phát hiện hai người này quả nhiên không bình thường, rõ ràng có thể quang minh chính đại nhìn nhưng một hai phải lén lút nhìn người kia một cái mới được.

Mạnh Húc đã từng nhắc nhở cô không nên can dự vào việc riêng của Giang Phán, nhưng nhìn hai người này lại ngứa người ghê á?

Giang Phán chú ý tới ánh mắt của An Tinh Nguyệt, nheo mắt nhìn cô ấy, đang định nói chuyện thì chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị người gọi tới là Mạnh Húc.

Cô vừa định nhận cuộc gọi, thang máy vừa vặn tới sảnh lầu một.

Âm thanh Mạnh Húc ở đầu dây bên kia gấp gáp: "Giang Phán, bây giờ em đừng ra ngoài......"

Giang Phán và An Tinh Nguyệt đã bước ra khỏi thang máy, cô vừa định hỏi Mạnh Húc có chuyện gì thì một đám người ngoài cửa bỗng nhiên vọt vào, trên tay còn cầm máy quay và micro, nhìn thấy cô như bầy sói đói thấy thịt vậy, mắt ai cũng đỏ bừng.

Cô muốn chạy trở về theo bản năng, nhưng chưa kịp xoay người thì một người đàn ông nhanh chóng bổ nhào tới, định đưa chiếc micro trong tay vào mặt cô.

Giang Phán sửng sốt, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy, mùi tuyết tùng quen thuộc xộc vào mũi, cô để mặc Chu Đình Quân kéo mình ra sau lưng anh.

Nam phóng viên dẫn đầu xông lên vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn giơ micro về phía Giang Phán, "Giang tiểu thư, xin hỏi cô có được vai nữ chính của bộ phim «Gửi người tôi yêu» có phải là nhờ hy sinh nhan sắc hay không ......"

Chu Đình Quân chụp lấy tay anh ta, khẽ dùng sức đẩy anh ta ra xa.

Nhóm phóng viên phía sau vốn đang định nhào lên trên bị dọa sợ, người đàn ông trước mặt không chỉ có sức mạnh khủng bố, nhìn tình hình có lẽ còn là người biết võ.

Một số phóng viên muốn lấy được tin tức đầu tiên vẫn chưa từ bỏ ý định, bọn họ ra vẻ lễ phép mỉm cười: "Giang tiểu thư, chúng tôi tới đây không có ý xấu, chỉ muốn hỏi cô một số chuyện mà thôi......"

Chu Đình Quân quay đầu lại nhìn Giang Phán, cô nhìn anh chớp chớp mắt, anh nghẹn lại, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người An Tinh Nguyệt đang run bần bật bên cạnh, "Hai người về trước đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết."

Bị Chu Đình Quân ngăn lại, đám phóng viên không tiến lên được nên đành phải đứng ở kia hô to: "Giang tiểu thư, cô đừng đi, những tấm ảnh giường chiếu của cô và ông trùm địa ốc đang lan truyền trên mạng có phải là thật không? Có phải cô thật sự chen vào phá hoại gia đình người khác hay không ......"

Hiện giờ Giang Phán không hiểu chuyện đang gì xảy ra, cũng chẳng muốn đáp trả, chỉ thấy Chu Đình Quân che chở mình trước mặt mọi người thật là đẹp trai quá xá, giống như đại ca trường cấp ba kéo bè kéo lũ đánh nhau có thể đánh cho một đống người lăn lê bò càng.

Chỉ một động tác đã có thể khiến đám ruồi bọ chi chút o oe trước mắt hoảng sợ tới mức không dám xông lên.

Nếu thật sự phải miêu tả đó là loại năng lực gì, Giang Phán nghĩ có lẽ đó chính là năng lực nghiêm khắc tự phát của giáo viên chủ nhiệm.

Lúc trước trong lớp cô có rất nhiều nữ sinh thích anh, nhưng ngoại trừ cô ra còn lại đều bị anh dọa sợ phải thối lui.

Mắt hạnh Giang Phán lóe sáng, khóe môi bất giác giương lên vì tự hào.

Giang Phán và An Tinh Nguyệt quay về nhà, Mạnh Húc đã gửi tin nhắn cho cô nói anh sẽ đến đây ngay lập tức, trong lúc chờ anh ấy tới, Giang Phán đã nắm sơ qua toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối thông qua hot search trên Weibo.

Lúc cô vừa vào Weibo, hashtag #Giang Phán cút khỏi giới giải trí# còn đang xếp ở vị trí cuối cùng trong bảng hot search, vừa rời khỏi đã bay lên vị trí thứ sáu.

Giang Phán biết, dựa vào mức độ nổi tiếng của cô, hơn phân nửa là do có người thuê thuỷ quân mới có thể làm cho chuyện này tạo ra tiếng vang lớn như vậy, cộng thêm lần trước vì Lục Tây Duật ấn like mới lên hot search.

Vào thời điểm này lại gây ra chuyện như thế, rất rõ ràng đối phương đang nhắm vào vai nữ chính mà cô vừa lấy được.

An Tinh Nguyệt vừa lau nước mắt vừa an ủi cô: "Chị Phán, không sao đâu, anh Mạnh Húc nhất định sẽ lấy lại trong sạch cho chị......"

Giang Phán bật cười, một chút lo lắng không yên nơi đáy lòng cũng tan biến, trái lại vừa định an ủi cô gái nhỏ thì cửa mở, Mạnh Húc bước vào.

An Tinh Nguyệt lập tức nghênh đón, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhìn anh: "Anh Mạnh Húc, chuyện đã được giải quyết xong chưa?"

Mạnh Húc: "......"

Anh đi đến bên cạnh Giang Phán, lấy đơn khởi tố trong túi công văn ra đưa cho cô, "Bên chúng ta đã kiểm tra địa chỉ IP, ảnh chụp từ chỗ Lý Viện tuồn ra, các kỹ thuật viên trong công ty cũng đã thẩm định đây là ảnh photoshop, nếu em ký tên thì công ty sẽ nhân cơ hội này khởi tố Lý Viện và công ty quản lý của cô ta."

Giang Phán có hơi bất ngờ, cô còn tưởng chuyện này do Hứa Ôn làm, không ngờ cuối cùng lại là Lý Viện.

Đúng là tình cảm bạn bè cảm động đất trời.

Cô ký tên rồi đưa giấy tờ lại cho Mạnh Húc.

Mạnh Húc nhận tài liệu rồi dặn dò cô: "Buổi họp báo ra mắt hôm nay sẽ được dời lại vài ngày, mấy ngày này tốt nhất em cứ ở trong nhà đừng đi đâu cả, có chuyện gì thì bảo Tinh Nguyệt làm cho."

Giang Phán nhướng mày: "Xuy Xuy, anh không hỏi xem em và Lý Viện có ân oán gì à?"

Mạnh Húc cười cười: "Chuyện này không quan trọng, em còn nhớ đạo diễn phim «Dạ cốt» chứ, công ty đang giữ trong tay ảnh và video hẹn hò của ông ta và Lý Viện, đây là một quả bom nặng ký, hơn nữa vợ của tên đạo diễn này còn là người đàn bà đanh đá có tiếng trong giới."

Giang Phán gõ gõ đầu ngón tay trên bàn trà, đảo mắt nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: "Sau khi tung ra có phải bộ «Dạ cốt» này sẽ bị đắp chiếu luôn không?"

Mạnh Húc gật đầu: "Rất có khả năng."

Sự việc càng kéo dài sẽ càng bất lợi đối với thanh danh của Giang Phán, Mạnh Húc dặn dò An Tinh Nguyệt chăm sóc Giang Phán cho thật tốt rồi lo lắng rời khỏi.

Mạnh Húc đi rồi, Giang Phán cũng rất muốn đuổi cái đuôi nhỏ đi luôn, nhưng cô gái này cứ luôn tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn cô khiến cô không đành lòng nói ra.

May mà nhà mình cách âm tốt, Giang Phán trốn vào thư phòng khóa cửa lại rồi gọi điện cho Chu Đình Quân.

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

Bình Luận (0)
Comment