Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 53

Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Giang Phán vốn định đi với Lâm Huyên đến tối mới về, kết quả hai người còn chưa kịp dạo vài vòng quanh quảng trường trung tâm thì Lâm Huyên đã ồn ào rằng chân mình sắp gãy đến nơi, muốn dẹp đường hồi phủ.

Do đó, lúc Giang Phán về đến nhà, nhìn đồng hồ, còn chưa đến bốn giờ.

Cô sắp xếp lại quần áo và trang sức vừa mua lúc đi dạo phố, tắm rửa thay một chiếc váy ngủ, đắp mặt nạ, ngồi trên sô pha xem kịch bản.

Xem được một lúc, điện thoại đặt ở bên chân rung lên, cô cầm lấy mở xem.

Mạnh Húc: [Có một chương trình tạp kỹ về tình yêu giữa các ngôi sao nổi tiếng muốn mời em làm khách mời cố định.]

Giang Phán kinh ngạc ngồi thẳng người, mặt nạ rớt một tiếng "bịch" xuống đùi.

Cô mặt kệ chiếc mặt nạ, nhanh chóng trả lời: [Anh muốn em chết hay chết cùng với em?]

Mạnh Húc cũng nhanh chóng phản hồi: [Đối phương muốn mời em làm người hướng dẫn. Yên tâm đi bà cô nhỏ, anh còn sợ chết hơn cả em, anh phải kiếm cơm nuôi cả một nhà già trẻ nữa.]

Giang Phán thở phào nhẹ nhõm, ném mặt nạ vào thùng rác kế bên, lại hỏi: [Chẳng phải anh bảo em nhân khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt à?]

Mạnh Húc không chút chột dạ: [Được du lịch miễn phí chẳng lẽ không tốt sao? Tổ chương trình chọn toàn những địa điểm tình yêu nổi tiếng trên thế giới.] [Tên chương trình là «Tình yêu mật ngọt», em tự tra thông tin rồi suy nghĩ cho kỹ.]

Giang Phán sao chép tên chương trình, mở trình duyệt ra dán vào, nhìn một vòng, phát hiện độ nổi tiếng và tỷ suất người xem trên mạng thật sự rất tốt, có thể nói là gameshow số một số hai trong nước.

Thảo nào tổ chương trình lại hào phóng như vậy, địa điểm ghi hình toàn là thánh địa tình yêu trên thế giới.

Năm phút trôi qua, Mạnh Húc cảm thấy có lẽ cô đã suy xét xong, gửi thời gian và địa điểm buổi ghi hình đầu tiên qua.

Giang Phán: "???"

Cô chậc lưỡi, trả lời: [Xuy Xuy à, chẳng phải em vẫn chưa đồng ý sao?]

Lần này Mạnh Húc không trả lời cô.

Người này lại tự ý quyết định nữa rồi.

Giang Phán siết chặt nắm tay, vừa định gọi điện thoại cho anh ấy thì ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

Sau khi tiếng mở cửa vang lên, Giang Phán quay đầu nhìn về phía cửa, bóng dáng người đàn ông chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt, cô cong môi: "Quân Quân."

Dường như Chu Đình Quân không ngờ Giang Phán ở nhà nên hơi ngẩn ra, không rõ cảm xúc trong mắt, thấp giọng cười: "Nhìn thấy anh vui đến thế cơ à?"

Giang Phán không nghĩ nhiều liền gật đầu hỏi: "Anh thật sự nghỉ việc ở đại học B?"

Chu Đình Quân nới lỏng cà vạt, đi qua: "Tạm thời là vậy. Nhưng trước mắt vẫn còn một số công việc chưa bàn giao xong, có lẽ phải thêm một khoảng thời gian nữa mới chính thức từ chức."

Giang Phán "À" một tiếng, ủ rũ cúi đầu, im lặng nhìn màn hình điện thoại đen nhánh trong tay.

Chu Đình Quân ngồi xuống bên cạnh cô, ôm eo cô ngã xuống sô pha, vẻ mặt cười như không cười: "Sao? Sau này không cần phòng không gối chiếc nên không vui?"

Giang Phán gối đầu lên đùi anh, nghe anh nói như vậy liền giơ tay chọc cằm anh: "Em không cố ý mà, anh có thể đừng......"

Chưa kịp nói hết câu, lòng bàn tay cô đã bị anh ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm cắn.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác khác thường, trong lòng Giang Phán có loại dự cảm không tốt, cô nghĩ hai người chưa ăn tối mà đã lăn lộn như vậy thì lát nữa cô sẽ không còn sức ăn cơm mất, vì thế tích cực nói sang chuyện khác: "Không phải sáng nay anh nói muốn giúp em diễn à?"

Động tác người đàn ông chợt dừng lại, Giang Phán nhân cơ hội này kịp thời rút tay mình về.

Cô đưa kịch bản phim vừa nhận tới trước mặt anh, vừa rồi cô đã xem lướt từ đầu tới cuối một lần, nội dung chính của bộ phim nói về các cô gái có xuất thân từ những nơi khác nhau kết hợp thành một liên minh trộm cướp, di chuyển khắp nơi trên thế giới để tiến hành các phi vụ cướp bóc.

Cả bộ phim không có phân cảnh tình cảm nào, nếu có thì cũng chỉ có tình nghĩa chị em plastic (*) giữa các cô gái lần lượt sinh ra sau những phi vụ hợp tác hoàn hảo.

(*): rất giả nhưng mãi mãi tồn tại.

Bởi vậy Giang Phán rất yên tâm.

"Chu Chu, anh diễn vai Miria này đi, tuy rằng cô ấy hơi biếи ŧɦái và thích trói buộc đàn ông, còn nhân vật của em lại là người hướng nội, cho nên hai chúng em là cặp chị em bù trừ cho nhau, em diễn với cô ấy nhiều nhất."

Ánh mắt Chu Đình Quân hơi trầm xuống, anh nhận lấy kịch bản trong tay cô, tiện tay ném lên bàn trà, đứng dậy, ôm ngang cô lên.

Giang Phán duỗi chân giãy giụa hai cái, cơ thể mém chút nữa té xuống đất.

Người đàn ông khuỵu gối nâng cô lên, ôm cô chặt hơn.

Anh cúi xuống nhìn Giang Phán cười như không cười: "Còn quậy nữa sẽ trói em lại."

Giang Phán: "......"

Anh thật sự là tên biếи ŧɦái đấy à?

Bị ném lên chiếc giường mềm mại, Giang Phán lăn người đến một góc giường, dựa vào đầu giường, dùng lời lẽ chính đáng chỉ vào khung cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ: "Trời chưa tối."

Hàng mi Chu Đình Quân run rẩy, mặt không biến sắc mà trả lời: "Anh biết. Cho nên......"

Anh dừng lại một chút rồi nở nụ cười, thong thả rút ra một kịch bản phía dưới gối: "Mặt liệt? Hửm?"

Giang Phán vừa liếc mắt đã nhận ra đó là kịch bản phim «Nữ thợ săn thương trường», người cô run bần bật.

Trước khi tính sổ tốt xấu gì anh cũng phải cho em biết một tiếng để em chuẩn bị chứ!

Cô cong mắt cười lấy lòng anh: "Em nói anh mặt liệt không phải vì muốn giải vây cho anh đấy sao?"

Ý cười trên khóe môi Chu Đình Quân càng thêm dịu dàng, anh chớp mắt, ngoắc tay: "Lại đây."

Giang Phán cảm thấy dù sao mình cũng sẽ bị dạy dỗ một trận, chi bằng ngừng phản kháng, tranh thủ kết thúc sớm một chút thì có thể được ăn tối sớm.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cơ thể vẫn thành thật di chuyển, kết quả di chuyển quá chậm khiến anh bất mãn, phải dùng một tay nắm lấy mắt cá chân kéo cô lại.

Giang Phán vừa định cắn một phát vào cằm anh, cơ thể bỗng dưng bị lật một cái, anh áp người xuống, eo cô bị nắm lấy còn gương mặt thì vùi sâu trong lớp chăn mềm mại.

Váy ngủ trên người bị kéo xuống, những nụ hôn chi chít của anh dừng lại trên sống lưng cô, tay anh từ trên eo Giang Phán trượt xuống, đi tới mảnh vải đơn bạc còn sót lại trên người cô, chuẩn bị đi vào bên trong.

Ngón chân Giang Phán co lại, thân thể và thần kinh đều căng thẳng, cổ họng thỉnh thoảng không nhịn được lại phát ra âm thanh nức nở trầm thấp.

......

Không biết qua bao lâu, hoàng hôn ngoài cửa sổ đã khuất sau chân trời, nhá nhem tối, trong nhà là một mảnh tối đen, tiếng thở dốc đan xen của hai người cuối cùng cũng ngừng lại.

Khóe môi Giang Phán hơi ngứa, cô giơ tay chạm nhẹ vào một chút, một cảm giác dinh dính quấn lên lòng bàn tay.

Cô mở đèn lên, lúc thấy rõ trong lòng bàn tay là chất lỏng màu đỏ: "...... Anh là cầm thú hả?"

Chu Đình Quân rút khăn giấy, sau khi tinh tế lau đi vết máu thì dán môi vào tai, cọ sát vành tai cô: "Bà xã......"

Giọng anh trầm thấp khàn khàn mang theo ba phần chịu đựng, bảy phần ham muốn.

Đáy lòng Giang Phán lại lần nữa dâng lên dự cảm không tốt, cô vừa định chui ra từ dưới người anh, anh bỗng nhiên đứng dậy xuống giường.

Giang Phán ngẩn người, vừa định lấy chiếc váy ngủ bị hai người bọn họ vò nát mặc vào, Chu Đình Quân lại lần nữa bắt được tay cô, mở một trang kịch bản bên cạnh đưa tới.

Lông mi Giang Phán run rẩy, môi mấp máy, cúi đầu xem tờ giấy kia viết gì.

"......"

Khi phát hiện đây là cảnh thân mật cuối cùng lăn một đường từ toilet đến trên giường, Giang Phán lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc, cô nhìn anh với vẻ tủi thân, mềm giọng nói: "...... Em đói bụng."

Chu Đình Quân khom lưng, dùng răng cắn cắn làn da trắng nõn vẫn còn hoàn hảo của Giang Phán, dỗ dành dụ dỗ: "Diễn xong cảnh này rồi ăn cơm."

Giang Phán thấy anh mềm không ăn, trợn trừng mắt liếc anh, yếu ớt uy hiếp: "Vậy tối nay anh và chiếc bàn phím làm bạn......"

Cô còn chưa nói xong lại bị anh khiêng lên, cô ghé vào vai anh, tức giận vỗ lưng anh: "Anh đi đâu?"

Chu Đình Quân không lên tiếng, cánh tay ôm chặt đầu gối không cho cô đá lung tung.

Lúc Giang Phán bị anh đặt ở trước tấm gương lạnh lẽo, cơ thể khẽ run lên, cô nhắm mắt lại không dám nhìn gương mặt đỏ bừng và dấu vết trên người mình ở trong gương.

Cuối cùng, lúc cô bị anh đâm đến mức muốn bật khóc, suy nghĩ trong đầu chính là phải nhận chương trình kia thôi, nếu cứ ở nhà thế này thì còn nghỉ ngơi được gì nữa.

Từ phòng tắm ra phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đến phòng tắm tới tới lui lui rất nhiều lần, Giang Phán thật sự không thể nhịn được nữa, cô nhảy vào bồn tắm chứa đầy nước ấm, mở vòi sen chỉa vào mặt người đàn ông không thương tiếc.

Giọng nói của cô đã khàn đến không chịu được: "Chu Đình Quân, đủ rồi đó."

Khóe mắt cô phiếm hồng, khóe mắt và môi đều hơi sưng, làn da trắng nõn như ngọc chi chít những vết đỏ, thoạt nhìn giống như thật sự bị khi dễ.

Chu Đình Quân đi qua, lấy đi vòi hoa sen trong tay cô, ánh mắt u ám.

Anh liếm khóe môi, nghiêm túc dùng bông tắm xoa cho cô, giọng nói nặng nề mang theo một tia vui thích: "Ừm, đủ rồi."

Tắm rửa xong, Giang Phán nhân lúc Chu Đình Quan ra ngoài mua cơm tối, nằm trên giường gửi một tin cho Mạnh Húc: [Được rồi, em đồng ý.]

Mạnh Húc trả lời rất lạnh nhạt: [Bốn tiếng trước anh đã trả lời với bên kia là em đồng ý.]

Giang Phán: "......"

Vậy anh còn hỏi em làm gì???

Giang Phán chưa kịp trả lời, Mạnh Húc lại dùng WeChat gửi cho cô một phần tài liệu: [Đây là kịch bản chương trình tập đầu tiên, chưa phải phiên bản cuối cùng, bên kia vẫn đang sửa chữa hoàn thiện.]

Bây giờ cô sức cùng lực kiệt lại bị Mạnh Húc chọc tức, căn bản không muốn mở tài liệu ra xem.

Tiện tay ném điện thoại sang một bên, Giang Phán mơ mơ màng màng tựa đầu vào gối ngủ mất.

Không biết ngủ bao lâu, Giang Phán nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng khách truyền đến, cô phân vân giữa việc ăn và tiếp tục ngủ trong chốc lát, cuối cùng mở mắt, mặc quần áo đi ra ngoài.

Chu Đình Quân đang định xách hộp cơm vào phòng, thấy Giang Phán bước ra, anh dừng một chút, vờ như thản nhiên hỏi: "Tuần sau muốn đi tham gia gameshow?"

Vốn dĩ lúc đầu Giang Phán còn hơi hoang mang, hiện tại rốt cuộc tỉnh táo: "Mạnh Húc nói anh nghe?"

Khóe môi Chu Đình Quân hơi cong, lắc đầu: "Không phải."

Giang Phán a một tiếng: "Vậy sao anh biết?"

Chu Đình Quân đi qua xoa tóc cô: "Anh đoán."

Giang Phán: "......"

Anh nghĩ em là đồ ngốc chắc?

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

Bình Luận (0)
Comment