Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 59

Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Bởi vì trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Giang Phán đều dẫn theo Đại Bảo và Tiểu Khả cùng đến đón Chu Đình Quân, lúc sắp tan tầm, anh theo thói quen nhắn tin cho Giang Phán hỏi cô và bọn nhỏ khi nào đến.

Kết quả nửa giờ trôi qua cũng không thấy đối phương trả lời.

Chu Đình Quân cúi đầu, thần sắc không rõ liếc nhìn chiếc điện thoại đặt ở bên tay trái, màn hình tối đen.

Anh ngừng một chút rồi tiếp tục xử lý công vụ.

Tới giờ tan làm, thư ký đến báo các lịch trình ngày mai, nhìn thấy sắc mặt Chu Đình Quân không tốt, trong lòng run sợ hỏi: "Chu tổng, ngài còn có việc gì không? Nếu không có việc gì...... tôi đi trước nhé?"

Chu Đình Quân lạnh nhạt gật đầu: "Tan làm đi."

Sau mười phút ngây người trong văn phòng, anh đứng lên, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc gọi cho Giang Phán.

Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng chuông mới có người bắt máy: "Alo, ba ơi."

Là giọng của Đại Bảo.

Chu Đình Quân nhíu mày: "Mẹ con đâu?"

Đại Bảo lật một trang giấy mới nhấp môi nói: "Mẹ chưa về nhà."

Chu Đình Quân giật mình: "Sao điện thoại của mẹ lại ở chỗ con?"

Đại Bảo lại xem xong một trang giấy, lật sang trang sau mới thong thả kể lại: "Mẹ và em gái đi ra ngoài chơi, con ngồi xe về trước, trước khi xuống xe nhìn thấy điện thoại mẹ bỏ quên nên con đem về."

Chu Đình Quân có thể nghe ra trong giọng nói của con trai không được vui cho lắm, anh dịu dàng hỏi: "Hai người bọn họ đi đâu chơi?"

Đại Bảo im lặng một lát mới trả lời: "Bọn họ đến nhà chú Cố chơi."

"Vậy sao con không đi?"

Đại Bảo chớp mắt, giọng điểu có chút uể oải, giọng nói hơi nhỏ: "Ba, con có cảm giác mẹ và em hình như rất thích Cố Dục, con không thích cậu ta cho nên đi về."

Chu Đình Quân cười nhẹ rồi dỗ con: "Con nghĩ nhiều rồi, mẹ và em chắc chắn càng thích con hơn."

Đại Bảo càng thêm tủi thân: "Nhưng mà hôm nay tan học con hỏi mẹ đi đón ba được không, mẹ nói một mình em gái đến nhà chú Cố mẹ không yên tâm, mẹ đi cùng em sau đó từ chối con. Giờ con đã về đến nhà hơn một tiếng rồi mà bọn họ vẫn chưa về."

Mí mắt Chu Đình Quân khẽ giật, anh nheo mắt, ánh mắt hơi trầm xuống: "Con ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, một lát bọn họ sẽ về ngay."

Sau khi cúp điện thoại của Đại Bảo, Chu Đình Quân mở ngăn kéo ra lấy chìa khóa xe, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Chỗ Cố Đông Quốc ở chính là chung cư dành cho công nhân viên chức của đại học B, cách đại học B rất gần, chỉ cần mười lăm phút đi đường là đến.

Chu Đình Quân lái xe từ công ty qua đó, ngừng xe, lên lầu ấn chuông cửa, người mở cửa cho anh là bà nội của Cố Dục, anh lễ phép chào hỏi: "Chào dì."

Bà nội của Cố Dục nhận ra Chu Đình Quân, cười ôn hòa: "Cháu tới đón con bé phải không, bọn họ đang chơi trong khu tập thể dục đấy, cháu có muốn vào ngồi một lát không? Đợi lát nữa mấy đứa cùng nhau ăn bữa cơm tối rồi về nhé?"

Chu Đình Quân lắc đầu, khéo léo từ chối: "Xin lỗi, trong nhà còn có đứa nhỏ đang chờ, lần sau lại mời dì và Đông Quốc đến nhà của chúng cháu dùng bữa."

Bà nội của Cố Dục lúc này mới nghĩ đến trong nhà Chu Đình Quân còn có Đại Bảo, cùng tuổi với tiểu ma vương nhà bà nhưng rất hiểu chuyện lại nghe lời, bà gật đầu: "Được được được."

Chu Đình Quân hỏi vị trí của khu tập thể dục, ghi nhớ rồi nhanh chóng đi tìm, một lát sau đã tìm tới chỗ.

Anh còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của con gái mình truyền tới.

Chu Đình Quân ngước mắt nhìn qua, vợ con mình đang đánh cầu lông cùng cha con Cố Đông Quốc, tuy là đánh theo cặp nhưng chủ yếu đều là Giang San và Cố Dục chơi, hai người lớn ở một bên trò chuyện nói cười, thỉnh thoảng bọn trẻ không tiếp cầu được thì giúp đỡ một phen.

Anh yên lặng nhìn bóng dáng Giang Phán một lát, hít vào một hơi, thong thả thu hồi tầm mắt.

Từ động tác cho thấy, đôi cha con kia hiển nhiên đang nhường Giang Phán và Giang San, cố ý không đón được cầu, cố ý đánh trật, cố ý pha trò cho Giang San vui vẻ.

Giang San cười đủ rồi lại ôm chân Giang Phán nói: "Mẹ, hình như có người đang nhìn chúng ta, con thấy hơi sợ."

Giang Phán giơ tay xoa đầu con bé: "Ngoan, đừng nghĩ bậy, có mẹ ở đây, không sao đâu."

Tuy nói như vậy nhưng Giang Phán vẫn nhíu mi ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, muốn nhìn xem có paparazzi khả nghi đang nấp ở chỗ tối chụp lén cô và Giang San hay không.

Cô vừa định quay đầu lại, Cố Đông Quốc ở đối diện bỗng nhiên nhìn sang bên này rồi tiến lên hai bước, trên mặt còn cười tủm tỉm: "Chu tổng, anh tới rồi."

Giang Phán và Giang San đồng loạt xoay người, nhìn thấy Chu Đình Quân, hai mẹ con tức khắc mặt mày hớn hở.

"Quân Quân."

"Ba!"

Khóe môi Chu Đình Quân hiện lên một tia cười nhạt nhẽo, giây lát lướt qua.

Anh đi lên trước, khom lưng ôm Giang San vào trong ngực, đưa tay nhéo má con bé.

Giang San giãy giụa muốn nhảy xuống, bé chu miệng tỏ vẻ bất mãn: "Ba, trước kia ba đều ôm mẹ trước, sao hôm nay ba chưa ôm mẹ đã ôm con, con vẫn chưa kịp chạy nữa."

Chu Đình Quân: "......"

Ngừng hai giây, anh thả tiểu quỷ xuống: "Sao lại muốn chạy đi?"

Giang San không hề nhận thấy được Chu Đình Quân đang không vui: "Cố Dục nói, chỉ có chồng tương lai mới có thể ôm con, còn trước đó con không thể cho người đàn ông khác ôm."

Nói xong, bé nghiêng đầu nhìn về phía Cố Dục đang đi tới bên này: "Cố Dục, cậu nói xem vừa rồi tớ nói đúng không?"

Cố tiểu ma vương dừng bước chân, tay chống cây vợt xuống đất, lười biếng nghiêng đầu khẽ cười một tiếng, nét mặt tương đối vừa lòng: "Đúng vậy."

Chu Đình Quân lần đầu tiên làm cha cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của cha mẹ, anh nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Cố Dục và Cố Đông Quốc, duỗi cánh tay dài ôm lấy eo Giang Phán, sau khi chào hỏi hai cha con liền mang hai người bọn họ trở về.

Trên đường về nhà, Chu Đình Quân lái xe, Giang Phán và Giang San ngồi ở ghế sau, hai mẹ con chụp hình vui vẻ vô cùng, không hề để ý tới người đàn ông đen mặt phía trước.

Mãi cho đến khi xuống xe, Giang San mới túm tay Giang Phán: "Mẹ, mẹ có cảm thấy hôm nay ba kỳ lạ không, hình như rất không vui?"

Giang Phán nhướng mày, cong môi cười nói: "Đó còn không phải bởi vì con sao, một bó cải xanh tươi tốt bỗng nhiên gặp phải một con heo."

Chưa kịp dứt lời, hai mẹ con đồng thời nghe thấy Chu Đình Quân thấp giọng "A" một tiếng.

Giang Phán đang muốn đi dỗ ông xã nhà mình, kết quả cổ tay bị Giang San lôi kéo, con bé lanh lợi nhìn cô vẫy tay, ý bảo cô ngồi xuống.

Môi bé dán vào lỗ tai Giang Phán, âm thanh không cao không thấp: "Con nghe bà nội nói, người trong thời kỳ mãn kinh tính khí không tốt...... Mẹ, mẹ nói xem có phải ba đang tiến vào thời kỳ mãn kinh không?"

Giang Phán nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu: "...... Có khả năng."

Buổi tối, Giang Phán theo thường lệ cầm truyện cổ tích đến phòng Đại Bảo và Tiểu Khả, vừa đọc truyện vừa dỗ Tiểu Khả ngủ.

Hôm nay Tiểu Khả đánh cầu lông với Cố Dục hơn một giờ, lúc về nhà có chút mệt mỏi, vì thế Giang Phán đọc chưa được một nửa truyện liền phát hiện cô gái nhỏ đã ngủ rồi.

Giang Phán khom lưng hôn một cái lên trán hai đứa nhỏ, đang định đứng lên tắt đèn về phòng, ống tay áo bị túm chặt.

Cô quay đầu lại, phát hiện Đại Bảo vừa mới nhắm mắt lại vẫn chưa ngủ, khuôn mặt trắng nõn nhỏ tràn ngập hoang mang và tủi thân.

Giang Phán cười dịu dàng, hỏi: "Đại Bảo, có tâm sự gì nhất định phải kịp thời nói với mẹ, biết không?"

Đại Bảo rối rắm một lúc, vẫn đỏ mặt hỏi: "Mẹ, có phải mẹ không thích con và ba không?"

Giang Phán bật cười, cô nắm lấy tay nhỏ của bé hôn một cái, lại giơ ngón tay lên như đang thề: "Mẹ xin bảo đảm, vĩnh viễn yêu con và ba, sẽ không có chuyện không thích hai người."

Đại Bảo gật đầu, dè dặt hỏi: "Vậy mẹ có thể kể nốt câu chuyện được không mẹ?"

Giang Phán giống như hiểu ra gì đó, trong lòng có chút chua xót: "Được."

Cô vốn cho rằng Đại Bảo đã sớm đọc những câu chuyện này, thậm chí đều đã xem xong sách giáo khoa tiểu học, sẽ không muốn nghe những câu chuyện thế này, cho nên không quấn lấy cô để cô dỗ bé ngủ, không ngờ hóa ra đứa nhỏ này trưởng thành sớm, quá hiểu chuyện.

Dỗ Đại Bảo xong, Giang Phán tắm rửa thay váy ngủ, lúc trở về phòng thì phát hiện đèn phòng ngủ đã tắt, hình như anh đã ngủ rồi.

Giang Phán mở màn hình điện thoại nhìn đồng hồ, còn chưa đến 8 giờ rưỡi, vừa nhìn liền biết không phải giờ ngủ thường ngày của anh.

Tay chân nhẹ nhàng đi qua, cô xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh, vừa định nhắm mắt, cánh tay anh đã luồn vào từ bên dưới, nắm eo ôm cô vào lòng.

Trong lòng Giang Phán lộp bộp, hiểu rõ buổi tối hôm nay mình trốn không thoát.

Chu Đình Quân mở to mắt, âm thanh không gợn sóng: "Em có gì muốn nói với anh không...... bà xã?"

Giang Phán bị một tiếng "bà xã" gần như nghiến răng nghiến lợi mà kêu này của anh làm toàn thân khẽ run rẩy, cô liếm môi, dè dặt hỏi: "Ừm...... Nếu không em cũng kể chuyện cổ tích cho anh nghe nhé?"

Chu Đình Quân im lặng không lên tiếng, anh xoay người đè lên Giang Phán, kéo váy ngủ xuống, răng hơi dùng sức cắn hạt đậu trên ngực cô, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười lạnh: "Được."

Giang Phán bị anh trêu chọc đến đầu óc trống rỗng, căn bản không biết mình đang nói cái gì, chỉ nghe được âm thanh trầm bổng lại quyến rũ của mình, cảm giác cơ thể khô nóng khó chịu.

Tay anh đi dọc theo đường cong từ chân cô hướng lên trên, cuối cùng ngừng ở một chỗ kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong chốc lát, ngay khi Giang Phán cho rằng anh sẽ nhấn người tiến vào, anh bỗng nhiên rút tay ra, xoay người rời khỏi cô.

Giang Phán: "......"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô thở hổn hển, cơ thể run run dán vào lưng anh, tay cô sờ đến đường nhân ngư của anh, thong thả đi xuống: "Chu ca ca......"

Chu Đình Quân kịp thời bắt lấy cổ tay làm cô không thể động đậy, lại lần nữa đè cô ở dưới thân, dùng đầu gối tách chân cô ra, cúi đầu cắn vành tai cô: "Về sau còn nói chuyện với người đàn ông khác nữa không?"

"......"

Khóe mắt Giang Phán ửng đỏ, đôi mắt ướŧ áŧ, cả người thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, như bị khi dễ tàn nhẫn: "...... Không dám."

Vận động một lát, Giang Phán rốt cuộc cảm thấy có gì đó là lạ, cô đẩy người đàn ông trên người mình: "Hôm nay em nói chuyện với người đàn ông khác lúc nào?"

Lời còn chưa dứt, cơ thể người đàn ông lại tiến vào, lần này lực độ mạnh hơn rất nhiều, Giang Phán chịu không nổi: "...... Đó là thông gia và con rể tương lai của anh, anh ghen có thể phân biệt đối tượng ghen một chút được kh......"

"Không thể."

Giang Phán: "......"

Lại một lát sau, Giang Phán sống không còn gì luyến tiếc mở miệng: "Không thì không, anh có thể nhẹ chút được không, có còn muốn ngủ hay không......"

......

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

Bình Luận (0)
Comment