Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 113 - C113

C113 C113C113

Chương 112: Nhân cách của hắn được sinh ra từ sự sụp đổ của một nền văn minh.

Edit: jena

Thời gian chốt phiếu là bảy ngày sau.

Mỗi người đều có thể bỏ phiếu thông qua vòng tay cố định trên cổ tay, có thể muốn hay không muốn ngắt kết nối Đồ Linh.

Sự ngắt kết nối này không phải hoàn toàn vứt bỏ luôn công nghệ cao mà là chỉ xóa bỏ “cyber” Đồ Linh.

Công cụ không nên có tư tưởng.

Cyber cũng không nên tôn tại thông qua sự khống chế của Đồ Linh. Nhưng trước đó, mọi người vẫn phải chấp hành theo thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi.

Những học sinh trên tâng hai bắt đầu lục tục chạy xuống sân thể dục, bắt đầu tập thể dục.

Tư Thần quan sát một chút, phát hiện người Carol có lẽ đã dồn hết thiên phú vào trí lực nên thể lực và sức khỏe chẳng tốt đẹp gì. Chạy 1000 mét tốn đến 6, 7 phút. Hít đất 30 cái đã mệt đến mức không nhấc nổi tay. Chưa kể những bài tập luyện yêu cầu sức bền như chạy đường dài.

Tư Thần suy nghĩ, bước đến bên cạnh huấn luyện viên cyber, dò hỏi: “Thây. Chúng em vẫn luyện như thế này, rốt cuộc để làm gì? Tố chất thân thể so với 100 năm có được nâng cao hơn không?”

Cyber nê nếp trả lời: “Đương nhiên là có. Dựa theo số liệu, bình quân mỗi năm, thế hệ mới của người Carol đều tăng lên 6cm.” Tư Thần: “...

Bây giờ thân thể của cậu vẫn duy trì hình thể nguyên bản, cao 1 mét 8. Trong thế giới của cậu thì đây là chiều cao trung bình.

Nhưng bây giờ, Tư Thân cao hơn người Carol xung quanh từ một nửa đến một cái đầu.

Những người Carol này khi đối mặt với thiên tai Thần Quái, chắc chắn không có cửa thắng.

Thật ra Tư Thần khá tò mò về khoa học kỹ thuật ở đây, đặc biệt là những vũ khí cyber cao cấp, nguyên lý vận hành của AI.

Đáng tiếc thân phận của cậu chỉ là học sinh cấp ba, vẫn chưa được tiếp xúc với những thứ đó.

4 giờ chiều, đã đến giờ tan học Nhân loại theo lẽ thường từ sân thể dục về lại lớp, chờ ăn cơm.

Nhóm cyber vẫn đẩy toa ăn vào, phân phát mỗi người một hộp cơm.

Tư Thần mở ra, bữa tối có cánh gà chiên, Cola, thịt heo băm dưa chua và lòng trắng xào ngó sen.

Máu trong lớp học đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu không phải vẫn còn người nhỏ giọng nghị luận thì giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh.

“Thật sự muốn ngắt kết nối Đồ Linh? Vậy thì cao duy xâm lấn tính sao đây?”

Một học sinh nam dõng dạc trả lời: “Thật ra cao duy xâm lấn đã kết thúc từ lâu rồi. Đồ Linh chỉ muốn nhốt chúng ta lại để không mất chủ quyền. Mấy cậu đã bị nên giáo dục trước tẩy não!” Tư Thần không nhịn nổi mà liếc mắt sang đó. Con mắt nhân tạo cung cấp thông tin.

[ Công dân - Hà Thụy (Đánh số ***) ] Hà Thụy là thành viên của Hiệp hội Người Tự do, hôm nay hô khẩu hiệu vào buổi sáng, cậu là người lớn giọng nhất. Bạn học còn lại nói: “Đúng thế. Từ khi chúng ta còn nhỏ chỉ được xem qua phim tài liệu thôi.” Để giúp nhân loại nhận thức được nguy hiểm của thế giới bên ngoài, khi người Carol học tiểu học sẽ được xem những bộ phim tài liệu do cyber cung cấp. Nhưng vì video cũng có thể kích phát sự kiện thần quái, những phim tài liệu đó đều do Đồ Linh dùng chất liệu đặc thù để làm ra. Ngoại trừ những hình ánh máu me không phù hợp với trẻ nhỏ, hắn cũng đã cố gắng hạ thấp những hình ảnh có thể gia tăng ác mộng cho nhân loại. Ở đây, ác mộng là con đường để quỷ chiếm xác.

Nếu không phải nhân loại ưu tiên tiếp nối thế hệ hơn những vấn đề khác, Đồ Linh còn muốn cấm nhân loại sinh sản vì quỷ có khả năng trú ngụ trong thai nhi.

Hà Thụy lộ vẻ mặt khinh thường: “Các cậu còn không biết đúng không, nghiên cứu gân đây nhất của hiệp hội đã chỉ ra rằng những video đó đều là do người làm! Đồ Linh vẫn luôn lừa gạt chúng tai”

Những người xung quanh kinh ngạc: “Không thể nào..." “Tôi sẽ chứng minh cho các cậu xem.” Hà Thụy chắc nịch trả lời.

Tiếp tục giúp đỡ nhân loại học tập là mệnh lệnh đầu tiên của người Carol thiết lập cho cyber. Nhưng trong chương trình của cyber lại không có phương pháp giải quyết đối với những tình huống phức tạp.

Mỗi ngày Đồ Linh phải giải quyết một lượng phép toán khổng lồ cũng không thể đảm bảo có thể khống chế nỗi từng chuyện.

Vì Đồ Linh là cyber, không thể theo dõi được tư tưởng của con người.

4 giờ 50 phút chiều, thây giáo cyber bắt đầu tổ chức xếp hàng để các học sinh lên xe, quay về ký túc xá, kết thúc một ngày sinh hoạt.

Đoàn tàu dừng ở trạm giao thông, Tư Thần theo hàng người đi vào xe.

Bình thường, vào mùa hè, xe sẽ khởi hành lúc 5 giờ 45 phút, muộn nhất là 6 giờ. Cyber được yêu cầu phải bảo đảm các học sinh quay về ký túc xá trước buổi tối, ở lại muộn rất dễ xảy ra chuyện. Tư Thần đứng ở ngay cửa ra vào, nghe thấy nhân viên kiểm tra báo cáo với thây giáo: “Theo ghi chép, thiếu một học sinh lên xe. Tên Hà Thụy, đánh số ***”

“Đã tiếp nhận, đang tìm kiếm.”

Trên đồng hồ, thời gian vẫn tiếp tục trôi.

Cho đến 6 giờ, vẫn không thấy Hà Thụy lên xe.

Cửa xe từ từ khép lại, chở học sinh về ký túc xá.

6 giờ 30 phút, đoàn tàu đến khu ký túc xá.

Nếu không chuyển trường thì ký túc xá vẫn là ký túc xá ban đầu. Tư Thần xuống xe, dựa vào trí nhớ và đồng hồ thông báo để quay lại ký túc xá của mình.

Trên hành lang có các cyber đang đi tuần, canh chừng nhân loại không quay về ký túc xá trong thời gian quy định.

Thật ra Tư Thần có thể hiểu được vì sao người Carol lại cảm thấy ngột ngạt và tù túng như vậy.

Dù có được chỗ ăn, chỗ ở, nhưng lại không có gì để giải trí, mỗi ngày phải làm theo một hành trình cố định, còn bị ép tập luyện thể dục, cuộc sống ở đây chẳng khác gì ở trong tù.

Nếu bây giờ có người phát động “cuộc sống sinh hoạt ban đầu” và “thế giới bên ngoài Khu An toàn” để thúc đẩy cảm xúc, mâu thuẫn giữa nhân loại và cyber chắc chắn sẽ leo thang không thể vẫn hồi. Tư Thần đang tìm ký túc xá của mình, bỗng nhiên có người đến nói: “Huyết nhục khổ nhược.”

Con mắt nhân tạo cung cấp thông tin đây là công dân của Khu An toàn.

Tư Thần dừng chân, thấp giọng trả lời: “.. Máy móc thăng thiên?”

Huyết nhục khổ nhược, máy móc thăng thiên.

Đây là khẩu hiệu của các tiến hóa giả cải tạo cơ giới.

Ở đây tuy là thế giới của các thiết bị máy móc nhưng ngoài những cyber lạnh lùng vô cảm, Tư Thần không tìm thấy một tiến hóa giả cơ giới nào.

Người đàn ông liền hưng phấn lên: “Ð* má, quá lâu rồi, cuối cùng cũng gặp được một người. Tôi con mẹ nó còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ #@ Y @#% Y...” Biểu tình của đối phương vô cùng kích động, thậm chí còn khóc.

Anh ta cũng đến cùng trường học với Tư Thần, lúc trước đã lặng thâm quan sát. Nhưng phải chờ đến bây giờ mới có cơ hội đến xác nhận.

Sau câu nói của người đàn ông, Tư Thần hoàn toàn sửng sốt.

“Tôi là nhân viên của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, tên là Triệu Tử Tân, tiến hóa cơ giới, cấp Năm. Không gian gấp khúc này quá quỷ dị. Tại sao chúng ta đều bị biến thành người Carol? Xung quanh cũng có rất nhiều người địa phương? Hơn nữa... Triệu Tử Tân đè nén âm thanh run rẩy: “Tại sao cứ lặp đi lặp lại ngày hôm nay?! Đã là lân thứ ba rồi! Khi nào mới có thể kết thúc?”

Tư Thần nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Hai lần trước là như thế nào?” Triệu Tử Tân ngạc nhiên: “Cậu không biết?”

“Tôi..” Tư Thân chỉ chỉ đầu mình: “Là Tư Thần, là nhân viên của tập đoàn Gen Xà Trượng. Tôi bị thương trong phó bản này, ký ức không tốt. Tôi chỉ có thể nhớ mình đã vào trong không gian gấp khúc.”

Cậu bày ra vẻ mặt mê mang mờ mịt.

Triệu Tử Tân hít sâu một hơi.

“Đây là lần thứ ba thế giới khởi động lại. Mỗi lần bắt đầu đều là vào ngày hôm nay. Đến trường học, có người Carol biểu tình, đòi ngắt kết nối Đồ Linh”

“Lần đầu tiên toàn dân bỏ phiếu, Đồ Linh bị trục xuất hoàn toàn. Chỉ còn lại hệ thống cyber từ từ hỏng hóc dần, người Carol không thể chống lại được cuộc xâm lược từ nền văn minh Thân Quái. Tôi gặp may mắn, có thể sống được đến 30 năm, lúc đó thế giới lại được khởi động lại.” “Lần thứ hai bỏ phiếu, kết quả cũng giống với lần đầu tiên. Nhưng Đồ Linh từ chối giao quyền khống chế, hơn nữa còn khởi động “Kế hoạch Thanh Chước* Đồ Linh”. Kế hoạch này không phải là để giải quyết nhân loại mà là giải quyết chính Đồ Linh. Đồ Linh lập nên 13 trạm kiểm soát, thông báo rằng chỉ cần có người vượt qua được 13 cửa thì sẽ đồng ý đóng cửa hệ thống trung tâm của mình.”

*;šZf: lo liệu mọi sự tốt đẹp

“Ai nấy cũng ý chí bừng bừng.” Triệu Tân Tử muốn nói lại thôi: “Nhưng 13 cửa đó quá khó, không ai có thể vượt qua.”

Tư Thần hỏi: “13 cửa đó là gì?”

“Vượt qua một đêm với sinh vật chiều cao ở bên ngoài Khu An toàn. Sinh vật chiều cao theo từng ngày sẽ càng thêm khủng bố. Đến ngày thứ 7 đã là những con quỷ không ai đánh lại nổi, vì vậy vẫn không có ai vượt qua được cửa 13”

“Tôi cũng tham dự “Kế hoạch Thanh Chước Đồ Linh”, vì tôi cho rằng chỉ cần có thể vượt qua 13 cửa sẽ thoát ra khỏi không gian gấp khúc này... Lúc trước tôi cũng có kinh nghiệm tham gia vào vài phó bản Thần Quái, cũng đã cố gắng sống sót 30 năm ở vòng lặp đầu tiên, tố chất so với người Carol thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở cửa 6.”

Tư Thần hoàn toàn có thể tưởng tượng được hai luông suy nghĩ của Đồ Linh.

- Nếu các ngươi muốn đi ra ngoài, vậy thì tự ra ngoài xem đi.

- Nhìn xem nếu không có ta bảo vệ thì thế giới của các ngươi là bộ dạng gì. Triệu Tử Tân: “So với lần đầu tiên, nhân loại càng thêm căm hận Đồ Linh, cho rằng hắn là bạo quân, một sinh mệnh silicon vô tình vô nghĩa. Mỗi ngày có đến mấy chục ngàn người tham gia kế hoạch Thanh Chước... Họ đều thấy chết vẫn tốt hơn là sống.”

Tư Thần trưởng thành ở Vùng Thiên tai, ngoài những người nghiện dopamine còn có một số người thích trải nghiệm cảm giác “chết”. Trong những tiệm net dưới lòng đất có những khoang trò chơi, họ thông qua game mô phỏng để trải nghiệm khoái cảm khi tử vong.

Tư Thần là người rất yêu mạng sống của mình, vì vậy luôn đi đường vòng khi nhìn thấy những tiệm net này. Cậu không thể hiểu nổi vì sao lại có những người mê đắm trong việc cận kề cái chết.

Nhưng người Carol lại không thấy như vậy.

“Sau 30 năm, vẫn không có ai thành công, nhưng người Carol còn không lại không đến 300 ngàn. Thế giới lại một lần nữa khởi động, bây giờ đã là vòng lặp thứ ba.” Triệu Tử Tân túm đầu tóc: “Không phải năng lượng của không gian gấp khúc tiêu hao hết thì sẽ biến mất sao? Sao đã 60 năm trôi qua mà tôi vẫn còn ở đây? Nếu giết chết Boss thì có thể thoát khỏi không gian gấp khúc thì lân bỏ phiếu đầu tiên, Đồ Linh cũng đã chết rồi mà. Vậy thì làm sao mới có thể thoát ra ngoài được đây?”

Anh ta sợ gây sự chú ý nên nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, nhưng khuôn mặt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Dù là ai bị nhốt trong không gian gấp khúc suốt 60 năm cũng khó tránh việc phát điên.

Bây giờ đã đến giờ đi ngủ.

Thông báo vang lên, cyber cũng bắt đầu đi tuần cẩn mật: “Xin mọi người chú ý thời gian, quay trở vê ký túc xá, xin đừng đi lại ở bên ngoài.” Tư Thần liếc mắt nhìn Triệu Tử Tân một cái, thấp giọng nói: “Ngày mai đến trường nói tiếp.”

*xx**%

Đồ Linh mở bừng mắt, dây điện nối liền sau lưng.

Hắn đang nằm bên trong một khoang kim loại chật hẹp như quan tài, bên trong là chất lỏng bảo quản.

Chất lỏng này giúp cho thân thể hắn không bị rỉ sét theo thời gian.

Dù khoa học kỹ thuật của người Carol thuộc dạng tiên tiến nhất nhưng thân thể này đối với Đồ Linh vẫn còn quá lạc hậu.

Ý thức của Đồ Linh dung nhập vào thân thể này giống như bỏ nguồn nước của năm châu bốn bể vào một cái hồ nhỏ bé. Cánh tay hắn đặt lên thành khoang kim loại, từ từ ngồi dậy giữa chất lỏng.

Thân thể này cấu tạo bằng kim loại hoàn toàn, tứ chi đều là nhân tạo, không có làn da mô phỏng, thân thể kim loại bại lộ trong không khí.

Đồ Linh không có giới tính, thậm chí không có trang bị bộ phận sinh dục. Nửa khuôn mặt bị bao bọc trong kim loại, lộ ra một cái cằm góc cạnh sắc bén.

Thân thể này được sinh ra để chiến đấu.

Nhưng không biết vì sao người chế tạo lại có óc thẩm mỹ muốn cấp cho hắn một bộ tóc.

Tầm mắt Đồ Linh đảo qua phòng điều khiển trung tâm, gương mặt vô cùng bình tính.

Nơi này là thế giới được cấu thành từ chuỗi số liệu hỗn tạp rườm rà mà hắn đã loại bỏ từ tước, mọi thứ đều được mô phỏng theo quá khứ.

Khối thân thể kim loại này là do người Carol chế tạo, được “Quý Sở Nghiêu” sử dụng.

Thật ra thân thể này sớm đã bị tiêu hủy.

Nhưng vì chuỗi số liệu kia nên nó vẫn tồn tại như cũ.

Là một cyber siêu cấp, năm đó Đồ Linh hoàn toàn có thể tính toán ra kết quả bỏ phiếu.

Đồ Linh yêu cầu có 7 ngày để bỏ phiếu thực chất là để dùng toàn bộ thời gian đó để an bài các cyber ở trong Khu An toàn, giúp chúng nó dù đã tách khỏi thao tác của đầu não vẫn có thể công tác như cũ.

Nói cách khác, hắn muốn kéo dài năm sử dụng của các cyber. Dù bị nhân loại ngắt kết nối, khi đó Đồ Linh cũng không có cảm xúc dư thừa gì, chỉ trung thành làm theo mệnh lệnh bảo vệ nhân loại.

Chuyện ngoài ý muốn duy nhất là nhân loại không đủ năng lực ngắt kết nối Đồ Linh vĩnh viễn.

Sau khi Đồ Linh thoát ly khỏi bản thể vẫn có thể tôn tại như cũ, chỉ cân có một thân xác cyber Thiên Khải, nó vẫn sẽ tiếp tục tôn tại.

Diễn biến tiếp theo của nền văn minh Carol là họ lại phải khởi động lại Đồ Linh.

Người Carol tìm cách giữa tuyệt vọng, cuối cùng sau ba mươi năm, cũng có thể khởi động lại Đồ Linh, nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng.

Nhân cách của hắn được sinh ra từ sự sụp đổ của một nên văn minh. Người Carol sợ rằng sau khi chết, nên văn minh của bọn họ chỉ còn lại một đám máy móc vô hồn.

Chuỗi số liệu hỗn tạp rườm rà này thường xuyên làm cho Đồ Linh bị quá tải.

Vì vậy hắn đã loại bỏ nó trong cơ sở dữ liệu của mình, còn phong ấn vào một con chip.

Đồ Linh hiểu rõ mọi thứ xung quanh đều là giả, là số liệu mô phỏng từ con chip hắn tạo ra.

Chỉ cân hắn muốn, hắn có thể thoát khỏi thế giới mô phỏng này bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn vẫn bị nhốt lại đây cũng với chuỗi số liệu này.

Một lần lại một lần, thế giới tiếp tục khởi động lại. 28.08.22 cv vÑ ?, “4-2; ⁄ (: \ '. | \) ề mình được tặng 2 bé bi ver ngoo ngốk nè =))) trông cuti ghê *** 113 ***
Bình Luận (0)
Comment