Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 17 - C17

C17 C17C17

Chương 16: “Thịt. Mẹ ơi, đói. Ăn ngon. Thơm” Edit: jena

Tư Thần ngủ một đêm, khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

Vừa tỉnh dậy, cậu đã cảm nhận được cơn đói đặc thù. Trường Sinh Uyên gào lên: “Mẹ ơi! Bụng bụng đói.”

Tư Thần nhăn mặt, hỏi: “Bụng con là lỗ đen hả? Sao lại đói bụng nữa rồi?”

“Đói lắm!"

Tư Thần cảm thấy có lẽ Trường Sinh Uyên đã thông minh hơn một chút. Ví dụ như đã biết sử dụng thêm phó từ.

“Cố gắng nhịn.”

Cậu đến bồn nước để rửa mặt. Dùng nước lạnh lau mặt, lại xoa xoa, cảm giác mắt trái có chút lỏng.

Trường Sinh Uyên đẩy con mắt nhân tạo ra, chui ra khỏi khe hở giữa hốc mắt và con mắt, quấn quanh cổ tay của Tư Thần.

Tóc máu trên người của nó đã rụng hết. Bên ngoài còn mọc thêm một lớp vảy tinh tế, cái bụng tròn vo, nhỏ nhỏ như cái banh bao thịt.

Dựa theo thông tin của trang web, Trường Sinh Uyên cấp Hai có thể mọc ra cái đầu thứ hai. Khi đó ký chủ cũng sẽ tiến hóa lên cấp Hai của “Thang Trời”.

Dưới ánh sáng, cậu không nhìn thấy cái đầu thứ hai của nó đâu. Nó vẫn là một cục gạo nếp màu đen, tựa hồ như vẻ ngoài của Trường Sinh Uyên chẳng có biến hóa gì.

Nó giống như miếng bọt biển hút nước, càng ngày càng to. Bên ngoài còn có những vòng tròn trông như khuôn miệng, giống một miếng sashimi bạch tuộc nằm trên một cái đĩa hải sản.

Trường Sinh Uyên vui vẻ vặn vẹo: “Mẹ ơi, nhìn!”

Con trai trưởng thành, càng lớn càng xấu.

Nhưng cũng may nó rất ngoan. Trường Sinh Uyên thấm ướt bản thân rồi lại chui vào trong người của Tư Thần. Trạng thái của nó rất đặc thù, ở trong cơ thể của Tư Thần chỉ có “tồn tại” hoặc “không tồn tại”. Dù sao các sinh vật cao duy cũng không dùng khoa học giải thích bản thân, vì vậy Tư Thần vẫn thấy khá tốt.

Tư Thần bắt đầu làm cơm sáng, cậu ngâm một chén bột sữa đậu nành, lại lấy thịt trứng bán thành phẩm ra khỏi tủ lạnh.

Thịt trứng là thịt trứng theo nghĩa đen. Chúng có thành phần giống món gốc, sau đó thêm chút gia vị, giá cả mắc gấp ba. Bề ngoài được làm thành kiểu thịt heo nhồi bọc lồng trắng trứng,* nấu trong nước vài phút là có thể ăn.

Vì đồ ăn rất quý, món ăn được ưa chuộng bây giờ là giun đất khô tẩm vị sầu riêng*. Những lúc khác đều là những thức ăn chắp vá hoặc bán thành phẩm. Gen xoay vần cũng không còn ai để ý, chỉ cần tồn tại là được.

Nấu một hồi, điện thoại có thông báo nhắc nhở. Hôm nay là ngày trả phép, ngày mai cậu phải đến phòng thí nghiệm làm việc.

Tư Thần ký hợp đồng một năm với công ty, tháng 11 năm nay mới đến kỳ gia hạn. Hợp đồng của các nhân viên khác đều bắt đầu từ năm năm, thời gian làm việc tối đa. Vì là hợp đồng ngắn hạn, Tư Thần chỉ có thể làm việc ở dưới tâng chót của phòng nghiên cứu của tập đoàn Xà Trượng, làm thì nhiều, lương thì ít, đúng chuẩn nằm dưới đáy tháp của chuỗi thức ăn.

Ở thời đại này, công nhân bình trường đến công ty không có gì để tự tin, không có tư cách để xin từ chức, liên minh đã ban hành luật pháp bảo vệ quyên lợi của công ty.

Lãnh đạo chấp nhận cho Tư Thần nghỉ phép nửa tháng vì một phần nguyên nhân là cậu gặp cao duy xâm lấn ngoài ý muốn; nguyên nhân khác là do các hạng mục cơ bản của phòng thí nghiệm đều nhờ Tư Thần phát triển. Cậu không đi làm, đồng nghiệp cũng chỉ biết giương mắt nhìn chằm chằm vô đống số liệu ngổn ngang.

Tự Thần nhấn nút đã xem. Cùng lúc đó cậu còn thấy tin nhắn của Quý Sở Nghiêu, thời điểm gửi đến là sáng ngày hôm qua. Hắn hỏi cậu đã về đến nhà an toàn chưa. Trên đường đi làm, Tư Thần thuận tay nhắn tin trả lời: “Về đến rồi.”

Quý Sở Nghiêu trả lời rất nhanh: Về đến là tốt rồi. Cậu xem tin tức chưa? Tháng sau các trường đại học sẽ tuyển sinh nghiên cứu sinh.

Tư Thần: Đã xem / mỉm cười

Quý Sở Nghiêu: Cậu muốn thi?

Tư Thần: Phải

Tư Thần luôn quan niệm rằng học tập có thể thay đổi được số phận của mình.

Chưa chắc có thể giúp cậu bay cao, nhưng ít nhất sẽ giúp cậu không còn ở dưới đất thấp.

Huống hồ bây giờ cậu đã là tiến hóa giả, để tiếp tục tiến hóa thì cần rất nhiều tài nguyên. Công việc và bằng cấp hiện tại không thể thỏa mãn được nhu cầu của cậu.

Quý Sở Nghiêu: Chuyên ngành gì?

Tư Thần: Gen sinh vật.

Màn hình đang hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn. Quý Sở Nghiêu: Có cần tôi hỏi thử bên trường quân đội không?

Các trường đại học có một học viện giúp các tiến hóa giả nâng cao năng lực, được gọi là trường quân đội, chiêu sinh khoảng từ 20 đến 25 tuổi, thời gian học hai năm, thi đề chung đối với toàn liên minh.

Tư Thần trả lời vô cùng dứt khoát: Thi không đậu.

Người như Quý Sở Nghiêu, mới sinh ra đã có kế hoạch tiến hành cải tạo, qua 25 năm đã ở cấp Sáu. Còn Tư Thần chỉ vừa mới tiến hóa, bây giờ còn chưa 25 tuổi nhưng chỉ mới ở cấp Mội.

Phũ phàng mà so sánh, có dùng mưu cậu cũng đánh không lại người ta. Tư Thần luôn đối xử tàn nhãn với bản thân, nhưng cậu không có hứng thú khiêu chiến nếu mình không có khả năng.

Quý Sở Nghiêu: Đãi ngộ của trường quân đội rất tốt. Hơn nữa dù vẫn chưa thực sự là tiến hóa giả “Thang Trời”, tôi vẫn thấy cậu có khả năng.

Sau khi thi đậu vào trường quân đội thì giảng viên là người quyết định. Giảng viên sẽ lựa chọn học sinh. Hoặc cũng có trường hợp ngược lại, học sinh chọn giảng viên.

Hắn cảm thấy Tư Thần có quá ít mối quan hệ xã hội nên cũng muốn mình nhờ người khác che chở cho cậu, nếu không cậu rất dễ bị khi dễ. Quý Sở Nghiêu thừa nhận rằng bản thân hơi kẻ sĩ một chút, so với người bình thường còn nhạy cảm hơn nhiều. Tư Thần lễ phép trả lời: Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ.

Vừa lúc đó, xe buýt đã đến trạm.

Tư Thần tắt điện thoại nên không nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Quý Sở Nghiêu.

“Vừa lúc tôi đang trong thời gian dưỡng thương nên chưa quay lại trường học. Tôi tới Giang Xuyên gặp cậu nhé?”

Phòng thí nghiệm của tập đoàn Xà Trượng ở khu Giang Xuyên có tất cả ba tòa nhà, mỗi toàn cao từ -30 đến 30 tầng lâu. Càng hướng lên cao hoặc càng hướng xuống thấp, mức độ bảo mật và cấp bậc càng cao.

Là một công nhân bình thường, Tư Thần làm việc ở lầu 5 trên mặt đất.

Tư Thần dùng thẻ nhân viên quét qua cổng gác, đi vào phòng nghiên cứu tên Phú Sĩ Khang.

Vì có hiệp nghị bảo mật, nhân viên khi đi làm sẽ bị tịch thu các thiết bị thông tin.

Tư Thần đang thay đồ nghiên cứu ở phòng thay quần áo, thuận tiện cất điện thoại vào két sắt, miễn cho lát nữa không qua được chốt kiểm tra.

Vì không phải thời gian đi làm bình thường, chỉ có vài người ở chốt kiểm tra an ninh.

Trong hàng của Tư Thần có nhóm người mặc đồng phục bảo vệ, khiêng một cái két nước lớn, vừa đi ngang qua cậu.

Cái két nước này khá kỳ lạ, nước ở bên trong có màu xanh lá đậm, vẩn đục dị thường.

Tư Thần tò mò, không khỏi nhìn nhiều hơn, không ngờ rằng giây tiếp theo, một đống thịt bấy nhầy dính sát vào mép kính.

Máu thịt nát bươm như thể túi bánh bị dập nát, bên cạnh còn có vô số sợi dây mỏng quấn quanh. Trên đống thịt có có thể nhìn thấy được một con mắt dài quỷ dị, không có tròng đen, chỉ có một con ngươi màu xám.

Trường Sinh Uyên trong cơ thể Tư Thần liền kích động trong nháy mắt: “Mẹ ơi! Muốn ăn!”

Con ngươi đầy tơ máu dính sát trên kính thủy tinh, từ từ xoay một vòng. Trên tấm kính, con ngươi dựng thẳng đầy yêu dị gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tư Thần, giống như một con sói đói bụng suốt mấy tháng đã tìm thấy được một con dê non màu mỡ nằm dài ở ven đường.

Tư Thần bỗng cảm thấy lạnh cả người theo bản năng. Mãi cho đến khi nhóm người vác cái két nước đó đi vào con đường đặc biệt, ánh mắt nóng rực kia mới hoàn toàn biến mất.

“Đó là cái gì?” Tư Thân nhỏ giọng hỏi.

Trường Sinh Uyên không thèm che giấu khao khát được nuốt thứ kia vào bụng: “Thịt. Mẹ ơi, đói. Ăn ngon. Thơm.” Có người trả lời cậu, nhưng đó không phải Trường Sinh Uyên.

Đồng nghiệp đang đứng phía trước nghe thấy giọng cậu thì quay đầu: “Ôi, là Tiểu Thần hả. Xin nghỉ phép gì mà tới nửa tháng, giờ mới gặp lại được.”

Đây là chú Vương ở tổ thực nghiệm cách vách: “Chắc cậu chưa biết đâu đúng không? Thượng Chu, ở ngoại thành Giang Xuyên, vừa gặp cao duy xâm lấn. Nguy hiểm mức 5A. Đến từ chiều không gian thứ 8, là nên văn minh Hỗn Độn... Chậc chậc, may là ở vùng ngoại thành, nếu không đã chết tới 700, 800 người rồi. Trong khoảng thời gian này, công ty cũng dọn dẹp sạch sẽ bớt những đồ vật ở trong không gian gấp khúc.”

Tư Thần cảm thấy lạ: “Ở ngoại thành mà cũng có cao duy xâm lấn?”

“Ha ha.” Chú Vương cười sang sảng: “Khu An toàn cũng chỉ là có tần suất gặp không gian gấp khúc thấp hơn một, có lẽ là có tỉ lệ 1:1000 đi, cũng không phải không có khả năng mà... Nhưng mà tôi đã sống hơn 90 năm rồi, có gặp thì cũng vậy thôi. Thời gian qua thời-không của khu Giang Xuyên vẫn còn ổn định lắm.” “Vậy mà... Lần này không gian gấp khúc xuất hiện quái lắm.” Chú Vương đè thấp giọng mình xuống: “Cậu biết không, đa số cao duy xâm lấn phát sinh đều có khí cụ để kiểm tra đo lường, chuẩn bị cho công tác chuẩn bị đối phó, xem trên mấy cái đốm đen trên mặt trời hoặc dao động năng lượng linh tinh ấy. Vậy mà lần này không đoán trước được, giống như là có ai đó mạnh mẽ tự mở ra thông đạo vậy, hơn nữa thời gian duy trì cũng ngắn, chỉ có 124 giây.”

“2 phút.” Ông giơ hai ngón tay ra, vì làm thí nghiệm lâu năm nên trên ngón tay có những vết bớt không bình thường, có chút vặn vẹo và nhô lên: “Người ở trong không gian gấp khúc đó đã chết hết, chỉ còn lại 3, 4 tiến hóa giả. Chuyện này là sao chứ?”

Tư Thần bày ra trạng thái lo lắng và hoảng sợ, thực đúng là gãi vô chỗ ngứa của người nhiều chuyện.

Chú Vương mỉm cười, rung đùi đắc ý đi qua khu vực kiểm tra: “Thế giới này của chúng ta á hả, thời kỳ đen tố đã đến gân rồi, chỉ là sớm hay muộn thôi. Bây giờ sinh vật cao duy không cần thông qua không gian gấp khúc đã có thể xuất hiện ở đây. May là tôi lớn tuổi, chắc là không sống nổi đến ngày xấu số đó đâu. Mấy người trẻ tuổi như mấy cậu, tự cầu nguyện cho mình nhiều vào.” Tư Thần quay trở về tổ thí nghiệm, toàn thể đội ngũ bày tỏ nỗi buồn tha thiết như thể đàn con thơ cuối cùng cũng đã được gặp vị cha già của mình.

Đặc biệt là vị tổ trưởng.

“Ôi Tiểu Thần ơi là Tiểu Thần, nửa tháng không gặp cậu rồi. Tôi tưởng tôi chết luôn rồi đó!” Tổ trưởng nhiệt tình dị thường: “Ôi cái thằng nhóc này, ở trong không gian gấp khúc có bị gì không?”

Tư Thần mang một cái mặt nạ phòng độc, cả người chỉ lộ ra một đôi mắt: “Tôi không sao, thưa tổ trưởng.” Cậu có một đôi mắt đào hoa, dù không cười nhưng ánh mắt luôn đong đầy dịu dàng, giọng nói cũng nhu hòa, đặc biệt dễ nghe.

Tổ trưởng ho khan một tiếng: “Đúng rồi, khoảng thời gian trước, có một vị lãnh đạo họ Quý đã đến đây hỏi qua tình huống của cậu... Ôi Tiểu Thần ơi là Tiểu Thần, cậu vậy mà lại quen biết với người nhà họ Quý, sao lại không nói cho tôi biết sớm hả?”

Lời này vừa nói ra, lỗ tai của các đồng nghiệp dựng thẳng ngay lập tức.

Người có họ Quý rất nhiều, nhưng nếu là do tổ trưởng đích thân nhắc tới thì chỉ có thể là họ Quý của Trung Tâm Cơ Giới mà thôi.

Tài phiệt và người thường nương tựa nhau sống sót qua không gian gấp khúc, chỉ mới nghe nói qua chứ chưa bao giờ được nhìn tận mắt. Nói không tò mò chính là nói dối.

Tư Thần còn mang mặt nạ bảo hộ, vì vậy cười cũng lười, nhưng đuôi mắt vẫn cong cong: “Chỉ là gặp được trong không gian gấp khúc thôi. Tiểu Quý, anh ấy...”

Tư Thần mấp máy môi, không nói tiếp, nhưng lại lộ ra một đôi tai phiếm hồng.

Nhiêu đó cũng đã đủ cho những người khác tự do phát huy trí tưởng tượng.

Tổ trưởng nhớ tới gương mặt của Tư Thần, lại nhớ tới bộ dạng ân cần hỏi han của người nhà họ Quý, tự nhiên thông suốt, đã tìm được đáp án cho bản thân.

Ông lên mạng tra xét, nhìn thấy thông tin Tư Thần đã tiến hành tiến hóa cơ giới. Bây giờ thân thể của cyborg quý hiếm như vậy, sao mà Tư Thần mua nổi? Vậy thì chắc chắn người họ Quý kia đã chỉ tiên rồi. Nhưng trên đời này làm gì có ai tốt tính vô cớ như vậy? Lúc trước, trưởng khoa của tầng -18 luôn hẹn Tư Thần đi ăn cơm, Tư Thần luôn giữ thái độ lãnh đạm, khiến cho người ta không còn cơ hội nào.

Tổ trưởng còn tưởng người này là đồ đầu gõ, ra là chỉ chưa gặp được người thích hợp.

“Tốt, tốt lắm. Lúc trước cậu nói, tôi thấy cậu cũng có ý.” Tổ trưởng tươi cười thân thiết nói: “Lúc trước cậu chỉ làm việc, bây giờ đã là tiến hóa giả rồi, hẳn là cũng muốn đi thi đúng không? Tầng của chúng ta vẫn còn một vị trí, tôi sẽ xin cho cậu vào danh sách.”

Tư Thần gật đầu, lười nói nhảm với ông ta thêm một câu: “Cảm ơn tổ trưởng.”

Cậu xoay người, về lại vị trí của mình.

Nửa tháng cậu không đi làm, một đám phế vật ở phòng thí nghiệm để lại cho cậu một đống số liệu cao một mét. Nhưng chuyện này cũng không thể trách bọn họ được vì ngoài Tư Thần, toàn bộ nhân viên ở đây đều chỉ có bằng cấp ba, có nhiều thứ chưa được học qua nên cũng không biết phải làm như thế nào.

Tập đoàn Xà Trượng nghiên cứu nhiều lĩnh vực, mỗi lĩnh vực lại có thêm nhiêu phòng thí nghiệm, mỗi phòng thí nghiệm lại có một tổ đứng đầu.

Mỗi tổ có từ 5 đến 10 người, được phân phối các dụng cụ và công việc liên quan. Các thiết bị quý giá đều được dùng chung.

Tổ của Tư Thần nghiên cứu đứng đầu về “Thuốc gen giống loài (thực vật) Trường Sinh” và “Thuốc được làm từ loài Trường Sinh Dây đăng”.

Cậu lấy bút, viết xuống giấy vài công thức và phép tính toán, sắp xếp lại trật tự công việc. Nửa tiếng sau, các đồng nghiệp đáng thương đều nhất tê quây quần xung quanh, thấp giọng nói: “Anh Tư Thần, số liệu của em không khớp.”

“Cái này bị đông lạnh cắt ra không được! Tâm nhìn cũng không đúng, anh đến đây xem thử đi?”

“Anh ơi, biểu đồ này nên bỏ ở đâu? Em xem không hiểu?”

Tư Thần: “..”

Cách xa cậu ra một chút, cậu dị ứng với phế vật.

Tư Thần hít sâu một hơi.

Không ởđi làm.

Thì không có phòng ở miễn phí. Bây giờ tiên thuê nhà mỗi tháng đã lên đến 5 chữ số. Thì cũng không có tiền lương. Lương mỗi tháng là 8 ngàn, tốt xấu gì cũng có 5 hiểm 1 kim*, còn bao ăn bao ở.

* 7z: tên gọi chung của một số quyền lợi an sinh xã hội mà người lao động có được khi đi làm bao gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật khi lao động, bảo hiểm thai sản và quỹ hỗ trợ nhà ở.

Quan trọng nhất, học phí của cậu vẫn chưa để dành đủ. Nếu tập đoàn Xà Trượng có thể cho cậu thêm chút tiền quỹ hội thì tốt biết mấy.

Hơn nữa, dù đồng nghiệp tồi* nhưng ít nhất vẫn rất nghe lời.

*3⁄#⁄: đồ ăn cho chó: một từ lóng trên internet, chỉ vê sự tệ hại, tồi tệ, cũng có nghĩa là ngu ngốc Biết sức khỏe cậu không tốt và gia cảnh khó khăn, lâu lâu cũng đút lót cho cậu vài bình thuốc gen.

Vì vậy, Tư Thân im lặng một lát thì mỉm cười: “Được rồi. Đây là chương trình học của năm ba, đối với các cậu đúng là hơi khó. Đừng vội, tôi tới xem ngay.

Đồng nghiệp cảm động rớt nước mắt.

Tư Thần làm việc với cường độ cao suốt 7 tiếng đã xử lý xong hơn một nửa văn kiện.

Nhìn lại đồng hồ đã là 9 giờ tối, đã đến giờ tan làm.

Chỗ ở của Tư Thân cách công ty không xa, nhưng cậu không thích tăng ca. Thế nên cậu khóa kỹ máy tính và cất hết sổ sách, chuẩn bị đến phòng nghỉ thay quần áo rôi tan làm.

Chỉ là chưa đi được hai bước, tổ trưởng đã gọi lại: “Tư Thần!” Tổ trưởng có cái bụng to như mang thai năm tháng, tới bên cạnh cậu: “Muốn tan làm hả? Vừa rôi chủ nhiệm Tạ gọi cho tôi nói tổ của bọn họ muốn làm một nghiên cứu phải sử dụng thực nghiệm thể của chúng ta.”

Ông nói thực nghiệm thể, chính là các loại dây đằng cất trong thùng giữ nhiệt.

“Cậu mang thực nghiệm thể qua bên đó nhé? Chủ nhiệm Tạ còn yêu câu muốn biết về số liệu cụ thể, mà cậu biết đó, ở đây chỉ có cậu hiểu thôi.”

Chủ nhiệm Tạ năm nay 54 tuổi, có một đứa con 14 tuổi, vợ vừa mất hai năm trước, là chủ nhiệm của tâng 18 chung tòa nhà nghiên cứu với Tư Thần.

Lúc Tư Thần mới vào đây làm, chủ nhiệm Tạ đã gióng trống khua chiêng theo đuổi cậu một thời gian. Nhưng không thành công. Chủ nhiệm Tạ tuy không phải lãnh đạo trực tiếp của bọn họ nhưng là nhân viên nòng cốt của công ty, chức cao hơn tổ trưởng 3 bậc.

Tư Thần lộ vẻ do dự: “Nhưng Tiểu Quý đang đợi tôi đi ăn cơm...”

Cậu cũng không biết rằng Quý Sở Nghiêu thực sự đang đứng trước cửa công ty đợi cậu tan làm.

Nhưng chuyện này không ngăn cậu lấy hắn ra làm cái cớ cho mình.

Tổ trưởng thấp giọng nói: “Tổ tông ơi là tổ tông, cậu cứ đi một chuyến đi. Đi xong tan làm trễ hơn 10 phút có sao đâu, ở đây nhiều người như vậy, cậu ta làm gì dám động chạm tới cậu?”

Thấy Tư Thần không dao động, tổ trưởng đành phải nói: “Cậu xin nghỉ hết nửa tháng, theo lý thuyết tháng này không có lương. Cậu giúp tôi chuyện này đi, tôi sẽ phát lương cho cậu.”

Trong đầu Tư Thần đơn giản tính toán một chút về lương bổng,

Tháng này vừa hoàn thành một hạng mục, sẽ có 4 vạn 3 vào túi.

Vì vậy cậu gật gật đầu: “Thành giao.”

Viện nghiên cứu sinh vật của tập đoàn Xà Trượng. Tâng 18.

Tạ Vân Dương vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, thân thể có chút cứng ngắc.

Trợ lý vội vàng tiến lên một bước, phô bày kỹ năng nịnh nọt: “Chủ nhiệm, ngài vất vả rồi. Lần này họ đưa đến thực vật cao duy gì vậy ạ? Lớn lên có tà môn không?” Tạ Vân Dương há miệng, giọng nói nghèn nghẹn: “Là một loại thực vật có hoạt tính cao dưới nước và sinh trưởng trong nước. Có thể dùng làm thuốc. Nếu phân tích mã gen, nói không chừng có thể trở thành thuốc gen cấp 7... Đã lâu rôi tôi chưa thao tác thực nghiệm, có lẽ hơi tốn thời gian.”

Trợ lý vui mừng quá đỗi: “Thật đúng là tốt quá! Ngài thật là lợi hại.'

Tạ Vân Dương vỗ vỗ vai hắn: “Khoan hãng tan làm, đi với tôi tới văn phòng một chuyến, tôi có việc muốn giao cho cậu. Cũng đừng nói với những người khác.”

Tạ Vân Dương đeo kính bảo vệ mắt nên vị trợ lý kia vẫn chưa biết tròng mắt của chủ nhiệm tôn kính nhà mình đã vẩn đục, thậm chí làn da cũng đã xuất hiện những thi đốm, thời điểm tử vong là 2 đến 4 tiếng trước.

Vài sợi dây đỏ mọc trên tay của Tạ Vân Dương như là rễ cây, giống với dây leo thường xuân, đang từ từ bò tới sau lưng của vị trợ lý. Mà lúc hắn chạm vào vai của vị trợ lý, con ngươi xám ngoét lộ ra một khối thịt. Con ngươi chuyển động, cuối cùng dựng đứng thành một đường thẳng, yêu dị mà lạnh băng. “Phịch”. Cửa văn phòng đã khép lại. 01.08.22 òaaaa hôm nay được 1 bạn tặng cho 1 cái cd của joji heheheh vui kinh khủng *xx** 17 *xx**
Bình Luận (0)
Comment