c20
c20c20
Chương 19: Không ngờ răng thức ăn tự chạy đến đưa cơm luôn rồi (2)
Edit: jena
Ở thời buổi này, muốn ăn thực phẩm tổng hợp thì giá cả lại không rẻ lắm.
Vì vậy, Tư Thân chế biến phần cơm tự mình đưa tới cửa này vô cùng trịnh trọng. Cậu cuộn nó thành một cục mì Ý, ở giữa đập một cái trứng lòng đào vô khuẩn, sau đó rắc phô mai và rong biển lên điểm xuyết.
Ăn vào, vị chocolate hòa cùng lớp kem tươi, xõa bung mềm mại, con ngươi nấu chín lên còn tươi mới, đâm vào có thêm một lớp nước sốt. Nhưng mà Tư Thần không quen ăn ngọt, ăn xong có chút gắt cổ. Tư Thần có thể cảm giác được Trường Sinh Uyên vui sướng ở trong người mình đang bơi vòng vòng: “Mẹ ơi, ăn ngonl”
“Vui lắm!”
Không biết vì sao, trong lòng Tư Thần dâng lên một cảm giác thỏa mãn như đạt được một thành tựu.
Nhân từ, đồng cảm, tận tâm; những tình cảm cao cấp nhất luôn là hi sinh bản thân mình vì người khác.
Tư Thần có lẽ vẫn chưa chú ý rằng cậu thật sự đã gánh trên vai trách nhiệm của một người “mẹ”, ví dụ như luôn phải tìm cơm cho con trai ăn.
Cậu mở cuốn tập ra, nói: “Ra ngoài, học chữ.”
Trường Sinh Uyên không biết học là cái gì, nhưng nó biết mẹ đang gọi mình. Nó lại đẩy con mắt của mẹ ra, ngoan ngoãn bò tới trước cuốn tập.
“Đọc với mẹ. Thiên Địa Huyền Hoàng.”
“Chi chi chít chít.”
“Vũ trụ hông hoang.”
“Cá... Chỉ...
Một học sinh giỏi không nhất thiết phải có một thây giáo giỏi, Tư Thân hoàn toàn không nhớ hồi trước mình bắt đầu học như thế nào.
Năm 6 tuổi cậu ở trong nhà cha mẹ nuôi xem xong toán học ở bậc đại học. Ở trong mắt cậu, đọc sách với hô hấp là chuyện thường tình.
Khi còn ở viện phúc lợi, Tư Thần chỉ cần nhìn một lân đã nhớ được mặt chữ, nghe một lần đã có thể ngâm nga được toàn văn, vì vậy không thể hiểu nổi tại sao có người nghe lại không hiểu.
Thế nên cậu bị đánh ở trong việc phúc lợi cũng không phải không thể lý giải.
Nhưng hiển nhiên, không phải ai cũng có đầu óc thông minh như vậy.
Tư Thần mới đọc được hai hàng, thân thể của Trường Sinh Uyên đã lung lay sắp đổ, nó nằm gục lên cuốn tập, đã ngủ.
Cái đầu thứ hai của Trường Sinh Uyên đã lớn hơn một chút, nhìn qua giống như là một chữ “Y” kéo, có xu hướng phát triển thành chữ “X”.
Tư Thần chọt chọt nó, Trường Sinh Uyên vẫn không tỉnh, còn chảy ra một lượng nước lớn từ cái bụng tròn. Cậu còn tưởng rằng con trai mình có tật xấu, nhưng tìm tòi nghiên cứu một chút thì phát hiện rằng thứ chất lỏng trong suốt kia hẳn là nước bọt của Trường Sinh Uyên, tích tụ ở trên cái miệng tròn đầy một ngụm.
Tư Thần có chút ghét bỏ tới bồn nước rửa tay.
Cậu nhớ tới cảnh tượng trong mộng, theo bản năng nhìn mặt mình ở trong gương. Đèn sáng, chiếu rõ gương mặt tái nhợt của Tư Thần.
Tỉnh xảo, nhưng xa cách. Rõ ràng là đã 22 tuổi nhưng gương mặt vẫn còn non nớt như thiếu niên.
Không có gì dị thường, thế giới này vẫn bình thường.
Tư Thần lại cúi đầu. Nhưng cậu không biết rằng người trong gương không cúi đầu theo, mà từ trên cao nhìn xuống cậu, còn nở một nụ cười dịu dàng, nhợt nhạt.
*xx** Vì Trường Sinh Uyên không phối hợp, Tư Thần không thể bỏ nó lại vào trong người mình. Cậu đành phải cắt một hộp sữa rỗng ra, cho nó vào nằm. Còn chu đáo lấy vài miếng bông gòn làm thành một cái chăn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trường Sinh Uyên đã quay về chỗ cũ, trong hộp sữa còn có một ít lớp da lột màu đen.
Lớp da vẫn còn có dính một ít thịt, nhìn giống như nấm hương phơi khô.
Tư Thần mở điện thoại, vào trang web của tiến hóa giả, bắt đầu tra cứu “Trường Sinh Uyên”,
Lột da”, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Cậu suy nghĩ một lát, có lẽ chút nữa đến phòng thí nghiệm giải phẫu nghiên cứu.
Hôm nay nhiệt độ trong không khí là -20 độ C. Tư Thần mặc đồng phục mùa đông của công ty, vừa ra khỏi cửa hai bước thì đổ một tâng mồ hôi, đành phải vê nhà cởi hai lớp áo ra.
Tuyết rơi vào ban đêm hình thành một lớp dày. Không phải màu trắng, mà là màu ngà ngà.
Giai đoạn đầu, để phòng ngừa sinh vật chiều cao xuất hiện trong thành phố tàn sát nhân loại, liên minh đã phóng ra vài đầu đạn hạt nhân, ý đồ muốn phá hủy luôn khu vực đó.
Đáng tiếc, lần thi thố đó lại không thành công. Cao duy xâm lấn vẫn tùy thời xuất hiện, giết chóc tàn sát. Mà quyết sách sai lâm đã khiến cho toàn thế giới bao trùm trong khói độc. Để giảm bớt ô nhiễm, nên công nghiệp sản xuất thuốc gen chống ô nhiễm ra đời. Nhưng cho đến nay cũng khó có được một cơn mưa sạch sẽ.
Tư Thần đến công ty, thay đồ nghiên cứu, đi qua chốt kiểm tra, tới tổ thực nghiệm. Các đồng nghiệp đều ở ngồi ở vị trí của mình, Tư Thần một mình đi vào phòng thao tác, thuận tiện đóng cửa lại.
“Cái thứ này!” Tiểu Trương nhìn theo bóng dáng của cậu, móc ra tập số liệu không tính xong ngày hôm qua, cau mày đau khổ: “Từ khi Tư Thần tới chỗ của chúng ta, cái tổ thực nghiệm nhỏ bé này cuối cùng đã đứng nhất được 4 tháng liên tiếp, tiền thưởng cũng tăng lên cả trăm ngàn. Dù mỗi ngày tăng ca nhưng về đến nhà tôi vẫn muốn tự học thêm chương trình đại học, đã ba tháng rồi không sinh hoạt ban đêm nữa.”
Đồng nghiệp Tiểu Vương cũng thở dài: “Đúng vậy. Nghe nói Tư Thân chỉ ký hợp đồng lao động 1 năm, thế nên mới được phân tới tổ của chúng ta. Đi làm mà chỉ nằm dài ra chơi như này quá thoải mái, thật sự tôi sợ đến lúc Tư Thần đi rồi, tôi viết không nổi cả mở bài luận văn...” Nhóm nhân viên ở cách vách đi ngang qua, nhìn một đám phàm tu tục tử kia mà nắm tay thành quyên. Đáng giận, sao chuyện tốt như vậy lại không tới lượt tổ của bọn họi
Tư Thần, nhân vật được bàn tán, đang nghiêm túc nghiên cứu lớp da lột của Trường Sinh Uyên.
Lớp da này không khó cắt, nhưng Tư Thần vẫn thật cẩn thận làm từng li từng ti.
Lớp ngoài cắt ra xong thì chảy ra một chất lỏng thơm ngọt, còn có một mùi tanh nhàn nhạt.
Giống như cắt một tảng thịt bò ra làm ba phần, từ bắp thịt chảy ra thêm một lớp trứng gà.
Phân tích số liệu, thứ duy nhất có thể xác định là thứ này có hoạt tính rất cao, có thể so sánh với tế bào ung thư không ngừng sinh sôi nảy nở.
Tư Thần lấy 0.1 ml dung dịch thuốc gen nguyên chất trong tủ đông lạnh ra, tiến hành so đối số liệu, phát hiện thuốc gen cấp 3 trên thị trường chỉ có hoạt tính bằng một phần mười của thứ này. Tư Thần mở diễn đàn của công ty, tra cứu vê Trường Sinh Uyên, phát hiện là tư liệu bảo mật, thông tin cậu xem được rất ít.
[ Trường Sinh Uyên ] Nơi sản sinh: Chiêu không gian thứ 8, nên văn minh Hỗn Độn Đặc tính: [ Bảo mật ] Mức độ nguy hiểm: S Điều chế thuốc: [ Bảo mật ] Giá cả thị trường: Đấu giá Có thể làm thuốc, chứng tỏ có thể ăn. “Có thể ăn không?” Cậu hỏi.
Từ sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, những thứ kỳ quái Tư Thần có đều được chia làm hai loại, có thể ăn và không thể ăn.
Trường Sinh Uyên đã tỉnh, suy nghĩ một lát, ngoan ngoãn đáp: “Ăn!”
Tư Thần bỏ lớp da đã tách lớp kia vào một túi đựng hút chân không rồi cất vào trong túi của mình.
xx**%
Tư Thần vẫn rất nhiệt tình đam mê với công việc. Nếu không nhiệt tình thì cũng không có cách nào sống qua những tháng ngày tẻ nhạt ở phòng thực nghiệm.
Đáng tiếc hôm nay đi làm ca sáng, cậu lại bị kêu ra ngoài. Thi thể của Tạ Vân Dương được cyber quét rác tìm thấy ở gần chung cư của Tư Thần.
Nghe nói ở vành đai xanh của tiểu khu, khi trời sáng nhìn qua tưởng là người tuyết. Mu bàn tay của hắn có một lỗ thủng, vẫn còn sót hơi thở của sinh vật chiều cao. Căn cứ theo kết quả kiểm tra, nguyên nhân chết là do đột quy.
Tư Thần vào văn phòng tổ trưởng, liếc mắt qua đã nhìn thấy Khương Diệc Thần mặc cảnh phục màu đen.
Đây là quân trang phiên bản cải tiến từ đồng phục cũ của cục an ninh, eo thon chân dài, gương mặt tỏa sáng. Biểu tình của Tư Thần có hơi ngoài ý muốn.
Cậu nhìn về phía tổ trưởng, dò hỏi: “Tổ trưởng, gọi tôi tới có chuyện gì vậy?”
Tổ trưởng hít một hơi: “Tư Thần à, cậu biết chưa, hôm nay chủ nhiệm Tạ vừa qua đời.” “Cái gì?!” Tư Thần không thể tin nổi mà trừng mắt thật lớn: “Hôm qua tôi còn gặp ngài ấy mà, sao hôm nay lại...?”
Tổ trưởng chà xát tay: “Hơn nữa cậu ta còn chết ở gân nhà cậu. Hôm qua cậu cũng gặp cậu ta nên là... Đồng chí ở cục an ninh muốn đến đây để tìm hiểu chút chuyện.”
Tiểu khu có camera theo dõi.
Căn cứ theo hình ảnh chiết xuất, Tạ Vân Dương một mình đi vào vành đai xanh của tiểu khu, trên đường có tiếp xúc qua bốn người, vẫn còn đang trong diện tình nghi.
Nhưng bốn người đó không có Tư Thần.
Chung cư con nhộng số 107 là nơi ở được tập đoàn Xà Trượng bố trí cho các nhân viên của mình. Nhưng nhà của Tạ Vân Dương không ở trên đường Trường An. Hắn xuất hiện ở một tiểu khu xa lạ, bản thân cũng trở nên quỷ dị lạ thường.
Khương Diệc Trân đã có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu với sinh vật chiều cao, hiểu rất rõ rằng giết người không cần phải ở một nơi như vậy.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn lại gặp Tư Thần lân thứ hai.
Dựa theo thông tin được cung cấp, đối phương không có động cơ gây án, nhưng Khương Diệc Thân vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
Ví dụ như mỗi tháng Tư Thần đều đến bệnh viện để nhận các lọ thuốc gen, nếu dùng hết thì hoàn toàn có thể chất tốt hơn người bình thường.
Khi còn học ở trường quân đội, thây của hắn đã nói với hắn rằng những chuyện trùng hợp không phải là trùng hợp, sau lưng chắc chắn có tiên căn hậu quả. Đôi mắt của hắn phát ra một vòng sáng, bắt đầu phân tích trạng huống của Tư Thần.
Không có gì bất thường.
Khương Diệc Trần bắt đầu dò hỏi: “Tối hôm qua cậu làm gì?”
Tư Thần: “Tôi vê nhà, đọc sách, sau đó đi ngủ...”
“Cậu và nạn nhân có quan hệ gì?”
“Có tiếp xúc vài lần, là đồng nghiệp bình thường.”
“Lần cuối cùng cậu nhìn thấy nạn nhân là khi nào?” Giọng điệu của Tư Thần hơi chần chờ trong chớp mắt: “Ở công ty. Tôi và một đồng nghiệp nữa đến đưa thực nghiệm thể cho ngài ấy.”
Khương Diệc Trần đề cao thanh âm: “Cậu nói dối!" Hắn gắt gao nhìn thẳng Tư Thần, như thể nhìn thấy cái đuôi lộ ra của một con hồ ly giảo hoạt.
Muốn cho người khác đánh mất hoài nghi, cách tốt nhất chính là khiến cho đối phương nghĩ rằng bản thân đã phát hiện ra chân tướng, sau đó đạp đổ chân tướng đó đi.
Nghe thấy câu nói của Khương Diệc Trần, trong lòng Tư Thần có chút không nhịn nổi mà bật cười.
Tư Thần cắn môi dưới, nhìn qua vô cùng hoảng sợ, rụt rè nói: “Thật ra hôm qua có một người bạn đến tìm tôi. Anh ấy nói với tôi rằng chủ nhiệm Tạ đang theo dõi tôi, hơn nữa còn gửi hình ảnh qua cho tôi...” Khương Diệc Trân theo bản năng phản bác: “Không có khả năng, người bình thường không có quyền hạn này.” Hắn muốn kiểm tra camera theo dõi còn cần phải liên hệ với chính phủ.
Tư Thần lấy điện thoại ra, cho Khương Diệc Trần xem lịch sử trò chuyện của mình với Quý Sở Nghiêu.
Dựa theo lịch sử trò chuyện, đúng là Tạ Vân Dương đang theo dõi Tư Thần, nhìn qua rất giống biến thái.
Tổ trưởng vội vàng nói: “Ách, đúng rồi, đội trưởng Khương. Có chuyện này cậu không biết, lúc trước Tạ Vân Dương từng theo đuổi Tư Thần một thời gian... Tư Thần không có đồng ý. Ôi chao, nhưng tôi thật sự không biết là cậu ta còn theo dõi người khác. Thật là, đã hơn 50 tuổi rồi mà vẫn còn xúc động như vậy.”
Khương Diệc Trân: “...”
Đáng giận, sao thấy mặt có vẻ đau. Rất nhanh, Quý Sở Nghiêu cũng trở thành nhân chứng, đi đến văn phòng.
Khi nhìn thấy Quý Sở Nghiêu, Khương Diệc Trần có chút ngoài ý muốn.
Mẹ hắn họ Sở, mẹ của Quý Sở Nghiêu cũng họ Sở. Hai người cũng miễn cưỡng được xem là bà con họ hàng xa, nhưng bối phận kém quá xa nên không có cơ hội gặp gỡ.
Lúc trước khi mới vào làm ở cục an ninh, cha của hắn đã gửi cho hắn một đống ảnh chụp, dặn dò hắn có những người không nên quản, vì quản sẽ gây thêm chuyện. Quý Sở Nghiêu là một trong số đó.
“Tôi cũng ở đó nên cũng biết một chút chuyện.” Quý Sở Nghiêu không nhanh không chậm nói: “Đội trưởng Khương, đây chỉ là hiểu lầm. Tôi đã kiểm tra báo cáo sức khỏe của nạn nhân vào năm ngoái, thân thể của ông ta đã luôn không tốt, đồng thời đã chữa trị giải phẫu, gân đây còn thức đêm công tác. Khả năng đột quy lên tới 0.7% đến 1.4%.”
Xác suất này còn cao hơn khả năng chơi gacha được cấp SSR.
Nhưng Khương Diệc Thần vẫn hoài nghi, chỉ là hắn không có chứng cứ.
Hắn cất bút ghi âm: “Xin lỗi. Là tôi hiểu lầm rồi.”
Sau đó xoay người rời đi.
Tư Thần nhìn theo bóng dáng rời đi của Khương Diệc Trần, hơi thở dài nhẹ nhõm.
Ở Khu An toàn, muốn ăn một bữa cơm ngon cũng khó quá.
Có lẽ nên đến Vùng Thiên tai thử thời vận. Trong đầu của Tư Thần bỗng xuất hiện ý nghĩ nguy hiểm như vậy.
Quá là không hợp lý, vì Tư Thần vô cùng trân quý mạng sống của mình. Còn là một người theo chủ nghĩa bảo thủ. Chỉ có thể lí giải rằng do cậu đã trở thành một người mẹ mù quáng chỉ biết chiều chuộng con trai mình.
Vì sự cố ngoài ý muốn nên tổ trưởng đã săn sóc cho cậu nghỉ nửa ngày, muốn cậu về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Khi ra khỏi công ty, Quý Sở Nghiêu cúi đầu thì thâm vào tai cậu: “Không phải do cậu làm à?”
Tư Thần bình tĩnh đáp: “Anh đừng xem trọng tôi quá, tôi không có năng lực đó đâu.'
Quý Sở Nghiêu không tiếp tục đề tài này. “Muốn che giấu Trường Sinh Uyên cho thật kỹ..” Hắn thấp giọng nói: “Nó còn đắt hơn con mắt nhân tạo tôi tặng cậu. Đây cũng là lí do tôi hi vọng cậu có thể thi vào trường quân đội, chỉ cần cậu đủ mạnh, sẽ không có ai dám để ý đến nó nữa.”
Biểu tình của Quý Sở Nghiêu dần dần lạnh nhạt, nhưng đôi mắt xanh hơi phát sáng: “Cậu xuất hiện trong cuộc đời của tôi là ngoài ý muốn, vì vậy tôi rất muốn dõi theo cậu, xem cậu đi được đến đâu. Cậu đã cứu tôi một lần, mạng của tôi rất quý, vì vậy tôi có thể giúp cậu rất nhiều lân. Nhưng tôi không có khả năng che chở cho cậu mãi. Cậu là một vật phẩm đầu tư rất đáng giá, tôi hi vọng lần đầu tư này sẽ có giá trị.”
Vài bông tuyết nhàn nhạt rơi xuống chóp mũi của Quý Sở Nghiêu.
Với làn da của người bình thường sẽ bị những bông tuyết đó khiến cho đỏ ửng một mảng, nhưng chúng lại bốc hơi trong nháy mắt. Quý Sở Nghiêu hiện tại khiến cho Tư Thần cảm thấy có chút xa lạ.
Nhưng cậu lại cảm nhận được rằng ở chung với Quý Sở Nghiêu đã thoải mái hơn trước rất nhiều.
Tư Thần thật ra cũng không có thói quen thân cận với người khác.
Vì chuyện đó sẽ khiến cho con người nảy sinh sự ỷ lại, hơn nữa chuyện “đối xử tốt với người khác” đều có thể tùy thời mà biến mất.
Nếu có thể đề cập đến chuyện tiền nong thì không cần phải nói chuyện tình cảm.
Tư Thần khẽ gật đầu: “Tôi hiểu, thưa ngài Quý.”
“Đồ Linh”*
“Hả?” Tư Thần không kịp phản ứng. Quý Sở Nghiêu nói: “Là một cái tên khác của tôi.” Giọng của hắn là âm thanh xao động rất nhỏ của máy móc. 02.08.22 xx**% 20 xx**%