Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 247 - C247

c247 c247c247

Chương 246: Một vài câu chuyện sau đó

Edit: jena

01

Căn cứ Carol bị tổn hại nghiêm trọng vì không gian gấp khúc lần trước.

Trung Tâm Cơ Giới đã điều động người đến hỗ trợ, tăng giờ làm chữa trị hơn một tháng mới có thể miễn cưỡng phục hồi trung tâm điều khiển.

Đáng tiếc rằng rất nhiều sản phẩm trên tàu Nữ Oa đều là tài nguyên không thể tái tạo, trong thời gian ngắn không có biện pháp tái tạo lại. Thanh Chu đứng trước bàn điều khiển, chống gậy đi đường, viết những chuỗi ký hiệu như ma trận mà Tư Thần không thể hiểu nổi.

Ánh mắt của cậu có lúc xa, lúc gần.

Nhìn mãi Thanh Chu vẫn ung dung, tự tại.

Cho đến vài tiếng sau, Thanh Chu dừng lại, ho khan một tiếng: “Không sai lắm đâu.”

Bà rời vị trí, lộ thanh tiến độ ở phía sau: “Trên hệ thống đám mây của trụ sở Khoa học kỹ thuật Bát Phương đúng là có bản sao lưu hoàn chỉnh của Quý Sở Nghiêu. Tôi đã sửa chữa và bắt đầu tải số liệu.”

Bà nhìn bức tường thủy tinh trước mặt, bên trong có một khoang sinh vật.

Trong khoang, thân thể của Quý Sở Nghiêu an tĩnh nằm thẳng, giống như đang ngủ. Tư Thần không hỏi, thân thể này là nguyên bản của Quý Sở Nghiêu hay là người nhân bản lấy từ kho gen của Khoa học kỹ thuật Bát Phương.

“Vậy Đồ Linh đâu rồi?”

Thanh Chu do dự một lát: “Số liệu của Đồ Linh quá lớn, tôi không thể tìm thấy cơ sở dữ liệu hoàn chỉnh. Theo phỏng đoán, những số liệu hiện tại chỉ bằng 1/10 tổng số liệu của Đồ Linh.”

Tư Thần khẽ gật đầu, theo đó, tiến độ trên màn hình từ từ dâng lên.

Cậu đột nhiên nhớ đến một việc: “Nữ Oa vẫn không để ý đến ngài ạ?”

Thanh Chu đỏ mặt giải thích: “Sao lại nói Nữ Oa lại không để ý đến tôi chứ, chỉ là năng lượng của nó không đủ, thường xuyên ngủ đông... Ngủ rồi, có thể nói là không để ý đến tôi à?” Tư Thần không nhịn được mà nở một nụ cười: “Là “cô ấy"

Thanh Chu ngây người, hơi rũ mắt: “Đúng vậy, là “cô ấy”." 02

Tư Thần chờ một ngày một đêm.

Cậu nhìn thanh tiến độ từ từ lên đến một trăm, sau đó gấp không chờ nổi lao vào khoang sinh vật, nhấn nút mở ra.

Quý Sở Nghiêu vẫn còn rất yếu, còn lâu mới khỏe lại như cũ, theo rà quét, cấp bậc hiện tại là 6.

Kiểm tra nội tạng, ổn định.

Kiểm tra thân kinh, ổn định.

Kiểm tra hoạt tính sinh vật, ổn định. Tư Thần nín thở, nhìn cửa thủy tinh nâng lên.

Mí mắt Quý Sở Nghiêu run rẩy, hắn mở mở ra, đôi mắt xanh biếc.

Hắn mờ mịt chớp mắt, khi nhìn thấy Tư Thần thì hai mắt lấp lánh ánh sáng.

“Chúc mừng anh đã tỉnh lại.” Tâm trạng của Tư Thần rất tốt, cậu cúi đầu, hôn lên môi Quý Sở Nghiêu: “Nên gọi gì nhỉ... Chông yêu?”

Tim Quý Sở Nghiêu đập nhanh lên tới 800. Hắn cố gắng trấn định nói: “Có thể gọi lại lần nữa không? Anh muốn ghi âm.”

03 Tư Thần chuẩn bị cho Tống Bạch một ngôi mộ. Vô cùng đơn giản, đặt ở ngoại ô thành Bạch Đế, bên cạnh là căn cứ Carol.

Dù sao thì vị trí của căn cứ cũng là “Khu phong cảnh cấpp 5A” mà Tống Bạch thích nhất.

Bên dưới có cyberdog đang sửa chữa theo phát luật của Liên minh, sau đó ngày giỗ của Tống Bạch được quy định thành “Ngày tưởng niệm, toàn Liên minh có thể nghỉ phép 3 ngày, hơn nữa còn tổ chức cho các học sinh tiểu học, trung học đến thăm mộ, tưởng niệm tổ tiên anh hùng.

Tư Thần không có ý kiến gì với việc này. Nhưng ai ở thành Bạch Đế cũng hài lòng, cảm thấy sau khi chết Tống Bạch cuối cùng cũng nhận được sự tôn trọng thích đáng.

Vì vậy có thể thấy được rằng những sự kiện sau này có long trọng hay không đều tùy thuộc vào những người còn Ở lại.

Tống Hi Hòa vừa mới chào đời mấy tháng đang ngồi trong lòng ngực cha mình, vẻ mặt nghiêm túc đặt một đóa hoa tươi lên mộ Tống Bạch.

Một màn này được máy quay quay lại, ghi chép hình ảnh trưởng thành của “Cậu chủ nhà họ Tống”.

Tống Hi Hòa vừa sinh ra đã được Tống Hồng Ngọc xem như con trai ruột, lập thành người thừa kế của gia tộc. Dù sao đi nữa, Tống Hi Hòa không chỉ là “Hê Hòa” giáng duy mà cũng đã từng cứu mạng Tư Thần.

Muốn tìm người ôm đùi, người nhà họ Tống không bao giờ hàm hồ.

Gần đây Liên minh ban hành một đạo luật khác, hạ thấp học phí, đề cao năm học giáo dục bắt buộc, cung cấp bảo hiểm xã hội, bài trừ những người không có hộ khẩu và tội phạm; khống chế giá nhà —— bởi vì bây giờ không còn cần Khu An toàn nữa.

Giống như Tống Bạch nói, chỉ khi cao duy xâm lấn kết thúc thì thế giới mới khôi phục bình thường.

Đây là một trong những việc vẫn chưa làm xong, nhưng nơi đây là một thế giới tràn ngập hy vọng.

04

Sau một tháng chữa trị, Tư Uyên từ phòng khám Tâm Hồn đã quay về nhà.

Quý Sở Nghiêu khom lưng, nhìn căn phòng giữ ấm cho Trường Sinh Uyên con, giọng điệu cảm khái may mắn: “Tốt quá, nó còn sống.”

Trước khi tự nổ, Đồ Linh đã đến bảo vệ ấu thể này.

Đó là phản ứng theo bản năng. Hắn không muốn Tư Thần đau khổ.

Tư Uyên vẫn không thích cha dượng, khi nhìn thấy Quý Sở Nghiêu thì toàn thân đều nổi đóa lên như một con nhím biển.

Nhưng khi Tư Thần xoay người lại, Tư Uyên thu hết gai nhọn.

Tư Thần mở thùng giữ nhiệt, ôm bé con Tư Uyên trong lòng bàn tay, dùng thìa múc một phần cháo dinh dưỡng lớn, đưa đến trước mặt Tư Uyên: “Tiểu Uyên, ăn cơm cơm.”

Tư Uyên há lớn miệng, nuốt sạch bột dinh dưỡng vào bụng: “Mẹ ơi.” Em lớn tiếng ồn ào: “Thịt thịt!”

Cháo này không ăn được.

Vì vậy, Tư Thần lại xé một miếng thịt nhỏ, đút cho Trường Sinh Uyên. Bây giờ gia đình đã giàu có.

Trường Sinh Uyên có thể mở rộng cái thùng cơm của mình.

Tư Uyên ăn xì xụp, khóe miệng Tư Thân bất giác nhấch lên.

Dựa theo tiến độ này, chờ đến mùa xuân năm sau, Tư Uyên đã có thể khôi phục nhân hình, cùng Quan Tinh đi học.

Tư Thần không muốn để Trường Sinh Uyên ký sinh nữa. Sau khi trở thành quản lý, thân thể của cậu xuất hiện một ít biến hóa, khá giống với giả thuyết “Sinh vật chiều cao sống ở nhân gian”.

Nếu Trường Sinh Uyên muốn ký sinh lên người cậu thì có lẽ sẽ bị năng lượng dồn dập dư thừa làm cho chết ngay tại chỗ. Mỗi ngày, Tư thần đều phải dành thời gian huấn luyện sự khống chế của mình ở chiêu không gian này, nếu không sẽ không thể sống cùng với mọi người.

Nhưng đây chỉ là một phiền toái nho nhỏ không đáng kể.

Quý Sở Nghiêu đặt tay lên thùng giữ nhiệt: “Hình như Tiểu Uyên mập lên một chút rồi. Bây giờ có lẽ là 50 gram.”

Tư Thần sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út, đột nhiên nói: “Hôm nào chúng ta tổ chức hôn lễ đi. Em sẽ nói với anh em một tiếng, địa điểm là ở trung tâm triển lãm ở thành Bạch Đế”

Cái đuôi không hề tồn tại ở sau lưng Quý Sở Nghiêu dựng thẳng lên: “Được”

Dù sao cũng đã kết hôn một lần, Quý Sở Nghiêu có kinh nghiệm phong phú về phương diện này: “Trước tiên anh đi chuẩn bị thiệp mời, sau đó tìm người tổ chức, em muốn làm lớn hay làm nhỏ? Chờ đến khi Tư Uyên và Quan Tinh khỏe hơn thì có thể để hai đứa nhỏ làm phù dâu...”

Quý Sở Nghiêu lấy giấy và bút ra, bắt đầu viết viết vẽ vẽ. Hôm nay ánh mặt trời chói chang, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, soi rọi trên tóc hắn một tâng ánh sáng ấm áp.

Ngay lúc này, Tư Thân đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đúng vậy, cảm giác vẫn muốn viết thêm một chút câu chuyện tiếp theo.

Chính văn đến đây là kết thúc. Dự định viết các phiên ngoại: Cuộc sống sau khi kết hôn, Hằng ngày trông trẻ cùng với vài nhân vật phụ. 06.12.22

*xx** 247 *xx**
Bình Luận (0)
Comment