Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 37 - C37

c37 c37c37

Chương 36: “Mẹ, đẹp đẹp.”

Edit: jena

Vì đã bắt được búp bê nhân ngư Tiểu Chu, cánh cửa sắt nối với phòng tắm đã mở ra.

Mới vừa mở cửa, Tư Thần ngây người. Đại sảnh cháy đen lúc trước nay đã sáng rực, còn có cả điện.

Trên màn hình biểu thị số tâng thang máy có một có số màu đỏ đứng yên, thang máy đang dừng ở tầng 1.

Cả đại sảnh có một chùm đèn trần trắng sáng ở gần thang máy, gió thổi qua có chút lung lay.

Ở quầy tiếp tân có một nhân viên nữ đang quay lưng về phía họ, làn da có màu than chì khác thường. Vì không có năng lượng dao động nên Tư Thần không có lo lắng gì mà đi đến.

Nhưng Dư Liên sâu não đi theo sau đã trắng bệch cả mặt: “Không! Bố ơi là bốt Này! ** đột nhiên cả cái bệnh viện nhảy đâu ra một người chắc chắn là quỷ!”

Tư Thần đi qua nhìn, đó chỉ là một con ma nơ canh.

Nó đội một bộ tóc giả, chất liệu nhìn qua có vẻ là sợi nhựa, nó được ai đó lấy bút lông dâu màu đen vẽ cho hai con mắt và một cái miệng vô cùng sơ sài.

Nhân ngư Tiểu Chu trong tay cậu nói: “Đồ, xấu.”

Dư Liên: “... Vãi * con thú bông này còn biết nói chuyện nữa hả?”

Không biết có phải do bị cây đỉnh ba chọc một cái hay không, bây giờ Dư Liên không giữ được hình người. Chỉ hơi va đập một chút, cả người đã bắt đầu biến hình. Một lúc thì cánh tay xẹp lép xụi lơ xuống đất, một lúc thì cổ bị quẹo qua một bên.

Tư Thần cảm thấy khi hắn gào rú chói tai còn dọa người hơn quỷ nhiều.

Nhân viên ma nơ canh ngôi đối diện với thang máy, trên mặt có một nụ cười khoa trương đến cực điểm.

Trong túi nó có một tờ giấy.

Tư Thần lấy ra nhìn, là một đơn thuốc được kê khai cho bệnh nhân. Có một hàng dài những tên thuốc mơ hồ, có phí dịch vụ, phí khám bệnh và chữa bệnh, tổng cộng là 20 ngàn. Chi trả hàng tháng.

Trung tâm điều trị này như một nhà tù, nằm viện quả thật không tiện nghi.

Tư Thần vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác trong góc. Ban đầu cậu muốn trực tiếp rời đi, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra ngăn tủ trước cái bàn tiếp tân có một cái cân, hình như được dùng để đo lường lượng thuốc. Tư Thần đặt búp bê nhân ngư lên đó, cái cân cung cấp một số liệu chỉ tiết: 180 gam.

Tiểu Chu ngờ vực: “Anh, làm, gì?”

Tư Thần: “... Bệnh nghề nghiệp. Ngại quá.”

Khi mới vào làm việc ở tổ nghiên cứu, Tư Thần đã cân thuốc rất nhiều.

Búp bê nhân ngư nâng cây đinh ba lên, chọc chọc vào lỗ khóa ngăn kéo trên bàn.

Hai lực lượng Thần Quái trực tiếp đối kháng nhau, cuối cùng, cây đinh ba chiếm thế thượng phong.

Ngăn kéo nhỏ bị cạy khóa, bên trong là một xấp tiền giấy. Tiểu Chu muốn nhặt mấy tờ tiên, nhưng tay nó tròn vo như tay Doraemon, đành phải nói với Tư Thần: “Anh, lấy.” Trước tiên Tư Thần không lấy tiền, mà tò mò nhéo nhéo cái tay nhỏ còn lại của Tiểu Chu.

Quả nhiên, trên “đầu ngón tay” có nam châm, nhờ vậy có thể giữ được cây đỉnh ba.

Lý giải ở một mức độ nào đó, bạn nhỏ này được thiết kế khá là có khoa học.

Trong ngăn kéo có 10 tờ tiền trị giá 2000, bề mặt có màu trắng nửa trong suốt, hoa văn được in ấn bên trên là hình trái tim và một sợi dây xích bọc bên ngoài.

Ở xã hội hiện đại, đã lâu rồi không còn dùng những tờ tiền giấy như thế này. Mọi người đều đã chuyển sang gói điện tử, mỗi gói cước đều được đăng ký lên cục quản lý, thông tin minh bạch, rõ ràng. Tư Thần chỉ biết đến sự hiện diện của những tờ tiên này thông qua sách vở.

Ở phía dưới cùng của tờ tiền có một dòng chữ nhỏ: Tiền tệ thông dụng của phòng khám Tâm Hồn.

Điêu này càng xác minh cho suy đoán của Tư Thần, “phòng khám Tâm Hồn” không chỉ là tên của bệnh viện này.

“Có muốn đốt cho em không?” Tư Thần hỏi.

Tiểu Chu lạnh mặt trả lời: “Không cần, đây, là, tiền, thù lao.”

Tư Thần lấy 6 tờ, đưa cho Dư Liên 4 tờ.

Dư Liên trả lại 2 tờ: “Tiền này tôi không dám lấy nhiều đâu.

Tiền của người chết, ai mà dám xài. Tư Thần cũng không ép, cậu lại gọi điện thoại.

Lúc này, tiếng chuông vang lên từ hai phía. Một ở bên trái; một chỗ khác là ở trên lầu.

Tiêng chuông reo vang “Đinh đinh!”, dồn dập liên tục như đòi mạng người.

Bây giờ trước mặt bọn họ có hai lối rẽ.

Lối đầu đi đến nhà ăn bên trái; lối thứ hai đi thang máy để lên lầu.

Tư Thần muốn mang Dư Liên đến nhà ăn trước nhưng bị Tiểu Chu kéo lại.

Tiểu Chu chỉ cây định ba vào con dao phay trong túi của Dư Liên, gần từng chữ: “Đây, dao, bà, đầu bếp, nhà ăn.” Tư Thần hiểu ngay, chả trách vì sao bà lão kia lại lái xe đến đây một cách trơn tru như vậy. Hai chân Dư Liên run lẩy bẩy: “Bố! Đầu bếp kia là người của bệnh viện. Chúng ta không cần cứu đâu đúng không...

Tiểu Chu suy nghĩ một lát: “Đi, đầu bếp, có, chìa khóa. Không, ăn, cơm.”

Tư Thần hít sâu một hơi.

Cậu kéo cửa sắt bên trái ra, đón một luồng hơi nóng cùng một thứ mùi tanh tưởi.

Trước mắt cả ba là một nhà ăn tiêu chuẩn, có tất cả 50 cái bàn, sức chứa đến 200 người.

Sau khi bọn họ đi vào, đèn nhà ăn tự động bật sáng, đều tập trung ở khu vực ăn uống.

Trong nhà ăn có rất nhiều búp bê. Búp bê mặc đồ bệnh nhân ngồi trên bàn cơm màu đỏ, dùng cúc áo thay cho đôi mắt; trên bàn cơm màu xanh có những con búp bê mặc đồ của bác sĩ, y tá, lao công. Búp bê bệnh nhân trồng vô cùng đơn sơ, trên người còn bẩn thỉu, chỉ may xơ xác bung ra ngoài. Búp bê nhân viên thì tinh xảo hơn, trên mặt còn có một nụ cười tửm tỉm.

Trong khu vực nấu ăn có một ông lão đeo tạp dề, đội nón trắng cao cao đang đứng nấu ăn, dùng một cái muôi quấy quấy trong nồi nước sôi.

Đầu bếp có vẻ lớn tuổi, trên mặt đầy đồi mồi, động tác cứng đờ.

Tư Thần đi lướt qua lão, tới thẳng bốt điện thoại ở góc tường.

Cậu nhận điện thoại, giọng bác sĩ bắt đầu truyền đến: “Nhà ăn của Trung tâm Điều trị Tâm Hồn là cửa sổ tuyên truyền đối ngoại của chúng tôi. Nơi này sạch sẽ, thoáng mát, ngăn nắp, chỉnh tê. Chúng tôi thuê những nhân viên có năng lực tốt nhất để có thể chăm sóc toàn diện cho các bệnh nhân ở đây.”

Bác sĩ phát ra tiếng cười quái dị: “Bây giờ đã đến giờ ăn tối. Hoan nghênh các vị khách quý không quản đường sá xa xôi đến đây trải nghiệm một bữa cơm cùng chúng tôi."

Tư Thần còn chưa kịp nói, ông lão đầu bếp đã bắt đầu hành động.

Lão lấy hai con búp bê vải rách nát to bằng bàn tay từ giỏ rau ra ngoài, đặt chúng nó lên trên thớt.

Đầu bếp đã già nhưng đôi tay lại là tay của người trẻ, trắng mềm mịn màng, tràn đầy sức sống.

Lão rút con dao chặt thịt cắm trên thớt ra, bắt đầu cắt búp bê vải như thái rau. Kỹ thuật của đầu bếp rất tốt, tốc độ ổn trọng liên tục không bị gián đoạn.

Búp bê bắt đầu đau khổ kêu rên, tiếng kêu thảm thiết như thể xé nát linh hồn. Chúng nó bị cắt thành những sợi vải màu đỏ, xếp chồng lên nhau như thịt heo xay. Giọng nói của Tiểu Chu ngập tràn phẫn nộ, cậu bé giơ cây đinh ba trong tay lên: “Cứu... Cứu! Giết!”

Giữa khu vực ăn uống và khu vực nấu nướng có một tấm kính ngăn cách như một cái lồng.

Tư Thần đập vào tấm kính.

Nó rung lên hai lân nhưng không vỡ; tay thái rau của lão đầu bếp hơi dừng lại, không ngẩng đầu.

Búp bê bị cắt xong thì bị ném vào trong nồi canh. Một mùi hương kỳ quái bắt đầu bốc lên từ trong nồi. Chóp mũi của Dư Liên bị kích thích: “... Thơm quá.”

Sau khi dung hợp với Trường Sinh Uyên, vị giác và khứu giác của Tư Thần cũng đã tiến hóa, đặc biệt là phương diện đồ ăn.

Cậu cũng ngửi thấy một mùi hương, giống như là những con tôm hùm đất biến chất được dùng nước thải sinh hoạt để xào nấu. Mùi hương thì có, nhưng là mùi lạ.

Tư Thần nghiêng đầu, hai mắt Dư Liên lại chăm chăm nhìn về phía nồi canh kia, cách một lớp kính nuốt nước miếng: “... Bố à, bố không đói bụng hả? Tôi đói quá.”

Ăn chính là dục vọng nguyên thủy nhất của con người. Một người có thể sẽ lựa chọn nhảy lầu để tự sát, nhưng sẽ không bao giờ lựa chọn để mình đói đến chết.

Ngày xưa thời còn cổ hủ, lạc hậu, ở những địa phương không cho vợ chồng ly hôn, họ còn có tập tục bắt hai người phải nhịn ăn 5 tháng mới được phép ly hôn.

Vì đói khát dẫn đến ham muốn ăn uống, đây là con đường dễ dàng khiến con người phát điên nhất.

Bản năng của Tư Thần đã mách bảo có chuyện không đúng.

Cậu nói: “Anh đi ra ngoài ngay.”

Hai mắt Dư Liên nổi đầy tơ máu: “Bố à. Sắp được ăn cơm rồi. Kêu tôi đi ra ngoài làm gì? Tôi đói lắm.”

Trên mặt của đầu bếp có một nụ cười cổ quái.

Vì vậy có thể thấy rằng Tư Thần không thể thoát khỏi kiếp nghe con cái lải nhải bên tai “Mẹ ơi, cơm cơm, đói đói”, dù là con ruột hay con nuôi cũng vậy.

Tư Thần nhìn xuống búp bê nhân ngư trong tay: “Chuyện này là sao?” Tiểu Chu chậm rãi trả lời: “Em, nghe, không, được.”

Tư Thần đã từng gặp người nghiện khi lên cơn thèm thuốc. Khi lên cơn, người nghiện khó lòng nhận ra ai với ai, chỉ cần có người đưa cho người đó thuốc để khỏa lấp cơn thèm khát, người đó cũng sẽ bán đứng linh hồn của mình cho kẻ kia.

Tình hình hiện tại của Dư Liên bắt đầu giống với những người đó.

Khóe miệng của Dư Liên đã chảy nước miếng.

Tư Thần vác hắn lên, kéo hắn ra ngoài, nhưng Dư Liên lại giãy giụa liên tục trên người Tư Thần: “Làm gì vậy? Hay bố cũng muốn ăn cơm! Muốn độc chiếm một nồi cơm đó hả?!"

Mùi hương càng ngày càng nồng.

Đôi mắt của Dư Liên đã đỏ ngâu lên. Tư Thần vừa mới thả hắn xuống đất, Dư Liên vừa lăn vừa bò về lại nhà ăn chờ ăn cơm.

Tư Thần nổi giận: “Cơm là do quỷ mà anh sợ nhất làm! Anh cũng dám ăn hả?”

Dư Liên mắc điếc tai ngơ, thậm chí còn nhe răng cắn một cái phập vào tay Tư Thần, miệng phát ra tiếng tru kỳ quái.

Dù sao cũng là tiến hóa giả cấp Hai, cắn một ngụm như vậy cũng hơi đau.

Tư Thần lấy tay còn lại đấm vào mặt hắn.

Nửa bên mặt của Dư Liên đã tê rần, miệng theo quán tính buông ra.

Vì đau đớn, hắn đã khôi phục tỉnh táo trong vài giây. Dù thiên vê chủ nghĩa hành động nhưng Dư Liên không ngốc.

Hắn gian nan nói: “Tư Thần, trói tôi lại.”

Không cần hắn nói, Tư Thần cũng muốn làm vậy.

Cậu dùng xích sắt trói Dư Liên lại, còn kéo dài tay với chân hắn ra cột vào nhau, buộc thành một nút thắt.

Tư Thân cầm con dao phay của Dư Liên làm vũ khí.

Để Dư Liên một mình ở ngoài đại sảnh cũng không an toàn, Tư Thần đành phải vác hắn về lại nhà ăn.

Lúc này, đầu bếp đã nấu cơm xong.

Miệng Dư Liên bị bịt lại, hắn bị Tư Thần ném lên bàn ăn, phát ra tiếng “ưm ưm” thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Đầu bếp múc một tô thịt kho viên, nước dùng đỏ đậm, đặc sệt nhiều nước. Lão lấy nước dùng đó chan lên chén cơm trắng.

Nhưng những chén cơm đó là đám giòi bọ lúc nhúc.

Mùi vị nông đậm lan tỏa khắp nơi.

Là một con người có học thức, Tư Thần thừa nhận, nghe qua tên món ăn có vẻ ăn cũng ngon. Nhưng sau khi nhìn nguyên vật liệu thì cậu hết muốn ăn rồi.

Trường Sinh Uyên hiển nhiên giải bày tâm trạng trực tiếp: “Thối! Thối!”

Lão đầu bếp không hiểu vì sao Tư Thần lại không bị ảnh hưởng, thậm chí còn câm theo một con dao phay.

Động tác của lão chậm dần, chậm dần. Là một đầu bếp làm việc ở nhà ăn, lão chỉ cân bưng cơm ra là được, không cân biết sớm hay muộn.

Dư Liên vặn vẹo trên bàn cơm rớt xuống đất, hắn bò bò ra cửa sổ.

Cuối cùng cũng có chút hành lá màu xanh bỏ vào.

Đầu bếp vươn tay, cả người cứng ngắc mở vách ngăn cửa sổ, nhanh chóng đặt mâm cơm lên.

Lão vội vàng rút tay vê, muốn thả vách ngăn ra.

Nhưng một bàn tay thon dài, trắng nốn đã chụp lấy được tay lão lại.

Trên tay đầu bếp có một lớp dâu bóng nhãấy, là một chất bồi trơn tự nhiên.

Nếu không có Trường Sinh Uyên chui ra khỏi mu bàn tay của cậu, gắt gao giữ lấy lão thì cậu đã bị trượt tay rồi. Xúc tu đen nhánh của Trường Sinh Uyên biến thành những sợi dây leo quấn quanh bàn tay của đầu bếp.

Đầu bếp thét chói tai. Trong nháy mắt, những con búp bê vải trong nhà ăn như sống dậy.

Chúng nó giơ dao rĩa lên, nhảy nhót về phía Tư Thần. Tiểu Chu chui ra từ túi áo trên của Tư Thần, cũng hét lên một tiếng chói tai.

Những con búp bê mặc đồ bệnh nhân ngây ngẩn cả người.

Chúng nó đột nhiên xoay người, bắt đầu dùng dao đâm vào đám búp bê nhân viên.

Những con búp bê nhân viên được may chế tinh xảo, vũ khí cũng sắc nhọn hơn. Nhưng số lượng những con búp bê bệnh nhân quá nhiều.

Búp bê nhân viên bị búp bê bệnh nhân đâm đến mức mặt mũi bầm dập, bông trắng bung bét hết cả.

Nhóm búp bê bệnh nhân vừa khóc vừa cười, toàn bộ nhà ăn trở nên hỗn loạn, tiếng dao tiếng nĩa leng keng leng keng vang lên không dứt.

Xúc tu của Trường Sinh Uyên quấn vòng quanh tay đầu bếp, đâm xuống hút. Trên xúc tu không chỉ có miệng mà còn mọc ra mấy con mắt.

Đồng tử của Trường Sinh Uyên xoay tròn, nhìn vê phía Tư Thần.

Trong miệng của Tư Thần bỗng nhiên có một mùi vị ghê tởm như da heo bị nướng thành than.

Sinh vật chiều cao này tuổi tác đã cao, rất ít thịt. Giống như hải sản phơi khô, lão bị hút chỉ còn một bộ da khô quát.

Trường Sinh Uyên nhả miệng, nhổ ra vài miếng xương: “Khó ăn!"

Nó bò bò, ôm lấy cổ Tư Thần rồi trượt trượt như con rắn nhỏ: “Mẹ, đẹp đẹp.”

Trường Sinh Uyên còn uốn éo thành con sóng.

Nếu không phải hoàn cảnh có chút không đúng, Tư Thần cũng muốn vui vẻ sinh hoạt gia đình mẫu từ tử hiếu với nó.

Cậu vỗ vỗ lên xúc tu của Trường Sinh Uyên, nói: “Về nào.”

Những xúc tu đen từ từ chui lại vào trong mu bàn tay của Tư Thần. Dù ăn không ngon, nhưng Trường Sinh Uyên vẫn được ăn no, chỉ là cảm thấy bữa cơm này quá mức vũ nhục dạ dày của mình. Tư Thần nắm cánh tay trơ xương của lão đầu bếp, kéo lão ra ngoài cửa sổ. Trước ngực nó là một chiếc chìa khóa ánh vàng rực rỡ. 06.08.22

xx**% 37 xx**%
Bình Luận (0)
Comment