Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 68 - C68

C68 C68C68

Chương 67: “Giao linh hôn của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi trở thành thân.”

Edit: jena

Tư Thần không quay đầu ngay, vì đó là phản ứng của những người thiếu cảnh giác.

Ở đây không có ánh sáng, Tư Thần không nhìn rõ biểu tình của Quý Nguyên Cát. Giọng điệu của Quý Nguyên Cát ẩn chứa sợ hãi nhưng cũng không quá thúc giục, có vẻ người-rìu kia vẫn chưa tấn công.

Nếu quay đầu rôi chạm nhầm vào thứ gì đó sẽ dễ bị giết ngay; quả thật không đáng để mạo hiểm.

Hơn nữa, cậu còn đang cõng Quý Sở Nghiêu. Nếu nó khai đao trước, rìu sẽ chém lên người Quý Sở Nghiêu đầu tiên.

Hệ thống phòng ngự của Quý Sở Nghiêu cao hơn phản ứng của cậu.

Nghĩ như vậy, Tư Thần bỗng thấy an tâm hơn một chút, theo đó hảo cảm của cậu dành cho Quý Sở Nghiêu cũng tăng lên.

Tư Thần khởi động mắt nhân tạo, bắt đầu rà quét năng lượng.

Trong trạng thái hiện tại, cậu có thể cảm nhận được những nguồn năng lượng trong phạm vi 100 mét.

Vấn đề duy nhất là chế độ này tiêu hao rất nhiều năng lượng, nếu liên tục bật thì sẽ hết điện trong vòng 3 giờ nữa.

Dù sao cũng là mẫu mã hàng cũ, sử dụng liên tục sẽ chai pin. Sau lưng cậu đúng là có một cột sóng năng lượng.

Hình dáng là của một nhân loại có thân hình cao lớn, có một cái đuôi dài, bây giờ đang giơ cao cây rìu, tùy thời có thể bổ xuống.

Tư Thần chợt nhớ lại khi mình vừa mở cửa thang máy có nhìn thấy những cái két sắt trên tâng đang mở.

Ánh sáng mờ mịt, hơn nữa không gian gấp khúc đã kết thúc nên cậu cũng không quá để ý.

Bây giờ nhớ lại, đó hẳn là... Két thu dụng chứa sinh vật chiều cao.

Cái đuôi là đặc điểm nhận dạng của người Carol, nền văn minh Carol đã gặp cuộc xâm lấn của nên văn minh Thần Quái.

Cậu nhớ đến “Tâm Hồn” mình gặp mặt ở không gian gấp khúc lần trước; việc căn cứ này thu dụng vài sinh vật chiều cao linh năng hoàn toàn có thể lý giải được. Chẳng trách Trường Sinh Uyên lại mệt mỏi nói “Cơm cơm”; còn con búp bê ngày nắng cậu đạp phải có gương mặt đang khóc.

Ý thức được sau lưng mình là một người-rìu, các giác quan của cậu ngay lập tức nhạy bén lên.

Cậu có thể cảm nhận được nó đang nhìn chằm chằm mình bằng một ánh mắt không có ý tốt, rìu giơ lên cao muốn bổ xuống ngay lập tức.

Sinh vật chiều cao linh năng có tính công kích lệ thuộc vào quy tắc; nếu đổi thành thứ khác, khả năng cao là đã phanh thây cậu ngay tại chỗ rồi.

Tư Thần nhịn không được mà thấp giọng cảm khái: “Xem ra, dù đã thoát khỏi không gian gấp khúc rồi vẫn chưa được an toàn..." May mắn là cậu vẫn còn mang theo bật lửa từ chỗ bác sĩ Hùng.

[ Bật lửa ] Nhiên liệu làm từ mỡ của sinh vật chiều cao không xác định, không thể bổ sung. Có tác dụng giết chết sinh vật chiêu cao (linh năng) cấp Bốn trở xuống.

Tư Thần lấy bật lửa trong túi ra, mở nắp, không chút do dự ném ra sau lưng.

Người-rìu phát ra tiếng thét chói tai, ngọn lửa nuốt chứng cả người nó.

Cây rìu rớt xuống mặt đất. Sinh vật chiêu cao kia vẫn chưa chết, nó giãy giụa cố gắng thoát khỏi thân xác của người kia để tránh xa khỏi ngọn lửa.

Lửa từ bật lửa không ngừng cắn nuốt sinh vật chiều cao, nhưng nhiệt độ của ngọn lửa rất thấp, không giống lửa mà giống băng hơn. Tư Thần đặt Quý Sở Nghiêu xuống, đi qua kiểm tra, nhặt bật lửa lên nhìn, nhiên liệu bên trong còn 6 phần.

Lửa không thiêu chết nó, chứng tỏ sinh vật chiều cao không chỉ có cấp Bốn. Thứ thoát ra ngoài có vẻ còn nhiêu hơn một con.

Trong lòng Tư Thần có chút ớn lạnh.

Cậu nhặt cây rìu to cách mình 1 mét.

Cây rìu hiển nhiên cũng bị có linh năng, chỉ trong nháy mắt, bên tai Tư Thần vang lên tiếng thét gào của vô số vong linh.

Trước mặt cậu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, còn là ở góc nhìn thứ nhất.

Tất cả đều là những ký ức ngắn ngủi của những vong linh kia, trước khi chết nhìn thấy cây rìu này chém vào người mình. Cậu quay đầu, nhìn thấy đầu của mình rơi xuống đất, từ cái cổ đứt lìa có máu đen đặc không ngừng phun trào, cả người ngã xuống đất phát ra âm thanh nặng nề.

Tư Thần nhíu mày, hô hấp dần căng thẳng hơn.

Ký ức trước khi chết là một trải nghiệm vô cùng thống khổ, đặc biệt không cần phải nói đến trong giây phút ngắn ngủi, cậu phải trải qua hơn 100 lần như vậy.

Hay nói cách khác, trong ý thức của cậu, Tư Thần đã bị chém đầu hơn 100 lần.

Tư Thần cúi đầu, cảm giác có ai đó đang bóp cổ mình, không thể thở nổi.

Trên thực tế, không phải bất cứ đạo cụ chiều cao nào cũng vô hại. Không có ai nhắc nhở Tư Thần điều này, nếu không cậu sẽ hành động cẩn thận hơn. Chính cây rìu này đã khiến cho người Carol trở thành quỷ. Người giữ rìu sẽ trở thành một cỗ máy giết người điên loạn không có lý trí, thân thể được cường hóa, từ từ thoát khỏi phạm trù “nhân loại”.

Nhưng nhiều người đã lựa chọn dùng chính cây rìu để tự sát, chấm dứt sự thống khổ trong tâm hồn.

Bây giờ, cây rìu đã chọn được cho mình một chủ nhân mới.

Nó có thể cảm giác được răng linh hồn của người này vô cùng phù hợp.

Sự phù hợp này khiến nó không thể chịu nổi mà sử dụng thân xác của kẻ khác để đi theo sau Tư Thần.

Lúc trước, rìu cũng đã gặp một người khác, tóc trắng mắt vàng, nhìn qua quả là một vị chủ nhân thích hợp, nhưng đáng tiếc, tên đó cũng đã có một thanh kiếm, phẩm chất không hề thấp. Nó cũng không hiểu vì sao người đó lại dám một mình lên tâng 8 thu dụng lại những sinh vật chiêu cao đã thoát ra ngoài.

Ngu ngốc đến buồn cười.

Nếu không phải bị nhốt ở đây cả vạn năm, năng lượng vơi bớt nhiều, những nhân loại thấp kém thế này căn bản không thể đánh lại được nó.

Rìu nghĩ xong, dụ dỗ: “Ngươi đã mệt mỏi lắm rồi, cần có sức mạnh để chiến đấu... Giao linh hồn của ngươi cho ta đi...

Nó có thể nhìn thấy linh hồn xinh đẹp của Tư Thần, một linh hôn đỏ rực như máu đang dần chuyển sang sắc đen.

Linh hôn của người bình thường là màu trắng. Điều này chứng tỏ sau khi thân thể của Tư Thần tử vong, linh hôn đã trở thành một sinh vật chiều cao linh năng cấp cao.

“Ta sẽ giúp ngươi trở thành thân.”

Trong mắt người ngoài, thân thể của Tư Thần chỉ đột nhiên cứng lại.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nông đậm. Quý Nguyên Cát có chút sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tư Thần... Anh khỏe không vậy?”

Không biết từ khi nào, Tư Thân đang nở một nụ cười méo mó.

Nếu Quý Nguyên Cát có thể nhìn thấy, cậu bé sẽ không rét mà run. Bên tai Tư Thần vang lên những lời dụ ngon ngọt lảu nhải liên tục.

Cậu có nghe nói rằng con người thường lựa chọn tin tưởng vào giọng nói của những người mà họ thân cận và tin cậy.

Giống như bây giờ.

Cậu nghe thấy giọng nói của Trường Sinh Uyên, mầm mại, nhỏ bé, như một con mèo sữa.

Chất giọng nheo nhéo của Trường Sinh Uyên mèo sữa nói: “Giao linh hồn của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi trở thành thần!”

Tư Thần: “...

Cậu không nhịn nổi mà cười ra tiếng. Bé con thiểu năng trí tuệ không có khả năng nói những lời có văn hóa như vậy.

Chỉ trong nháy mắt, Tư Thần đã tỉnh táo lại.

Có lẽ rìu cũng không ngờ rằng, người mà Tư Thần tin cậy nhất lại là một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.

Ánh sáng đỏ trên thân rìu biến mất, mà Tư Thần cũng đã không còn bị khó thở.

Thế giới của cậu khi nãy là một bức màn máu đỏ.

Tư Thần nhớ lại câu hỏi của Quý Nguyên Cát, từ từ trả lời: Anh không sao.'

Trạng thái vừa rồi của cậu có chút đặc thù, giống như người bệnh đang bị hoại tử, có thể cảm giác được thế giới bên ngoài, nhưng lại không thể khống chế được bản thân. Quý Nguyên Cát nhỏ giọng hỏi: “Anh Tư Thần, em không phải đang ở trong phó bản Cơ Giới hả? Sao lại bị tháo thành như thế này?”

Sau khi cấy chip Radiant, trong trí nhớ của cậu bé là một màu trắng xóa.

Tư Thần lấy điện thoại của mình dưới gâm giường ra, khởi động lại, nói với Quý Nguyên Cát: “Đường dây nóng hỗ trợ của nhà họ Quý số bao nhiêu vậy?”

Gọi đường dây nóng chỉ là một cách nói, nhưng Quý Nguyên Cát có thể hiểu được một chuyện.

Cậu cảm giác cục an ninh địa phương có vẻ không thể giải quyết được chuyện này.

Quý Nguyên Cát đọc một dãy số.

Một lát sau, có người nhấc máy, một giọng nam truyền đến: “Xin chào.” Tư Thần nói: “Quý Nguyên Cát và Quý Sở Nghiêu đều ở trong tay tôi.'

Ngay lập tức, đầu dây bên kia lịch sự lễ phép: “Ngài đang thiếu tiên? Chúng ta có thể từ từ thương lượng.” Vừa nói, vừa bắt đầu khởi động đầu đạn hạt nhân.

Tư Thần: “... Tôi có thể nói vị trí cho anh, xin gọi người đến đây hỗ trợ, chúng tôi đang ở tâng 9 dưới lòng đất.” Tư Thần dựa lưng vào giường mà ngôi xuống, vuốt cây rìu lạnh như băng, bổ sung thêm: “Thêm nữa, ở đây có quỷ, cấp rất cao.”

Người đàn ông sửa lại: “Là sinh vật chiêu cao linh năng, không phải quỷ, xin ngài đừng xây dựng cảm xúc khủng hoảng cho người khác. Bây giờ chúng tôi sẽ huy động lực lượng đến ngay.”

Hiệu suất làm việc của nhà họ Quý quả thật kinh người. Từ nơi gân nhất đến khu vực khai thác mỏ của Đồng Thạch, ít nhất cũng phải qua một đêm lái xe.

Nhưng Tư Thần chỉ vừa cúp máy 10 phút, trên không trung đã vang lên tiếng động cơ của máy bay chiến đấu. Không gian gấp khúc vừa kết thúc, Không - Thời gian ở đây vẫn chưa ổn định, dưới tình huống bình thường, nhà họ Quý sẽ không sử dụng máy bay này.

Các tiến hóa giả trong đội hộ vệ từ trên không nhảy dù xuống khiến cho những nhân viên cục an ninh đầy kinh hãi: “... Cái, cái này không phải không gian gấp khúc 2A ở Vùng Thiên tai thôi sao? Sao lại còn phái thêm viện trợ tới?”

“Là đội cứu hộ của Trung Tâm Cơ Giới." Đội trưởng đội hộ vệ lấy giấy chứng nhận ra, trong miệng còn ngậm một điếu xì gà: “Không có gì đâu, chúng tôi không đến cướp đoạt sinh ý, chỉ đến đây đón người.” Việc huy động đội hộ vệ của Trung Tâm Cơ Giới cũng nghiêm trọng như gọi bộ sản xuất của tập đoàn Gen Xà Trượng đến.

Cấp bậc của họ cũng xem như tương đương nhau.

Hôm nay đến đây là đội chủ lực của đội hộ vệ, tiểu đội Con Ong*.

*Bee Squad

Đây là tiểu đội gôm những tiến hóa giả cải tạo cơ giới cấp Sáu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thuộc đội quân chủ lực của Quý Tư Thành.

Đội trưởng hô to: “Đầu tiên cứu thiếu gia Quý Nguyên Cát, cấp tốc tiến hành kiểm tra năng lượng của sinh vật chiều cao xung quanh. Mạng sống của thiếu gia là trước nhất, thứ hai mới là của mình. Những thứ khác không cần quan tâm. Hành động!” Đội hộ vệ của nhà họ Quý dùng thang máy đi xuống dưới.

Đội trưởng hút thuốc, đèn pin chiếu lên cái động lớn trên trần: “Chẳng trách yêu cầu hỗ trợ, hơi thở của thứ này quá mạnh.”

Hắn đã tiếp xúc với sinh vật chiêu cao hơn 100 năm. Nhắm mắt cũng có thể đoán được mùi vị của sinh vật chiều cao.

“Đội trưởng, anh có muốn lên nhìn thử không?” Có người hỏi.

Đội trưởng trừng mắt nhìn: “Nhìn gì mà nhìn? Cũng có được thêm tiên đâu. Trước hết nghĩ cách đóng lại cái tâng đó đi.” Tư Thần chơi game xếp hình Tetris trên điện thoại, cố gắng không để bản thân hôn mê.

Quý Nguyên Cát ở sau lưng cậu nhìn, có chút ngứa tay, nhưng lại không tay.

Chơi một hồi, ngoài cửa truyên đến tiếng bước chân râm rập.

Âm thanh này có ý phát ra đại khái không nghĩ rằng sẽ làm kinh động người ở bên trong.

Một giọng nói được khuếch đại vang lên: “Báo cáo thiếu gia, đội Con Ong đã có mặt.”

Quý Nguyên Cát vui vẻ la lên: “Chú ơi! Cháu ở đây!” Người nói chuyện tức giận đáp: “Không có kêu cháu.' Tư Thần tắt điện thoại, yếu ớt trả lời: “... Anh ấy hôn mê rồi.” Thứ nhất là do Trường Sinh Uyên đã ngủ đông, sau đó lại gặp một cái rìu tấn công tinh thần, bây giờ cậu rất mệt.

Ý thức có thể chống đỡ được đến lúc này đã là kỳ tích. Khi người của đội Con Ong vừa tiến vào, Tư Thần đã ngủ.

Họ còn thuận tay cứu trợ Lý Bình An và Sở Linh Lung ra ngoài.

Nhưng cũng chỉ là thuận tay mà thôi, Sở Linh Lung không thèm cảm ơn, vừa lên mặt đất đã quay lưng rời đi.

Những người này đều mặc đồ bảo hộ, có thể nhìn thấy những bộ phận đã được cơ giới hóa.

Thêm nữa, trên cánh tay có thêu ký hiệu Con Ong. Sở Linh Lung nhìn Tư Thần được bế lên máy bay, có chút tự giễu mà cười: “Ra đã sớm trở thành dạ ưng của người khác rồi.” 17.08.22

*xx**% 68 xx**%
Bình Luận (0)
Comment