c8
c8c8
Chương 7: “Mẹ ơi, cơm cơm, đói đói."
Edit: jena
“Cậu muốn tôi làm gì?”
Giọng nói của thanh niên vô cùng dịu dàng.
Tư Thần đưa cho hắn con dao phẫu thuật: “Trường Sinh Uyên cấy ghép vào cơ thể người nhờ phương thức ký sinh. Nó sống ở não bộ của người. Nhưng nếu Trường Sinh Uyên không chủ động ký sinh thì phải thao tác mạnh để cấy ghép vào.”
Cậu gỡ quái vật vừa nhỏ vừa đen trên cổ tay mình xuống, đặt ở bên tai. Trường Sinh Uyên nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng không có dự định chui vào.
Nó đã chui ra khỏi cơ thể mẹ.
Rất ít cơ thể mẹ muốn ấu tể quay về, vì lúc đó ấu tể sẽ bị xem như đồ ăn, phân giải trong cơ thể mẹ.
Sinh vật hơi dính nhớp, như bột bánh nếp nhúng thêm nước, nó dính chặt trên tay Tư Thần cả ngày vẫn không chịu nhúc nhích.
Sau đó, Trường Sinh Uyên có chút nóng nảy mà “chỉ chỉ” liên tục.
Nếu Tư Thần biết nói tiếng ngoài hành tinh, cậu sẽ hiểu ấu tể đang khóc lóc nói: “Mẹ ơi đừng ăn con."
Quý Sở Nghiêu cúi đầu nhìn con dao trên tay: “Cho nên cân phải mạnh mẽ cấy ghép?” “Đúng vậy. Phương pháp trực tiếp nhất là khoét một cái lỗ trên đầu. Nhưng ở đây điều kiện quá thiếu thốn, tôi cũng không có cách nào nói cho anh phải khoét một cái lỗ bao nhiêu lớn, nên là...”
Tư Thần chỉ vào mắt trái của mình, có con ngươi màu trắng bạch, giống một màn sương mù lượn lờ dưới khe núi buổi sớm: “Con mắt này đã bị hoại tử, vốn dĩ tôi cũng đang định đổi sang một con mắt nhân tạo. Anh lấy nó ra, để cho Trường Sinh Uyên vào.”
Quý Sở Nghiêu hiểu. Cả đời này hắn cũng chưa bao giờ đụng vào việc giải phẫu, kể cả việc giải phẫu đơn giản, nhưng Tư Thần đã nằm xuống.
Không làm phẫu thuật, Tư Thần sẽ chết.
Giải phẫu thất bại, Tư Thần cũng sẽ chết.
Hơn nữa còn chết rất khó coi, hắn cũng đã nhìn thấy những người bị chết khô trên đường đi. Vì vậy, Quý Sở Nghiêu nắm chặt dao phẫu thuật: “Đúng rồi, nếu con mắt kia của cậu là mắt nhân tạo thì hẳn là được sản xuất ở nhà họ Quý, tôi có thể giúp cậu tìm hiểu thêm”
Mắt của Quý Sở Nghiêu bắt đầu rà quét.
Tư Thần không từ chối, đưa cho hắn con mắt kim loại mà Thẩm Nhạn Hành cho mình.
“Kích cỡ này...” Quý Sở Nghiêu kiểm tra một chút, thái độ có chút bất mãn: “Chờ ra khỏi đây, tôi cho cậu một con mắt khác.”
Đây là sản phẩm cấp thấp của Trung Tâm Cơ Giới, công năng chỉ có một, hạn sử dụng chỉ có 15 năm.
Tư Thần mỉm cười “Cảm ơn.”, nhưng trong lòng không hi vọng gì nhiều. Cậu đã sớm qua độ tuổi chờ mong sự bố thí từ người khác.
Thế nhưng cậu biết bản thân khi cười trông rất đẹp.
Quý Sở Nghiêu dùng một tấm vải sạch lau mặt ngoài của con dao: “Có cần đánh cho cậu bất tỉnh không? Tôi không có thuốc gây tê.”
Tư Thần từ chối: “Tôi muốn bảo trì tỉnh táo.”
Nếu tiến hóa thất bại, cậu đã hôn mê thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Tư Thần tình nguyện tỉnh táo, chấp nhận đau đớn mà chết đi. Đau đớn cũng là một minh chứng cho sự sống của con người.
Nếu là những người khác, có khả năng họ sẽ lo lắng, sợ hãi, bắt đầu run rẩy, sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn khi giải phẫu. Nhưng Quý Sở Nhiêu không lo lắng.
Hắn hạ thấp nhiệt độ trong tay, dùng hai ngón tay banh mí mắt của Tư Thần ra, tay còn lại nắm chặt đầu của đối phương.
“Tôi bắt đầu đây.” Hắn nói.
Cho dù không sử dụng kỹ thuật khoa học cao duy, thân thể của Quý Sở Nghiêu cũng đã đạt đến một trị số khủng bố.
Cả người hắn đè lên người Tư Thần, ánh mắt chuyên chú và cẩn thận.
Tư Thần không động đậy, nhưng khi nhìn thấy mũi dao hướng thẳng đến, không khống chế được mà co rụt đồng tử.
“Tôi không rành về giải phẫu sinh vật cao duy, khả năng cao là sẽ đau đớn. Cậu cố gắng chịu đựng.” Thế giới là một bức màn đỏ tươi.
Trong cổ họng của Tư Thần phát ra vài tiếng rên rỉ đau khổ, đầu không chịu nổi mà giãy giụa.
Ngón tay cậu run lên, cuối cùng gắt gao nắm chặt lấy thân cây dưới đất. Thân thể vì chịu đau mà không ngừng run rẩy, cả người như được vớt ra từ bể nước. Nhưng tay nghề của Quý Sở Nghiêu rất ổn định, biểu tình vẫn không xảy ra biến hóa gì, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn.
Trường Sinh Uyên ở trong tay cậu bắt đầu ngửi thấy mùi máu nên hơi thở dần dịu ngoan lại.
Nó mờ mịt một lát, quyết định chui vào cái lỗ đỏ.
Thân thể phù hợp. Tư Thần nghe thấy tiếng tim đập mạnh, chậm chạp nhưng nặng nề, giống như máy móc rỉ sét bắt đầu được vận hành thêm một lần nữa.
Thân thể như không có trọng lượng, giống như phiêu lãng trên mây cao, lại giống như rơi xuống vực sâu ngàn dặm.
Có người đang nhìn cậu.
Tư Thần không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ cậu muốn hét lên thật to, nhưng nỗi sợ hãi mơ hồ thít chặt lấy yết hầu.
Tư Thần cúi đầu, nhìn thấy một cái xúc tu đen đặc chui ra từ trong ngực.
Thân thể cậu bị xỏ xuyên qua.
Lúc này Tư Thần mới ý thức được, tiếng tim đập kia là của chính mình. Quý Sở Nghiêu mở ra con mắt nhân tạo ở sau tuyến thần kinh lưng, đường cong ở đó sẽ tự động hòa cùng với bản thể của con người, hơn nữa còn có thể truyền điện sinh vật đến đại não.
Con mắt nhân tạo bắt đầu hoạt động.
Chọn con mắt nhân tạo này hẳn là người không có quá nhiều tiên, nhưng đã rất cẩn thận, chăm chút. Nó giống với con mắt nguyên mẫu của Tư Thần, dù bây giờ lại bị máu nhuộm đỏ.
Tư Thần nhắm chặt mắt, không còn giấy giụa. Nếu không phải còn hô hấp phập phồng, nhìn qua chẳng khác gì một xác chết.
Do khẩn trương, tim của Quý Sở Nghiêu đập rất nhanh. Cải tạo sinh vật, còn gọi là cải tạo trên cơ thể con người. Trong đội hộ vệ của Quý Sở Nghiêu có tiến hóa giả là cải tạo sinh vật.
Thân thể của những người đó có trình độ nhiễu sóng khác nhau, đó là phản ứng sau khi dung hợp hoàn toàn với sinh vật cao duy.
Còn có một số người, dù đã tiếp nhận cải tạo sinh vật nhưng vì thân thể quá yếu, không chấp nhận được sinh vật cao duy xâm lấn vào cơ thể, kết quả là tử vong. Cường độ thân thể của Tư Thần không quá tốt.
Cậu đã dùng rất nhiều thuốc tiến hóa gen nhưng vì tâng suất uống quá nhiều, khả năng hấp thu đã kém dân.
Dù có cả một mỏ quặng thuốc ở nhà cũng không thể chịu nổi lượng tiêu hao của cậu. Thật ra Quý Sở Nghiêu có chút nghi hoặc. Đáng tiếc là máy của hắn chỉ có rà quét được một vài số liệu thân thể.
Khi Quý Sở Nghiêu đang suy nghĩ, người hắn đang đè lên đã mở bừng mắt.
Đó là đôi mắt đen nhánh. Không có tròng trắng, chỉ có một màu đen đặc, nhìn qua có chút dọa người.
Hơn nữa màu đen đó còn chuyển động, giống như đang bị thứ gì đó kích động ở bên trong.
Nhưng đôi mắt ấy đã khôi phục bình thường rất nhanh. Đại não hỗn độn của Tư Thần dần dần thanh tỉnh.
Quý Sở Nghiêu buông tay ra, thoát khỏi người cậu, hỏi: “Cảm giác như thế nào?” Đôi mắt của Tư Thần vẫn còn chảy máu, nhưng đau đớn đã bớt nhiều, thậm chí cậu còn cảm thấy ánh mặt trời kia cũng không nóng rực như ban đầu.
Cậu biết Trường Sinh Uyên còn sống, vì Tư Thần nghe được tiếng nó nói chuyện ở trong đầu mình. Cậu đã bắt đầu có thể lý giải được ngôn ngữ của nó.
Nó gọi cậu là “Mẹ”.
Cậu cảm thấy cả người mình như có một cái động vừa được mở ra, cái động đó không tồn tại vật lý nhưng vạn vật trên thế giới đều có thể rót vào đó, lấp đây cái động trống rỗng.
Trường Sinh Uyên sống nhờ trong cái động ẩm ướt, ấm áp ấy.
Không thầy dạy cũng hiểu, Tư Thần bỗng nhiên hiểu rõ ý nghĩa của “Thang Trời”. Cái động này được mở ra còn chín cái động khác vẫn còn bị bịt kín*.
Tư Thần đáp: “Cảm giác khá tốt.”
Giống như ngủ một giấc đến khi trời sáng, khoan khoái dễ chịu mà rời giường.
Quý Sở Nghiêu còn hơi chần chờ: “Mức độ nhiễu sóng của cậu còn khá thấp. Tôi không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.”
Sợ Tư Thần không hiểu, hắn giải thích thêm: “Là cha tôi nói cho tôi biết, tiến hóa chỉ là một phương thức xâm lược ôn hòa thôi."
“Cậu trở thành một con đường để sinh vật kia tiến hóa. Mức độ nhiễu sóng thấp có thể giúp cậu sống lâu hơn, nhưng cũng sẽ khiến cậu yếu ớt hơn những người khác.” “Mà sau này khi sinh vật kia tiến hóa, phần lớn tiến hóa giả đều bị trở thành quái vật không có thân trí. Thậm chí tôi còn khó có thể phân định được đó là tiến hóa giả “Thang Trời" hay là một xác người bị sinh vật cao duy chiếm lĩnh.”
“Hơn nữa, sau khi cải tạo sinh vật sẽ dẫn đến những di chứng bất đồng.” Quý Sở Nghiêu dừng lại một chút, hỏi: “Cậu có hối hận không?”
Tư Thần cười khẽ, đáp: “Chắc chắn là không.”
Cậu đứng dậy.
Trước khi bị cao duy xâm lấn, ở đây từng là một siêu thị mini.
Rau củ mới đã sớm hư thối biến chất, nước cũng không còn. Thu hoạch duy nhất của Tư Thần là một nửa thân thể vùi trong đống xe đẩy. Vì quá nóng, tay của người đã hòa tan với nhựa từ tay vịn, toàn bộ thùng xe cũng đã biến hình, nhưng vẫn có thể cố gắng sử dụng.
Cậu lấy xe đẩy, kéo nó ra từ trong đất đá. Cậu ngạc nhiên phát hiện ra đáy của cái xe này còn có một con nhện cỡ lớn.
Sinh vật cao duy kia to bằng nửa người, vẫn còn đang đẻ trứng, từ bụng phun ra những trái trứng to như trứng gà, có lớn có nhỏ.
Thân thể của Tư Thần bước lên một bước, bóp nát đầu của con nhện.
Bóp nát đúng nghĩa đen.
Tư Thần cảm giác được tay mình như được đúc thêm một tâng sắt thép, bộ giáp bên ngoài của con nhện vỡ vụn ra, máu màu xanh nhớp nháp dính lên tay cậu. Tư Thần chưa nhìn thấy rõ thân thể của con nhện thì nó đã co rụt lại, 16 cái chân ngo ngoe giữa không trung giấy giụa một lát, cuối cùng hoàn toàn bất động.
Vừa rồi là bản năng chiến đấu của Trường Sinh Uyên thay thế ý thức của cậu.
Xác của con nhện chui vào mu bàn tay của Tư Thần, có hơi đau.
Tư Thần lạnh mặt kéo cái xác đó ra, lại nghe được Trường Sinh Uyên hoan hô ở trong đầu: “Mẹ ơi, ăn!”
Tư Thần: “..”
Người có thể ăn được thứ này?
Cậu nhỏ giọng nói: “Đừng gọi ta là “mẹ”.”
Giọng điệu có chút bực bội. So với làm “mẹ”, cậu tình nguyện làm “cha”.
Trong hoàn cảnh của Trường Sinh Uyên, nó không hiểu “cha” là gì, vì vậy nó nghi hoặc một hồi, tiếp tục hô: “Mẹ ơi, cơm cơm, đói đói.”
Tư Thần ôm Quý Sở Nghiêu đi vào trong.
Quý Sở Nghiêu nhìn hai chân trống vắng dưới khớp xương của mình, thổn thức không thôi.
Nếu hai chân là hàng nguyên gốc, dù chân nhân tạo có bị tổn hại thì vẫn có thể dùng thuốc gen chữa trị được. Quý Sở Nghiêu nhặt một chuỗi trứng của con nhện lên, giống như lột vỏ nho ra, trứng có màu trắng, phôi thai lại nửa trong suốt.
“Có thể ăn, không có độc.” Hắn đưa cho Tư Thần: “Tuy rằng năng lượng không nhiều, ăn cũng không ngon lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là vật phẩm cao duy, ra ngoài mua cũng phải mấy chục ngàn. Hơn nữa sau khi tiến hóa, cậu phải bổ sung nhiều nước.”
Quý Sở Nghiêu nhăn mặt: “... Khá là đắng.”
Tư Thần học theo bộ dạng xử lý nguyên liệu nấu ăn của hắn, cũng bỏ vào miệng nuốt xuống, cảm giác hương vị khá giống quả vải, còn ngòn ngọt.
Vị giác của cậu hình như không giống với hệ thống vị giác của Quý Sở Nghiêu.
Dạ dày của cậu đã dần được lấp đầy.
Tư Thần ngừng ăn, nói: “Đi thôi, tìm một trạm nạp điện.” Vốn dĩ nguồn năng lượng trung tâm của Quý Sở Nghiêu đã nát, đến trạm nạp điện cũng không làm được gì. Hắn có thể dựa vào quang năng để nạp điện, chỉ là tốc độ tương đối chậm. Nhưng nghĩ lại, rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, thôi thì đi tìm việc gì đó làm, nên hắn ngầm đồng ý với quyết định của Tư Thần.
Trạm nạp điện gân nhất cách chỗ này 6 km. Vì có mắt nhân tạo, tầm nhìn của Tư Thần đã được khuếch đại đến mức tối đa, gần như cậu có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh 360 độ, còn có thể nắm bắt được những chỉ tiết mà mắt thường không thể chú ý đến.
Ví dụ như một loài côn trùng ẩn mình trên thân cây, màu sắc của nó đã hòa cùng với màu cây.
Ví dụ như một loài côn trùng nào đó giống như rắn cứ chui ra chui vào trên mặt đất.
Trình độ trí tuệ của chúng không cao, và nhân loại cũng không nằm trong danh mục thực đơn của chúng nên chúng không biểu hiện tính công kích với hai người Tư Thần. Chỉ là Tư Thần hiểu rõ rằng nếu không cẩn thận đụng đến chúng thì chắc chắn mình sẽ rước đến một đống phiền toái.
Nhưng mà Trường Sinh Uyên lại không nghĩ như vậy.
Rõ ràng với mới được ăn no, Tư Thần lại cảm giác vô cùng rõ ràng nó còn đang thèm thuồng hai sinh vật kia. “Mẹ ơi! Đói!”
Vì đã dung hòa với nhau, Trường Sinh Uyên nhìn thấy hai sinh vật kia là thức ăn, Tư Thân cũng cảm thấy như vậy, những món ăn trong trí nhớ của cậu bắt đầu tương thích với chúng.
Thịt kho tàu, cánh gà Orleans*, sầu riêng sấy khô...
*Một loại cánh gà nướng có vị ngọt dịu của KFC
Nhìn một hồi, Tư Thân cũng thấy hơi thèm ăn. Cậu đẩy đẩy Quý Sở Nghiêu, hoảng hốt như gặp ảo giác, giống như quay trở về lúc cậu học năm nhất đại học. Cậu cầm theo thẻ sinh viên đi dạo trong siêu thị. Thèm ăn quá nhưng không thể mua nổi một thứ gì.
Tư Thần không có mặt mũi hỏi Quý Sở Nghiêu cái này có phải là một trong những di chứng sau khi cải tạo hay không.
Đến trạm nạp điện.
Tư Thần có chút ngoài ý muốn khi thấy có người ở trạm nạp điện.
Bây giờ họ đang đứng ngược gió, Tư Thần đứng cách đó mấy trăm mét thì ngừng lạ, cậu ngửi thấy được mùi máu tươi bay đến.
Sau lưng người đó có một đôi cánh màu nâu giống con thiêu thân, ngồi dưới đất đưa lưng về phía Tư Thần, đang tự mặc một bộ quần áo bẩn lên người, động tác đặc biệt vụng vê.
Tư Thần hỏi theo bản năng: “Đây là sinh vật cao duy chiếm lấy thân xác của tiến hóa giả?”
Nhưng biểu tình của Quý Sở Nghiêu lại vô cùng thận trọng: “Không phải."
Hắn vịn hai tay lên tay vịn của xe đẩy, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh: “Theo kết quả rà quét, đó là sinh vật cao duy sau khi tiến hóa.”
*xx**
Khu Trang Sơn.
Nếu có người quan sát từ ngoài vũ trụ có thể thấy trên tinh câu này bị bao phủ bởi những vòng tròn màu đen có lớn có nhỏ giống như bọt bong bóng. Kết giới đen bao vây lấy khu vực này là không gian gấp khúc, bê mặt màu đen của kết giới được gọi là “vật chất tối”, có thể cắn nuốt mọi nguồn năng lượng từ bên ngoài.
Không gian gấp khúc xuất hiện ở khu Trang Sơn lần này có đường kính là 49 km, dựa vào năng lượng dao động, mức độ nguy hiểm là 3A.
Quý Sở Nghiêu nói với Tư Thần rằng có hai cách để thoát khỏi không gian gấp khúc. Nhưng thật ra là có tới ba cách. Cách cuối cùng là nhờ vào thế giới bên ngoài dùng năng lượng cường đại, mạnh mẽ đâm thủng kết giới bên trong.
Với trình độ vũ lực hiện tại của nhân loại, giới hạn để phá vỡ kết giới là 3A.
Ở bên ngoài phá hư không gian gấp khúc cần rất nhiều năng lượng, trong lịch sử loài người chưa từng xảy ra lân nào. Nhưng trên thế giới luôn có một người có khả năng chỉ trả tiên của để thực hiện việc này.
Những chiếc xe thiết giáp đang được điều đến nơi này, giống như những con kiến thợ chăm chỉ làm việc.
Quý Tư Thành, gia chủ hiện tại của nhà họ Quý, mặc một bộ quần áo đời Đường đứng ở trên chỗ cao nhất của đài thi công, tâm trạng nhìn qua rất nghiêm trọng.
Phía sau ông, bí thư bắt đầu báo cáo tình huống: “Đã điều đến 45 khẩu pháo năng lượng cao..."
Quý Tư Thành ngắt lời: “Không cần phải nói cái này, khi nào có thể làm?”
“Dựa theo tính toán thì nhanh nhất là 24 giờ.” Bí thư cúi đầu.
Mọi người đều biết, Quý Tư Thành chỉ có một đứa con trai, xem như là con vàng con bạc. Vì không coi chừng Quý Sở Nghiêu, toàn bộ công nhân và bảo vệ của nhà họ Quý đều bị tạm thời cách chức xử phạt.
Quý Tư Thành “ừm” một tiếng, thả người nhảy mấy chục mét xuống đất.
Ông điều động toàn bộ nhân công của tập đoàn Cơ Giới đến. Đây là kiến trúc xa xỉ nhất của Trang Sơn, có tổng cộng 108 tâng. Lấy nó làm trung tâm thành phố, nhưng 10 km xung quanh đều là rác rưởi và các hộ gia đình nghèo.
Quý Tư Thành dùng DNA mở khóa đi vào một văn phòng giám đốc không một bóng người, thở phào một hơi, rót cho mình một chén trà.
Chỉ là khi ông vừa mới nâng ly trà lên, vừa ngước mắt nhìn thì đã có một người đang ngồi trên sô pha.
Tay của Quý Tư Thành giật giật. Người đàn ông không mời mà đến mặc một bộ tây trang cùng giày da, có một đôi mắt xanh vô cùng đẹp đẽ. Mỗi một tấc trên người hắn đều hoàn mỹ, không một chút tì vế.
Không thể nhìn thấy được dấu vết cải tạo cơ giới trên người đối phương. Ngón cái, ngón trỏ, ngón út đều đeo một viên đá quý, từ tướng mạo có thể thấy là người sống trong nhung lụa từ nhỏ.
Nếu Tư Thần có ở đây, hẳn là cậu sẽ rất kinh ngạc.
Vì người đàn ông đó có gương mặt giống y hệt Quý Sở Nghiêu.
Hoặc có thể nói, hắn chính là “Quý Sở Nghiêu”.
Hắn và Quý Sở Nghiêu trong không gian gấp khúc có quan hệ là “chủ thể” và “phục chế thể”. Phục chế thể không biết chủ thể tồn tại, chủ thể lại có thể tiếp thu số liệu của phục chế thể.
Nói cách khác, chủ thể có ký ức giống với phục chế thể. Khi cần thiết, chủ thể thậm chí có thể đánh bại cả phục chế thể.
Quý Tư Thành ngồi xuống trước mặt hắn, có chút không hiểu Quý Sở Nghiêu: “Sao con lại đến đây?”
“Vừa lúc đi ngang qua.” Quý Sở Nghiêu đáp: “Nên đến xem thử.”
Giọng nói của hắn không có cảm xúc gì.
Cuối cùng, hắn nói: “Phục chế thể tuy rằng sang quý, nhưng cũng không cần phải huy động nhiêu người như vậy, tùy thời chúng ta đều có thể tạo ra một cái mới, dùng thân phận khác cũng được.' Quý Tư Thành cười khổ: “Nhưng ở trong mắt người ngoài, đó là con trai của cha. Cha cũng xem nó như con trai mình, là cha, sao có thể bỏ mặc con cái được.”
Quý Sở Nghiêu trả lời: “Đó chỉ là một ít số liệu sai lệch. Con có thể thấy nhưng không thể phân tích.”
“Nếu con lựa chọn thực nghiệm bằng con đường khác.” Quý Tư Thành trâm mặc một lát, bàn tay kim loại nắm chặt lấy chén trà, cẩn thận nói: “Có lẽ cũng có thể học tập xử lý, để ít có sai lâm hơn.”
Ông nhìn vào đôi mắt xanh của Quý Sở Nghiêu.
Năm mà Quý Tư Thành sống, cao duy xâm lấn vừa xảy ra. Cải tạo cơ giới là phương thức tiến hóa tối ưu và trực tiếp nhất.
Vì để chống đỡ xâm lược, những nhân loại sở hữu cơ thể cường tráng, khỏe mạnh đều được cổ vũ trở thành những cybordg. Quý Tư Thành là một trong những tiến hóa giả đầu tiên tiếp xúc với nên văn minh Cơ Giới, cuối cùng cùng những người khác thành lập nên tập đoàn Trung Tâm Cơ Giới.
Ngay từ đầu, nguyên vật liệu để làm đồ nhân tạo và vỏ ngoài có giá thành cao, nhưng cũng ngang giá với mua nhà ở, vì vậy những người bình thường cũng cố cắn răng mà mua chúng.
Mà bây giờ, đồ cơ giới bình thường nhất khi bán ra ngoài cũng có giá trên trời. Giá cả đã tăng gấp mấy lần so với một trăm năm trước.
Cũng không phải Quý Tư Thành muốn ngăn cản những người khác vượt cấp qua mình, mà ông phát hiện ra rằng nền văn minh Cơ Giới không nên là phương hướng cuối cùng của nhân loại.
Nếu không thì những sinh vật trên Lam Tinh sẽ bị tuyệt diệt, lặp lại con đường xưa. 25 năm trước, Quý Tư Thành 196 tuổi, vận mệnh đã đi đến hồi kết.
Vì tìm kiếm đột phá, ông chủ động tiến vào không gian gấp khúc được mệnh danh là vùng cấm sinh mệnh cấp S.
Ở đó có một con sông băng hướng thẳng lên bầu trời phía nam, là khởi nguyên của nên văn minh Cơ Giới. Không gian gấp khúc đó đã tồn tại ở Lam Tinh hơn 200 năm.
Mọi người đều cho rằng ông sẽ chất.
Chỉ có Quý Tư Thành biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì. Ông bước vào một thế giới vật chất vô cơ, vậy mà khi trở về lại ôm theo một sinh mệnh. Quý Tư Thành đặt tên cho sinh mệnh đó là “Quý Sở Nghiêu”, nói với người bên ngoài rằng đó là con trai mình.
Quý Sở Nghiêu vẫn chưa nói gì trong một thời gian dài. “Cha nói rất đúng.” Quý Sở Nghiêu khẽ gật đầu, thân thể bắt đầu biến mất dần: “Phục chế thể vốn dĩ là để xử lý số liệu dị thường nên mới được chế tạo ra. Bấy lâu nay con gọi nó là “virus”, nhưng cha lại nói đó là “tình cảm”. Con người và máy móc không giống nhau, đặc biệt là ở phương diện “tình cảm”. Con sẽ thử đi xử lý nó.”
Người trước mắt bỗng nhiên biến mất trong một giây. Quý Tư Thành thở phào một hơi, đặt chén trà đã nguội lạnh xuống.
Trình độ cải tạo cơ giới của ông đã lên đến 97% là máy, theo lý thuyết không thể có nhiều cảm xúc, vậy mà vẫn cảm nhận được một tầng mồ hôi lạnh ở sau lưng. Tác giả có lời muốn nói: Quý Sở Nghiêu mà Tư Thần gặp được là phục chế thể. Chủ thể và phục chế thể đều là một người. Chủ thể có thể phân liệt thành nhiều phục chế thể nhưng phân liệt quá nhiều sẽ khiến cho chủ thể suy yếu. Nguyên nhân phân liệt ra phục chế thể: xử lý rác rưởi và virus (tình cảm) Nhìn Tiểu Quý tái mét mặt nhìn bản thân rồi bán sống bán chết theo đuổi vợ mình cũng vui lắm đó. 30.07.22
*xx**% 8 *xx**%