C86
C86C86
Chương 85: Vậy thì vị Thân kia là ai?
Edit: jena
Trên cửa phòng thí nghiệm bỏ hoang có một chiếc chìa khóa lớn.
Xung quanh phòng thí nghiệm không có cửa sổ, Tư Thần ước lượng thử chiếc chìa khóa. Cậu đặt Trần Chấp Chu xuống đất, lấy rìu cạy chìa khóa ra.
Cậu cạy khóa vô cùng thuân thục, không một động tác dư thừa, một lần bổ xuống đúng vị trí yếu ớt nhất, giống như đã từng cạy khóa hàng ngàn lần.
Đây là bản năng chiến đấu. Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn vào lối đi.
Trong lòng Lâm Giai Lệ lại gia tăng hảo cảm với Tư Thần.
Cô cũng có thể làm chuyện này, nhưng phần nhiều là nhờ vào phân tích tính toán của hệ thống phụ trợ chứ không phải nhờ vào trực giác.
Cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, bụi mù bắt đầu rơi xuống.
Vì không thể vác tiếp Trân Chấp Chu, mà cũng không thể bỏ mặc cậu ta ở ven đường nên Tư Thần quyết định gọi Trân Chấp Chu tỉnh dậy.
“Đừng ngủ nữa, đi tìm tư liệu.”
“Hả... Ô..” Trân Chấp Chu vẫn gà gật như cũ, giống như sinh viên phải lên lớp sớm, nhưng ít nhất đã không cần Tư Thần cõng trên lưng.
Dụng cụ trong phòng thí nghiệm đều đã hư hỏng nặng. Tư Thần nhìn thấy một tủ lạnh treo trên tường, vẫn còn điện.
Nhưng cậu không muốn mở ra xem.
Mùi thịt thối rữa là thứ mùi kinh tởm nhất.
Vị giác và khứu giác của Tư Thần có một chút tật xấu, nhưng chỉ có tác dụng với sinh vật chiêu cao chứ không hoàn toàn nhạy bén với những thứ khác.
Mục tiêu của cậu là phòng tư liệu. Trân Chấp Chu theo cậu đi tìm tư liệu, Lâm Giai Lệ canh ở cửa, tránh bị sinh vật chiều cao tấn công bất ngờ. Sau khi lấy được tư liệu thực nghiệm thì họ có thể trang bị một chút hiểu biết về sinh vật biến dị ở gần đây.
Theo tư liệu, phần lớn sinh vật ở nên văn minh Hỗn Độn không thể lai giống hay sinh sản. Bộ gen tương đối ổn định.
Mấy ngàn năm trước có hình dạng như thế nào, mấy ngàn năm sau vẫn sẽ giữ nguyên hình dáng như vậy.
Khi Tư Thần làm việc ở Gen Xà Trượng, dù phần lớn tư liệu đều được lưu trữ trong máy tính nhưng có những văn kiện quan trọng vẫn sẽ được ghi chép trong các tệp hồ sơ.
Những phòng thí nghiệm này cũng như vậy.
Trân Chấp Chu nhìn cậu đi một vòng quanh phòng thí nghiệm, hoàn toàn chính xác mà lục tìm ra được quầy ghi chép hồ sơ, cậu vô cùng khiếp sợ: “Sao mà cậu thuần thục quá vậy?” Tư Thần không quay đầu, đáp: “Trước khi tôi làm việc ở phòng thí nghiệm."
Khi còn học đại học, cậu đã đi thực tập trong phòng thí nghiệm của tập đoàn Xà Trượng, sau khi tốt nghiệp lại làm công nhân ở đó.
Lúc vừa nhậm chức, Tư Thần từng phàn nàn vì sao các phòng thí nghiệm lại bố trí giống nhau quá.
Không ngờ các phòng thí nghiệm trong vũ trụ cũng được bố trí giống như vậy.
Ghi chép thực nghiệm là một tệp hồ sơ dày. Hình như chủ nhiệm tổ thí nghiệm này cung Xử Nữ nên may mắn thay, tư liệu được dùng thẻ kẹp sách phân loại rất rõ ràng, bên cạnh còn có rất nhiều lời phê bình.
Trân Chấp Chu lại gân, thò đâu cùng xem, nhưng là người không có chuyên môn, nhìn một hồi thì hoa đầu chóng mặt. Tệp hồ sơ này rất dày, ngoài những thông tin vê thực nghiệm thể còn có kẹp thêm vài tờ giấy rách nát.
Vừa là hồ sơ ghi chép, vừa giống như nhật ký của chủ nhiệm tổ thí nghiệm.
( Giám đốc nói với chúng tôi rằng cần phải thành lập một tổ thí nghiệm mới. Tổ thí nghiệm này sẽ tiến hành nuôi dưỡng và gây giống các sinh vật biến dị, mục đích là để cải tạo, biến đổi các sinh vật biến dị trở thành một nguồn thức ăn mới mà nhân loại có thể ăn được. ]}
[ Nhưng không có cách nào hết. Thời gian ban đêm ngày một dài hơn, sương đen ở khắp nơi. Vật nuôi bình thường không thể sống được. Dựa vào vaccine phòng bệnh của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, mọi người đã có kháng thể với sương đen. Nhưng cũng không thể dùng vaccine để tiêm ngừa cho những con heo nuôi lấy thịt này được. Thêm nữa, rau củ trông được cũng không thể ăn; với lượng lúa gạo trong kho dự trữ, chúng ta chỉ có thể kiên trì thêm hai năm. } ( Tôi rời khỏi phòng thí nghiệm số 6, thành lập tổ thí nghiệm này. Trong hai năm, chúng tôi bắt buộc phải nghiên cứu ra một loại thịt mà nhân loại có thể ăn được. ]
Ngay từ đầu, bọn họ đã nuôi dưỡng heo biến dị. Họ cải tạo chúng để nghiên cứu ra một loại thịt mới cho con người.
Sau đó họ phát hiện ra, thịt heo này hàm lượng thịt quá thấp, mức độ ô nhiễm lại co. Khi con người ăn vào sẽ gia tăng ô nhiễm, vì vậy đổi heo thành dê. Mức độ ô nhiễm của dê thấp hơn heo, nhưng tốc độ sinh sản quá chậm.
Nhiều loài động vật đã được thay đổi, mang đến đây tiến hành cải tạo rồi nghiên cứu, nhưng hiệu quả rất ít.
[ Tôi áp lực đến mức sắp chết... ]
Sau đó là vài tờ giấy bị xé để ghi chép nghiên cứu. ( Hôm nay, giám đốc gọi tôi đến cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, đó là nơi họ đào tạo Con của Thần. ]
[ Giám đốc nói: “Nếu nhiều động vật không thể ăn thì sao chúng ta không thử tạo ra một loài động vật mới.” ]
[ Một người biến dị bị nhốt trong lồng kính bị đẩy ra. Người đó không có da, trên người chỉ có một đống thịt mỡ, rất cao lớn, nhìn qua khá ngoan ngoãn. Người đó quỳ trên đất ăn uống, tiểu tiện, không nói năng gì. } Người biến dị là nhân loại sau khi bị ô nhiễm, đó là một loài sinh vật mới.
Không có năng lực tư duy, chỉ có bản năng của động vật, ăn thịt cả nhân loại.
[ “Nhân viên nghiên cứu ra ngoài sưu tâm số liệu biến dị đã tìm thấy. Người này có đặc tính khôi phục vô hạn. Tôi cảm thấy rằng có thể cải tiến tạo ra một loại thịt mới, khá là thích hợp. Anh cảm thấy sao?” } [ Tôi rất muốn lắc đầu nói không được, nhưng tôi không thể. Mỗi ngày đều có vô số người đói đến chất. Mỗi ngày. ]
Trang nhật ký dừng ở đây.
Mặt sau chỉ chít những tư liệu khi cải tạo biến dị thể. Bọn họ muốn biến dị sinh ra đời sau. Họ hi vọng giống loài mới này có thể dùng để ăn được.
Biến dị thể mới được gọi là “Dê núi đen”.
Tư Thần nhìn ảnh chụp của tổ hợp biến dị mới.
Nó có một đầu lưỡi thật dài, không có mắt. Phần đầu như một củ tỏi, mọc ra một cái cuống tỏi non, mọc dài, mềm oặt rũ xuống đất. Từ lỗ tai mọc ra một cái sừng dê màu đen. Dê núi đen buộc một cái vòng sắt trên cổ, phòng ngừa nó tấn công người.
Trân Chấp Chu nhíu mày: “Tởm quá.”
Tập đoàn Hỗn Độn có nhiều thực nghiệm liên quan đến cải tạo sinh vật, họ biến đổi sinh vật chiêu cao thành những thứ có ích cho nhân loại.
Nhưng để tâm lý của nhân viên nghiên cứu ổn định, khỏe mạnh, chưa bao giờ thí nghiệm lên con người.
[ Trải qua nhiều lần cải tạo, nhân viên nghiên cứu báo cáo với tôi rằng thịt của dê núi đen đã đạt tiêu chuẩn để nhân loại sử dụng. }
[ Như vậy, bước tiếp theo của chúng tôi là nhân giống cho dê núi đen. }
[ Chúng tôi cắt thịt nó ra, đặt vào trong khay nuôi cấy. Trải qua cải tạo, thịt của nó phát triển, trở thành một loài mới. Chúng tự do giao phối, sinh sản. Rất nhanh chóng đã sinh ra f1.Chất lượng thịt tuy kém hơn so với dê núi đen nhưng vẫn có thể ăn được. ]
[ Thí nghiệm thành công. Sinh vật mới này được gọi là “Dê trắng”. ]
[ Vấn đề duy nhất là khi giết mổ dê trắng, nó sẽ phát ra tiếng khóc như nhân loại. Dù có gây tê cũng như vậy. Trên phần đầu bị bịt kín, phân hốc mắt lõm xuống, nó còn khóc như nhân loại. ]
[ Nhưng thời gian không còn kịp nữa. Kho dự trữ đã sắp cạn đáy. Chúng tôi cần phải nhân giộng dê trắng. ]
[ Tôi không ngừng thôi miên chính mình. Tôi nói với bản thân rằng đó chỉ là sinh vật biến dị. Chẳng khác gì thịt heo, thịt dê, thịt bò. ]
Nhật ký bị ép xuống, phía sau là một tấm ảnh. Toàn thân của dê trắng là một màu trắng như tuyết. Nó cũng không có đôi mắt, nhưng trên đỉnh đầu có xúc tu màu đen như sừng dê. Con lớn nhất cao 80cm, thông thường là 60cm. Diện mạo cũng không hung dữ như dê núi đen, thậm chí còn có chút đáng yêu.
( Tôi được giám đốc khen ngợi nên cảm thấy rất vinh dự. ]}
[ Giám đốc còn chia cho tôi 1% cổ phần của Chế Tạo Hỗn Độn. ]
[ Tôi đắm chìm trong vinh quang, vô cùng say mê. ]
[ Sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm, dê núi đen đã suy yếu rõ rệt. ]
[ Thật ra nó rất ngoan, là sinh vật biến dị an tĩnh nhất tôi từng thấy. Nó rất thân cận, ỷ lại vào tôi. Chỉ cần tôi chạm vào nó, nó sẽ đồng ý cho thí nghiệm. Nhưng cũng phải tới lúc giết dê núi đen. Dù sao nó cũng là sinh vật biến dị có mức độ ô nhiễm rất cao. ]
[ Tôi quyết định tự mình tiêm cho nó chất độc thần kinh, đây là nọc độc lấy trực tiếp từ người số 3. }
( Dù đã tiến hành gây mê từ trước, nhưng đau nhức vẫn khiến dê núi đen tỉnh dậy. Hoặc là nói đó là đặc tính khóc của dê trắng khi tử vong vốn dĩ là được truyền từ dê núi đen. ]
(Nó chưa bao giờ nói chuyện, nhưng ngày hôm đó, nó nằm trên bàn mổ, tháo vòng sắt trên cổ ra, bắt đầu nức nở. Nó hé miệng, bắt đầu nói chuyện. }
[ Giọng nói của nó rất quen thuộc, là giọng nói của một cô bé. }
(Nó gọi tôi là “cha”. } [ Trước khi thảm họa xảy ra, con gái tôi đang ở nhà trẻ. Lúc đó mưa rất to còn kẹt xe, tôi chưa kịp đón nó. }
[ Tôi đi chất vấn giám đốc. Ông ấy nói rằng không có khả năng, người biến dị không thể giữ lại thần trí, nhất định là tôi gặp ảo giác. }
[ Nhưng mỗi ngày, tôi đều có thể nghe thấy, con bé gọi tôi là cha. ]
[Mỗi ngày tôi đều dùng công việc để khiến mình tê liệt đi, tôi còn nói với bản thân rằng, con bé chỉ đang mất tích thôi. Nó nhất định có thể khỏe mạnh mà lớn lên. Sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra nó. ]
[ Nhưng lúc đó tôi chỉ hi vọng tôi chưa từng tìm thấy con bé. ] [ Chế Tạo Hỗn Độn đã được thành lập 13 năm. Vì tương lai của những nhân loại mình không biết ngoài kia, chúng tôi vẫn luôn hi sinh hiện tại, hi sinh những người trước mắt. }
[ Bao gồm cả kế hoạch “Con của Thần” cũng là cải tạo người thành Thần. Nhưng càng làm thì lại càng tạo ra một đám quái vật...
[ Càng đáng sợ nhất là, nhân loại ăn thị dê trắng một thời gian dài đã từ từ ô nhiễm, biến dị thành dê núi đen. )
[ Tôi quyết định tự sát. ]
[ Nhưng trước khi chết, tôi cần phải viết lại những việc này. Tôi muốn để cho đời sau nhận xét ưu khuyết điểm. Tôi sẽ kẹp những tờ giấy này vào trong hồ sơ ghi chép thí nghiệm, tôi viết bằng một loại mực đặc thù, 10 năm sau mới hiện chữ. Sau khi cái này hoàn thành, trang đầu tiên sẽ nằm ở đâu, bị gửi đi dâu, bị ai mở ra? ] [ Thế giới của chúng ta còn tôn tại không? Quên đi, không cần nói cho tôi, tôi cũng không muốn biết. Tôi hận thế giới này. }
[ Tôi biết tôi không nên hận giám đốc, ông ta chắc cũng không biết sinh vật biến dị kia là con gái của tôi. ]
[ Nhưng tôi lại cảm thấy rằng ông ta chắc chắn biết. Vì ông ta là Khoa Phụ. ]
[ Qua 13 năm, Khoa Phụ không hề già đi. Tôi là học trò mà ông ta tâm đắc nhất nên nhân lúc ông ta đi ngủ, tôi đâm dao vào tim. Nhưng lại không có máu. Tôi rút dao ra, đi ra ngoài, làm như chưa có gì phát sinh. ]
[ Thực nghiệm thể được gọi là Con của Thần, vậy thì vị Thần kia là ai? ]
Ghi chép thí nghiệm đến đây là kết thúc. Tư Thần đóng tệp hồ sơ, hỏi: “Cậu có ý tưởng gì không?” Trân Chấp Chu xoa xoa huyệt thái dương, nhíu mày: “Hình như tôi đã mơ thấy dê núi đen, lúc nào cũng khóc."
Tư Thần nói: “Cụ thể hơn một chút."
Đại não đau đớn kịch liệt khiến Trân Chấp Chu không chịu nổi mà khom lưng, cả người vùi vào lông ngực Tư Thần.
Cậu cao hơn Tư Thần nửa cái đầu, nhìn từ phía sau như đang cụng đầu lên tường.
Tư Thần có thể nhìn thấy đối phương rất thống khổ, nhưng tin tình báo đối với sự sống còn của bọn họ quan trọng hơn.
Vì vậy, Tư Thân nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Trân Chấp Nhu, giọng điệu dịu dàng: “Cậu cứ từ từ nhớ, không cần hấp tấp.” Động tác hoàn toàn tràn ngập sự trấn an.
“Nó... Nó bị nhốt ở, một phòng. Một căn phòng rất nhỏ. Trên ghế.” Trân Chấp Chu siết lấy cánh tay của Tư Thần, cả người run rẩy, trên trán đổ mồ hôi: “Phòng, là phòng... số 11”
Giọng nói của Lâm Giai Lệ đột nhiên vang lên từ cửa: “Hai người kiểm tra xong chưa, chân tôi tê rần rồi.”
Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy hình ảnh hai người tựa vào nhau trong phòng, không khỏi nghẹn họng.
“Quấy rây rồi.” Lâm Giai Lệ vội vàng lùi về sau, sau đó thì từ xa bổ sung thêm: “Nhiều nhất là cho hai người 10 phút. 10 phút!”
21.08.22
ew làm chương này xong nhớ tới đọc mấy cái bài báo về thí nghiệm người hồi chiến tranh thế giới thứ 2 nó tởm *+* 86 ***