[Cao Gia Phong Vân] Độc Lang Quân

Chương 5

Hai ngươi cùng một giường, cùng một chăn, trong chăn cũng hơi nóng, nóng đến nỗi khiến trán Lãnh Hà Phong đổ mồ hôi. Lãnh Hà Phong muốn với tay lau giọt mồ hôi, rồi lại thôi sợ gây nên tiếng động, lại giật mình có thể Cao Dật Vân đã ngủ.

Hắn không với tay, giọt mồ hôi lẵng lặng bốc hơi bay đi, mắt nhắm mở thế nào cũng không ngủ được.

Đêm dần khuya, sau lưng hắn Cao Dật Vân vẫn giữ nguyên tư thế như thế, hương vị của Cao Dật Vân vẫn lan tỏa trong không trung.

Lãnh Hà Phong thử nhắm chặt mắt lại, tuy nhắm mắt, nhưng hắn vẫn là không ngủ được, ngược lại ý thức vô cùng tỉnh táo.

Đêm khuya thật yên tĩnh, nếu không phải hắn tỉnh, có lẽ sẽ không bao giờ chú ý đến, một âm thanh rất khẽ, bước rất nhẹ rất chậm tiến vào căn phòng đáng lẽ đêm nay hắn sẽ ngủ, hắn muốn ngồi dậy xem xét, rốt cuộc là ai dám nửa đêm lén lút vào phòng hắn, bỗng nhiên Cao Dật Vân nắm lấy tay hắn.

“Đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng!”

Lãnh Hà Phong không cử động cũng không lên tiếng, hắn nghe được cửa phòng của hắn bị đẩy ra, hình như bọn chúng phát hiện không có người, rì rầm nói mấy câu, hắn nghe không rõ lắm, công lực của Cao Dật Vân so với hắn cao hơn, hiện nhiên nhĩ lực so với hắn nhạy hơn; chỉ thấy vẻ mặt y đông cứng lại, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Bọn chúng tới.”

Bọn chúng? Không phải một người, là người của Hồng Sa Cung sao? Nếu là người của Hồng Sa Cung, vì sao lại vào phòng hắn chứ? Hắn cảm thấy khó hiểu hơn, Cao Dật Vân khẽ xoay người về phía hắn, ở sau hắn nọi nhỏ: “Xoay người lại đây.”

Thanh âm của Cao Dật Vân hết sức nghiêm túc, Lãnh Hà Phong biết Cao Dật Vân không phải giỡn chơi, hắn nghe theo xoay người đối mặt với Cao Dật Vân.

Cao Dật Vân chăm chú nhìn ra cửa, không có nhìn hắn, bỗng hai tay y ôm sát Lãnh Hà Phong, ra lệnh: “Tựa vào ngực ta!”

Tựa vào ngực Cao Dật Vân!? Hắn run rẩy do dự, nhưng không làm theo. Cao Dật Vân phớt lờ tâm tư của hắn, lập tức đè đầu hắn xuống, làm cho hắn tựa vào ngực mình.

Tâm tư của Lãnh Hà Phong hỗn đỗn như mớ bòng bong, hương vị của Cao Dật Vân nồng nặc đầy mũi hắn, hắn phải công nhận hương vị này vô cùng thơm mát ngây ngất con gà tây.

“Hít sâu! Mau!”

Hắn há miệng, cố sức hít thở, tai lại nghe tiếng bước chân đang đi tới phòng của Cao Dật Vân, một luồng khí thổi vào, rất nhẹ, nếu hắn không ở phòng này, lại còn vô cùng tỉnh táo, có lẽ là không hề chú ý đến.

Có thể là một lại hương khí, bởi ngoài hương vị của Cao Dật Vân ra, trong không khí còn có một loại hương khí khác, vô cùng đặc biệt, khiến người ta đã ngửi lại càng muốn ngửi thêm; hắn ngước đầu muốn ngửi thật sâu, liền bị Cao Dật Vân đè xuống, không cho hắn ngước đầu ngửi, làm hắn chỉ ngửi được hương vị trên người y.

Qua một khắc, ngoài cửa có một tràng cười hí hố, mang đầy ý dâm tà thô tục.

“Đại ca, ngươi thật thông minh, biết chắc hắn ở phòng này. Không biết là ngươi lên trước, hay là ta?”

Vừa nghe âm thanh này, Lãnh Hà Phong biết ngay là ai. Lúc ban nãy bọn họ ăn cơm, là bọn rắn độc nói những lời khiếm nhã.

“Chúng ta cùng tiến lên, dù sao tên tiểu tử môi hồng răng trắng kia chắc chắn rất phóng lãng, chỉ sợ hai ngươi chúng ta cũng không thỏa mãn được hắn! Khói hương lợi hại như vậy, ngươi không phải không biết, lần trước già trẻ lớn bé, phóng lãng cầu xin đến mức kêu cha gọi mẹ; bất quá tiểu tử này đẹp hơn,  không biết bộ dạng khiêu gọi ra sao? Nghĩ tới khiến toàn thân ta ngứa ngáy, hạ thân cũng nóng lên.”

Tiếp đó là một tràng cười thô tục, Lãnh Hà Phong run rẩy, toàn thân hắn tuy là độc, độc dược không tác dụng với hắn, nhưng nếu là mê hương, thôi tình chi nhạc, thì chưa hẳn là vô hiệu.

Hắn nghĩ đến cảnh nếu lúc nãy ở phòng bên cạnh, hít phải loại mê yểu này, thì tình cảnh hiện giờ của hắn không chừng vô cùng khó chịu; tuy kẻ kia chạm vào hắn sẽ chết vì độc, nhưng trước khi chết, bản thân hắn không biết sẽ như thế nào.

May mà Cao Dật Vân có tính cảnh giác cao, nên gọi hắn đến ngủ cùng; thể chất của Cao Dật Vân đúng là bách độc bất xâm, vì thế mà mê hương với hắn là vô dụng.

Cửa bị đẩy bật ra, hai ngươi tin rằng mê hương có tác dụng, cho nên không kiểm tra mà tiến thẳng vào phòng. Cao Dật Vân chống tay ngồi dậy, hai người nhìn thấy hắn, cho rằng hắn cũng trúng mê hương, cho nên cũng không lưu tâm; mục tiêu của chúng là Lãnh Hà Phong, không phải Cao Dật Vân.

“Đại ca, tên kia cũng trúng mê hương, làm sao bây giờ?”

“Quăng hắn sang một bên, dù sao cũng chỉ là một kẻ tàn phế, thì làm được cái quái gì, vẫn là tiểu mỹ nhân dễ thương kia quan trọng hơn.”

Đột nhiên thanh âm của Cao Dật Vân vang lên: “Các ngươi có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đi ra, hai là cút xéo ra ngoài, các ngươi muốn chọn cái nào?”

Đối phương cười ồ lên, ” Nói cũng như nhau. Kẻ phế nhân như ngươi nếu muốn cứ nói, chờ chúng ta tận hưởng xong thì đến lượt ngươi; chỉ sợ đến lúc đó ngươi cố gắng không đứng lên được, thì tiểu mỹ nhân này chịu đựng không được.”

“Vốn dĩ các ngươi chọn cách cút xéo, vậy cút đi!” Cao Dật Vân vung tay áo, hai người lập tức kêu một tiếng, bay ra khỏi phòng, rơi xuống trong sân sau khách điếm, e rằng không chết cũng đi đứt nửa cái mạng chó cùi ghẻ.

***

Một lúc sau, ngoài phòng vang vài tiếng động, chắc là người tại khách điếm giải quyết hai kẻ vừa rồi.

Cao Dật Vân vỗ về lưng Lãnh Hà Phong hỏi: “Ngươi không hít phải mê hương đó chứ?”

Lãnh Hà Phong từ từ ngước đầu lên, mặt hắn ửng đỏ, môi mọng da trắng hết sức quyến rũ, ánh mắt ướt át.

Cao Dật Vân thấy thế cau mày, ” Ngoài hương vị trên người ta ngươi có ngửi hương vị khác đúng không?”

“Chỉ một chút.”

“Bình khí ngưng thần, bão nguyên thủ nhất!” (1) Cao Dật Vân lại áp đầu hắn xuống, làm hắn tựa vào ngực mình, “Hai kẻ kia hạ một loại xuân dược cực mạnh, chỉ cần ngửi một chút, cho dù ngươi có võ công rất mạnh cũng vô dụng, chỉ muốn làm… chuyện nam nữ thân ái; ngươi ngửi hương vị trên ngươi ta, ngửi nhiều một chút sẽ tốt hơn.”

Lãnh Hà Phong nghe lời Cao Dật Vân ngửi hương vị của y, thân thể lại không hiểu sao cảm thấy khô nóng, hắn hơi trở mình xoay xoay người, bắt đầu thở dốc liền ngồi dậy, mắt hắn vừa ngước lên, nhìn thấy Cao Dật Vân.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu váo khuôn mặt tuấn tú của Cao Dật Vân, càng hiện rõ vẻ tuấn lãng của y. Cao Dật Vân là hắn chưa từng gặp qua mỹ nam tử, dung mạo của y, dáng người vô nhất bất mỹ (2), trong lòng hắn như lửa đốt, nắm chặt tay Cao Dật Vân.

“Ta… Ta cảm thấy rất lạ!”

Thanh âm của hắn gần như không nghe thấy, mà Cao Dật Vân cách hắn gần như thế, nghe từng chữ một cách rõ ràng.

“Kiềm chế một chút, lập tức tốt hơn.”

Cao Dật Vân lần nữa đè đầu hắn xuống. làm hắn hít nhiều hơi thở của hắn, Lãnh Hà Phong cắn môi dưới, chịu đựng hỗn loạn trong cơ thể.

“Dược hương của ngươi cũng có ảnh hưởng với ta, đúng không?”

“Đúng, nhưng kém xa mê hương, ảnh hưởng rất có hạn, hơn nữa đây chẳng qua là hương vị, ngươi rời xa ta, không còn ngửi được sẽ không có cảm giác.”

“Nhưng hai lần trước…”

“Đó là vì ta hôn ngươi, bắt ngươi uống thóa dịch nước miếng của ta, dục tình mới có tác dụng lớn như vậy, kỳ thật dược hương không có tác dụng lớn như vậy, nhiều lắm cũng chỉ khiến ngươi nóng lên mà thôi, sẽ không có cái gì khác nữa. Ngươi nhắm mắt lại, hiện tại cũng đừng nghĩ gì cả.”

Lãnh Hà Phong nhắm mắt lại, nhưng dược hương vẫn xông thẳng vào mũi hắn, làm hắn phân loạn, làm gì đều không thể bình tĩnh lại. Hắn thở dốc, lần thứ hai mở mắt nhìn Cao Dật Vân, trước khi hắn kịp nhận ra hắn đang làm gì, thì hắn đã vươn tay lần mò làn da trước ngực của Cao Dật Vân, cảm xúc kia khiến hắn cảm thấy an tâm hơn, hắn bách thiết làm những gì khiến cơ thể hắn không còn nóng như vậy nữa.

Động tác của hắn làm cho Cao Dật Vân hơi run lên. Cao Dật Vân cúi đầu nhìn hắn, chỉ thấy tay hắn đang vuốt ve ngực mình.

Ánh mắt của Cao Dật Vân càng khiến cho toàn thân Lãnh Hà Phong nóng lên. ” Ta thật sự rất lạ… Hơi nóng!”

Hắn tìm đến môi, tay Cao Dật Vân rung rung, nhưng không ôm hắn, cũng không hôn hắn, mồ hôi trên trán y chảy xuống, “Kiềm nén một chút nữa, Hà Phong, chỉ một chút nữa thôi!”

Lãnh Hà Phong mồ hôi như tắm, hai lần hoan ái trước đều là Cao Dật Vân chủ động, hắn căn bản không biết làm thế nào, chỉ có thể vuốt ve thân thể Cao Dật Vân, sau đó tiến sát đến cổ Cao Dật Vân ngửi lung tung,đặt môi trên cổ y, không ngừng hôn khắp nơi, không ngừng thở dốc.

“Giúp ta…Cao Dật Vân, ta thật là khó chịu.”

“Hà Phong, bình tĩnh, bình tĩnh lại!”

Hạ thân hắn rất đau, không tự chủ ngồi lên đùi Cao Dật Vân, đồng thời dùng thân cọ cọ chân y.

Cái cảm giác khiến ngươi ta phát điên, hắn khẽ rên, chân vòng qua lưng Cao Dật Vân, đem môi tiến đến mặt y, cánh môi không chỉ run rẩy chuyển động, mà còn dùng đầu lưỡi không ngừng liếm môi y, “Giúp ta, Cao Dật Vân, giúp ta!”

Hắn chủ động kéo tay đặt trên người mình, y phục hắn đã bị cởi tung một nửa, ánh trăng chiếu vào nửa thân trần của hắn, ngực phập phồng liên hồi.

Hắn kéo tay của Cao Dật Vân vuốt ve thân mình, tiếng thở dốc gấp gáp, hình ảnh cực mỹ miều như thế, bất cứ nam nhân nhìn thấy đều không thể chịu đựng được.

Cao Dật Vân nhìn hắn một hồi mới cúi xuống hôn lên nụ hoa của hắn. Lãnh Hà Phong rên lên một tiếng, nắm lấy y phục phía sau của Cao Dật Vân thở hỗn hển, hắn càng vặn vẹo kịch liệt hơn. Tay Cao Dật Vân dời xuống, nhẹ nhàng dìu hắn nằm xuống, nửa thân trần gần như hiện ra dưới ánh trăng.

Hắn hơi hé miệng, hy vọng Cao Dật Vân sẽ hôn hắn cuồng nhiệt, Cao Dật Vân khẽ vuốt ve môi hắn; hắn ngậm ngón tay của y, dùng lưỡi liếm mút, gắng sức mút, cũng không phát ra tiếng rên rỉ.

Tay kia của Cao Dật Vân từ từ lần xuống, xuyên qua nửa quần rộng đến bụng dưới.

Lãnh Hà Phong bắt lấy tay y, trong mắt lộ ra tia phấn khích, thở càng trở nên dồn dập hơn; Cao Dật Vân lại đi xuống nhẹ nhàng cầm lấy tình dục khó kiềm chế của Lãnh Hà Phong.

Tình dục của Lãnh Hà Phong căn bản bị Cao Dật Vân cầm lấy lại cảm thấy vừa khoan khoái vừa tê dại, khiến hắn càng kích động; đầu hắn ngưỡng ra phía sau, yết hầu phát ra tiếng rên rỉ sung sướng. Cao Dật Vân vẫn không ngừng vuốt ve, khiêu khích, khiến hắn hiện ra mặt cuồng loạn của mình. (giờ anh mới biết mình dâm đãng sao =”=)

Thân thể Lãnh Hà Phong vặn vẹo thập phần cuồng loạn, thật lâu sâu, hắn đê mê hét to một tiếng, đem dục vọng tiết ra ngoài, phun lên y phục của Cao Dật Vân, tiếp đó há miệng thở hổn hển.

Cao Dật vân khẽ vuốt tóc hắn, không nói gì; bởi hắn đang thở dốc, không thể nói được. Cao Dật Vân kéo chăn đắp cho Lãnh Hà Phong, “Ngủ một chút đi, ngươi hít rất ít mê hương, thế này là tốt; sáng mai ngươi tỉnh lại sẽ thấy tốt hơn.”

Lãnh Hà Phong nhìn Cao Dật Vân, lúc này mới hiểu Cao Dật Vân không muốn cùng hắn hoan ái, bởi ngay cả hôn Cao Dật Vân cũng không, chẳng qua là muốn hắn phát hết mê dược mà thôi.

“Cảm ơn.” Hắn xém nói không nên lời hau chữ này, mà hậu đình của hắn vẫn còn đang rung động, chứng tỏ chính hắn không chỉ muốn Cao Dật Vân giúp hắn phát tiết, mà còn muốn bị thượng một số chuyện khác…

“Không cần khách khí, ngươi ngủ đi! Ta cũng muốn ngủ.”

Lãnh Hà Phong xoay người, cũng giữ tư thế đó khi ngủ, bọn họ không hề đụng chạm, nhưng hắn vẫn còn đang thở dốc, chẳng qua tiếng thở dốc so với ban nãy yếu hơn. Cơ thể tựa như không được thỏa mãn, vẫn còn thiếu một chút…

***

Sáng hôm sau, sau khi bọn họ rửa mặt chải đầu, Cao Dật Vân không hề nhắc lại chuyện đêm qua, giống như chuyện này chưa hề xảy ra, Lãnh Hà Phong dĩ nhiên cũng không nhắc lại.

Bọn họ lại tiếp tục lên đường, tinh thần của Cao Dật Vân không tệ, nhưng trái lại, Lãnh Hà Phong so với ngày thường càng chú ý nhất cử nhất động của Cao Dật Vân.

Cao Dật Vân không giống bốn ngày trước lặng lẽ không nói gì, y phải nói với hắn, bất quá lời nói không giống như trước, mà nói hết sức nghiêm chỉnh một chút không quan trọng cần có.

Bọn họ mỗi lần đi qua sông hay đường, Cao Dật Vân sẽ nói cho hắn biết đây là sông hay đường gì, nguyên nhân khiến nó có tên như thế; nếu đi qua thành trấn, Cao Dật vân liền nói cho hắn, tòa thành này có gì đặc sắc, lại có đặc sản nào, cùng dân tộc dân phong phong tục tập quán của nó; nếu đi qua thảo nguyên hoang dã, Cao Dật Vân sẽ chỉ bất cứ gốc cây dược hoặc tiểu thảo, nói cho hắn biết loại nhạc thủ cùng tiểu thảo này có công dụng cùng tác hại gì.

Lãnh Hà Phong không biết Cao Dật Vân lại học rộng biết nhiều như vậy, càng không hiểu Cao Dật Vân đã từng đi qua nhiều nơi như vậy, hắn chỉ thấy vô cùng kinh ngạc. Cao Dật Vân nếu biết hắn mệt mỏi, sẽ ngừng không nói nữa; nếu hắn hỏi lại vấn đề, Cao Dật Vân càng giải đáp tỉ mỉ, tuyệt không qua loa.

Lãnh Hà Phong lúc này mới biết Cao Dật Vân chẳng những có cơ thể bách độc bất xâm, võ công thượng thừa, mà còn hiểu biết cùng học vấn uyên thâm, với lại y không chỉ đọc vạn quyển sách, còn đi nghìn dặm đường; hắn vẫn cho rằng Cao Dật Vân chỉ là một tay ăn chơi không ngừng bám riết lấy hắn mà thôi, nhưng thấy suy nghĩ ban đầu đúng là hoàn toàn sai lầm.

Trong lúc bọn họ ở cùng nhau tình hình cũng bắt đầu thay đổi, Cao Dật Vân nói chuyện với hắn không hề có chút lố lăng, bọn họ giống nhau hảo bằng hữu nói chuyện rất ăn rơ với nhau, bất luận tình dục hay thân thể rung động đi chăng nữa.

Cao Dật Vân hết sức tự kiềm chế, vả lại mỗi lần đối mặt với hắn đều nở nụ cười vô cùng đứng đắn, tuyệt không mang một chút tà hiệp nào; mà hắn nhìn ánh mắt của y, càng không giống vẻ kinh diễm mê muội như xưa, căn bản lại càng không thấy được dung mạo y tuyệt diễm.

Đương nhiên đây là chuyện tốt, bởi hắn chưa bao giờ có bằng hữu, hiểu biết sâu rộng uyên bác như thế lại giỏi nói chuyện thật là bằng hữu mà hắn mong ước, bây giờ tồn tại giữa hắn và Cao Dật Vân hiển nhiên chỉ có tình bằng hữu thuần khiết.

Nhưng thỉnh thoảng hắn lại không nhịn được nhìn tóc, môi, cổ cùng những nơi không nên nhìn của Cao Dật Vân. Hắn cùng Cao Dật Vân có thể trở thành bằng hữu hết sức vui vẻ, bởi Cao Dật Vân không hề đối với hắn có chút khát vọng thân thể, hắn chỉ có tự tôn của chính hắn.

Nhưng thỉnh thoảng, sâu bên trong, trong lòng hắn lại nổi lên một chút phiền muộn, phiền muộn dần biến thành sầu muộn, xiết chặt lấy tim hắn. Hắn biết sầu muộn kia là một loại sợ hãi không hình dung được, sợ hãi nếu không trở thành tình nhân của Cao Dật Vân, thì hắn ở trong lòng của Cao Dật Vân không còn là độc nhất vô nhị nữa, hơn nữa bất cứ kẻ nào cũng có thể thay thế được hắn; hắn ngăn không được chình mình lại có ý nghĩ như thế, cũng không thể ngăn ánh mắt chính mình  lại thỉnh thoảng hướng về Cao Dật Vân.

***

Ngày thứ mười bọn họ lên đường, khoảng thời gian này quả thật không ngắn; Lãnh Hà Phong vẫn theo đi theo hướng đường Cao Dật Vân chỉ, khi hoàng hôn xuống, bọn họ tới một trấn nhỏ.

“Hà Phong, trấn này rất thú vị, phía bắc trấn này có ngọn núi lớn, nghe nói có minh nguyệt đình cổ sơn.” Cao Dật Vân dường như nói rất hứng thú.

Lãnh Hà Phong nghe, không rõ y cao hắng những thứ gì, nguyệt đình cổ sơn tên này nghe cũng không a, ngoài có chút nhã trí ra, thì đối với hắn cũng không có chút sức hấp dẫn nào.

Bọn họ dừng chân tại một khách điếm chọn một gian phòng sạch sẽ, vẻ mặt Cao Dật Vân hết sức vui vẻ.

“Đêm nay nếu như trăng sáng, chúng ta nhất định phải lên Bắc Sơn xem, ta vẫn hy vọng đưa ngươi đi xem; cảnh sắc này có thể nói tuyệt cảnh thiên hạ, hơn nữa bốn bề yên tĩnh, ngươi nhất định sẽ thích.”

“Trên Bắc Sơn rất trắc trở sao?”

“Đúng, đối với người thường mà nói có lẽ có chút khó khăn, nhưng đối với chúng ta một thân võ nghệ mà nói tuyệt không khó khăn, chỉ cần–” Cao Dật Vân bỗng dừng lại, thu lại vẻ tươi cười cao hứng ban nãy, “Chỗ đó thật sự mỹ lệ, ngươi nếu muốn đi, ta vẽ bản đồ cho ngươi, với khinh công của ngươi nhất định lên được trên ấy.”

Lãnh Hà Phong rốt cuộc cũng phát hiện là mình hỏi một chuyện hết sức sai lầm. Người bình thường muốn đi còn khó khăn, huống chi Cao Dật Vân nửa thân tàn phế như vậy, hắn cần gì phải hỏi câu hỏi chết tiệt kia?

Hắn thật vô ý, đương không lại hỏi qua vấn đề này; mà tâm tình Cao Dật Vân như rơi xuống đáy vực sâu, y cũng không nhắc lại vấn đề Bắc Sơn nữa, chỉ nói về khí hậu dân tình nơi đây.

Lãnh Hà Phong thờ ơ nghe, nhìn vẻ mặt Cao Dật Vân giả vờ mạnh mẽ như không có gì.

Mặt trời hôm nay sớm lặn, ánh trăng mông lung, sắc trời thanh mĩ hết sức. Cao Dật Vân nhìn ánh trăng, rõ ràng là muốn lên Bắc Sơn xem trăng; nhìn ánh mắt thất vọng của y, Lãnh Hà Phong cắn môi quay đầu đi, không đành lòng nhìn y.

————————————–

(1) Bình khí ngưng thần: nín thở định thần.

Bão nguyên thủ nhất: “thủ” là một phương thuật của Đạo gia dùng để luyện thần, lão chỉ hiểu là giữ tâm thần thanh tĩnh, gạt bỏ tạp niệm trong lòng, đem thân và tâm hợp lại làm một. Có thể nói là giống “ngồi thiền”.

(2) Vô nhất bất mĩ: cái này là không hiểu a. Cái gì mà Không nhất thì không đẹp á.
Bình Luận (0)
Comment