Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1023

Chương 1023

Ông ta lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, nghĩ thầm, để xem các người có thể giở trỏ quỷ gì!

Lý Dục Thần từ giữa sân khấu đi qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí của nhà họ Lâm, còn về những người khác, anh không quan tâm.

Những lời bàn tán to nhỏ vang lên bên tai anh, giống như cơn gió thoảng qua.

Tất cả mọi người ngồi ở nửa bên khu vực nhà họ Lâm đều vô cùng kích động, kể cả Mã Sơn.

Tuy Mã Sơn biết Lý Dục Thần chưa chết, nhưng không biết sự sắp xếp lễ đính hôn hôm nay.

Còn đám người chị Mai càng không biết.

Nhìn Lý Dục Thần đi đến, trong mắt chị Mai thấp thoáng long lanh nước mắt.

‘Tiểu Lý này! Đồ xấu xa! Hại chúng tôi lo lắng kinh sợ!’

Trong lòng bà ta oán trách, hận, vui mừng…

Vợ chồng Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, không thốt ra lời.

Nghiêm Tuệ Mẫn suýt bật khóc, trong lòng trách cậu con rể này, nhưng lại vô cùng mui mừng.

Lý Dục Thần đi đến trước vị trí ngồi của nhà họ Lâm.

Đinh Hương buông cánh tay của anh ra, cười hi hi nói với Lâm Mộng Đình: “Chị Mộng Đình, em giao anh Dục Thần cho chị đấy!”

Lý Dục Thần lên trước một bước, lấy ra một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn trông có vẻ rất bình thường, chỉ là một chiếc nhẫn bạc cũ nạm ngọc. Nhẫn bằng ngọc cũ, không sáng, thậm chí còn hơi đen. Trên mặt nhẫn nạm một viên ngọc long lanh trong suốt nho nhỏ.

Lý Dục Thần không quỳ xuống cầu hôn như phương tây hiện đại, chỉ mỉm cười nói: “Mộng Đình, đồng ý đeo chiếc nhẫn này của anh không?”

Lâm Mộng Đình vẫn luôn cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, tất cả lo lắng, ấm ức, buồn tủi, đau lòng trong những ngày này đều bùng phát vào lúc này, nước mắt trào ra.

Cô không biết rằng chiếc nhẫn không nổi bật này là một món pháp bảo không gian, bên trong có một không gian nhỏ.

Cô vốn không bận tâm giá trị của chiếc nhẫn, chỉ muốn lúc này Lý Dục Thần đeo lên cho mình, cho dù là nhẫn làm bằng cỏ, thì cũng là thứ quý giá nhất trên đời.

Không có lời ngọt ngào cầu hôn, chỉ một câu nói này đã đủ rồi.

“Em đồng ý!”, Lâm Mộng Đình nghẹn ngào nói.

Lý Dục Thần đeo chiếc nhẫn lên tay Lâm Mộng Đình.

Lúc đeo lên tay rất rộng, nhưng Lâm Mộng Đình cảm thấy rõ ràng, chiếc nhẫn dường như vật sống, tự động thu nhỏ lại trên ngón tay của cô.

Vòng nhẫn áp sát chặt vào da thịt, nhưng không gây khó chịu, ngược lại có một cảm giác dịu dàng thân mật, cứ như vừa sinh ra nó đã ở trên tay cô vậy.

Cô lau nước mắt, trong lòng tràn ngập niềm vui, lại có chút không biết phải làm gì, không biết sau đó phải nói gì, phải làm gì. Chỉ đành đợi hành động tiếp theo của Lý Dục Thần.

Nhưng Lý Dục Thần sau khi đeo nhẫn lên tay Lâm Mộng Đình, cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì.

Việc này khiến cho mẹ vợ Nghiêm Tuệ Mẫn bên cạnh sốt ruột muốn chết.

Bà ta đi đến, nhẹ nhàng đẩy Lâm Mộng Đình một cái.

Cơ thể Lâm Mộng Đình vốn mềm yếu, soạt một cái, nhào vào lòng Lý Dục Thần.

Trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn thầm nóng ruột tự nhủ: Mau hôn đi! Mau hôn nó đi! Ôi trời, tên ngốc này, làm mình nóng ruột muốn chết!

Bình Luận (0)
Comment