Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1075

Chương 1075

Liễu Kim Sinh đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ cần Nhất Chi Mai đồng ý đi với ông ta thì ông ta sẽ che chở cho bà ta.

Mọi người đều nhìn về Nhất Chi Mai, không ít người lộ vẻ hâm mộ và ganh tị.

“Đây chính là Liễu Tông Sư đó, bà ta còn chờ gì nữa chứ?”

“Phải đấy, Liễu Tông sư đã đột phá lên Tiên Thiên, là bậc chí tôn của võ đạo, vậy mà bà ta còn không đồng ý?”

“Các người không hiểu rồi, bà ta đang làm giá đấy”.

“Đúng là bà ta cũng đẹp thật, chẳng trách Liễu Tông Sư lại động lòng nhưng Liễu Tông Sư đã nói vậy rồi mà bà ta vẫn làm kiêu thì không khỏi quá đáng”.

Sắc mặt chị Mai trở nên khó coi, nghe thấy những lời xì xào bàn tán đó, bà ta giận dữ nói với Liễu Kim Sinh: “Ông đừng có mơ!”

Vốn ý chị Mai là bảo ông ta đừng “mơ” bà ta sẽ theo ông ta về nhưng Trữ Phượng Toàn lại hiểu nhầm là đừng mơ bà ta trả Hỏa Long châu lại.

Trữ Phượng Toàn nhướng mày, tức giận nói: “Nhất Chi Mai, nể mặt Liễu Tông Sư, chỉ cần bà giao hạt châu ra, tôi sẽ không làm khó bà. Còn nếu bà vẫn cố chấp không chịu hối cải, khăng khăng chống lại đảo Cửu Long của tôi…”

Trữ Phượng Toàn không nói hết câu, giữ lại chút thể diện cho Liễu Kim Sinh.

Thế nhưng, chị Mai lại càng tức giận hơn, vốn dĩ bà ta đã muốn trả lại viên châu rồi nhưng giờ bà ta quyết định không trả nữa, lạnh mặt nói: “Hạt châu không ở chỗ tôi, muốn lấy thì tự đi mà tìm”.

Lý Dục Thần thấy Liễu Kim Sinh mỉm cười, có vẻ như đây chính là kết quả mà ông ta muốn.

Anh lại càng thêm chắc chắn Hỏa Long châu đang trong tay Liễu Kim Sinh. Rõ ràng là ông ta cố ý đổ tội này cho chị Mai nhưng người ngoài lại nghĩ ông ta cõng thay tội cho chị Mai suốt mấy chục năm. Rõ ràng ông ta là kẻ bạc tình nhưng lại được ngợi ca là tình sâu nghĩa nặng. Quả là giỏi tính toán!

Chị Mai là người thông minh nhưng bà ta không biết sự khác nhau giữa Hỏa Long châu và Mỹ Nhân châu, hơn nữa lý trí và sự thông minh của bà ta đã bị tình cũ, hận mới che mờ, không nhìn ra được vấn đề.

Trữ Phượng Toàn giận dữ, chắp tay nói với Liễu Kim Sinh: “Liễu Tông Sư, Hỏa Long châu vô cùng quan trọng với đảo Cửu Long, người phụ nữ này đã không biết tốt xấu như vậy thì tôi đành phải đắc tội thôi”.

Liễu Kim Sinh thở dài, nói: “Ôi, tôi có lòng bảo vệ hoa nhưng tiếc là hoa không hiểu lòng tôi…”

Nét mặt ông ta đượm đôi chút đau buồn, không hề giống giả vờ.

Đường đường là Tông Sư, là bậc chí tôn trong võ đạo, vậy mà lại cất lên tiếng cảm thán buồn bã như vậy, chuyện này không khỏi khiến nhân sĩ võ lâm cảm thấy bất bình thay ông ta, cứ như thể thứ mà người phụ nữ này làm tổn thương không phải là trái tim của Tông Sư mà là toàn bộ võ lâm vậy.

“Thật sự là không biết tốt xấu!”

“Tôi đã nói rồi, lòng dạ đàn bà là thứ độc ác nhất trên đời này, chúng ta luyện võ chớ nên đa tình!”

“Chớ nói nhảm, bà ta là bà ta, đừng đánh đồng bà ta với tất cả phụ nữ trên đời này”.

“Đúng vậy, bà ta chỉ là một ả giặc cướp của Lan Môn mà thôi. Ai mà chẳng biết Lan Môn không chỉ trộm đồ mà còn trộm cả người chứ!”

Mọi người càng nói càng khó nghe.

Trữ Phượng Toàn thấy Liễu Kim Sinh không định che chở cho Nhất Chi Mai bèn định ra tay với bà ta.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngồi bên cạnh chị Mai cũng căng thẳng lây. Ông chủ Vương xoa lòng bàn tay, bàn tay lập tức đỏ rực. Còn giữa kẽ tay của sư phụ Vinh thì xuất hiện thêm lưỡi dao mỏng như cánh ve.

Bình Luận (0)
Comment