Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1178

Chương 1178

Ông ta cũng không dám chắc chắn, có thể nuôi được con yêu quái này không.

Lý Dục Thần thở dài một hơi, vẽ bùa trên hư không ngoài cơ thể của yêu quái biển. Từng bùa chú màu vàng kim như tinh linh lấp lánh vụt lên tắt xuống trên cơ thể của yêu quái biển.

Yêu quái biển run lên như co giật.

Người phụ nữ sợ hãi: “Nhã Nhã! Nhã Nhã, con sao thế! Con gái! Con làm sao thế?”

Lý Dục Thần đi đến gần, đưa ngón tay ra, mau chóng điểm lên cơ thể của yêu quái biển, mỗi lần điểm xuống, thì có một đường chân khí chui vào trong cơ thể của nó.

Cuối cùng, anh đưa ngón tay lướt nhẹ từ dưới lên trên lên vết sẹo như con rết trên phần bụng của cô ta.

Phần bụng trướng lên của yêu quái biển xẹp xuống như quả bóng lọt khí, vết sẹo đó cũng biến mất theo.

Lý Dục Thần thu tay lại, lùi hai bước, rồi nhẹ nhàng vung tay, nổi lên một trận gió.

Lớp dính nhớp và chất dịch ướt át, mùi tanh cũng bay theo gió.

Không còn chất nhầy, không còn mùi hôi khó ngửi, không có vết sẹo đáng sự, cái bụng trướng to cũng xẹp xuống, đầu tóc rối loạn cũng được gió thổi mềm mượt, ngoại trừ làn da trắng bệch không có huyết sắc, cô ta lại hồi phục dáng vẻ thiếu nữ.

Một chiếc váy bay đến, phủ lên người của Nhã Nhã.

Lý Dục Thần quay đầu nhìn, lại thấy chị Mai cởi áo khoác của mình.

Người phụ nữ thụp một cái quỳ xuống trước Lý Dục Thần: “Ân nhân! Cảm ơn! Cảm ơn ân nhân!”

Lý Dục Thần vội đỡ người phụ nữ lên, nói: “Tôi chỉ có thể làm được thế này thôi. Cô ấy không phải sống lại, vì cô ấy không còn linh hồn. Cô ấy không biết nói, không có suy nghĩ, cũng không cần ăn cơm. Bà muốn nuôi một người sống như đã chết như này không?”

“Muốn! Tôi muốn! Nó là con gái tôi! Cảm ơn…”

Người phụ nữ nói xong, lại quỳ xuống dập đầu với Lý Dục Thần, sau khi bị ngăn lại, liền lao đến, ôm lấy Nhã Nhã, khóc cười nói:

“Nhã Nhã! Mẹ là mẹ đây! Nhã Nhã! Sau này mẹ nuôi con, giống như hồi nhỏ, được không, Nhã Nhã…”

Theo truyền thống của đảo Cửu Long, sau một ngày đêm, chiếc lồng sắt chìm xuống biển được vớt lên với sự chỉ thị của thần biển.

Đương nhiên thực tế không cần đợi đủ hai mươi tư tiếng, ngày hôm sau, trời vừa sáng, dân đảo đã tập trung bên biển.

Trữ Phượng Toàn đưa mấy người dân đảo đại diện lên trên cây cầu.

Mặt trời nhô lên từ trên mặt biển phía Đông, biển và bầu trời phía xa đỏ rực như lửa cháy,

Ánh nắng chiếu đến, để lại cái bóng dài của họ trên cầu.

Người hành hình đang đợi ở tận cuối cây cầu.

Trữ Phượng Toàn vỗ vai của anh ta, hỏi: “Thế nào, tối qua không có chuyện gì chứ?”

“Không sao”, người hành hình tự tin nói: “Mấy anh em vẫn luôn trông coi ở đây, chưa từng chợp mắt”.

Trữ Phượng Toàn gật đầu, nói: “Vậy vớt lồng lên đi”.

Người hành hình đáp một tiếng, nhảy lên boong tàu, cùng với thuyền viên khuấy đây thừng trên tàu, kéo dây neo lên từng chút.

Dây neo ma sát với boong tàu, âm thanh lại khác hoàn toàn với lúc dìm xuống hôm qua. Khi dìm xuống thì sảng khoái, kéo lên thì nặng nề và nhức tai.

Không biết tại sao, trong lòng mọi người thấp thỏm, dường như chỉ sợ vớt lên cái lồng trống không.

Bình Luận (0)
Comment