Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1227

Chương 1227

Cái phất trần này là công lực suốt đời của ông ta ngưng tụ ra, cũng ngưng tụ cả hận ý mấy chục năm của ông ta.

Nguyên Định Nhất muốn phá hủy khuôn mặt vừa nhìn thấy đã khiến ông ta nhớ tới một người khác, cũng khiến trong lòng ông ta rất không thoải mái này đi, giống như phá hủy khuôn mặt khiến ông ta ghen tị năm đó.

Ông ta giống như nhìn thấy bọn họ thống khổ, bọn họ hối hận, bọn họ đáng thương quỳ trước mặt ông ta cầu xin ông ta hay tha cho con mình…

Từng sợi tơ phất trần kéo dài thẳng tắp, cứng rắn như thép, nhỏ như châm, lít nha lít nhít, trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể của Lý Dục Thần.

Sau đó tiếp tục kéo dài, tất cả đều đâm ầm ầm vào trong cánh cửa gỗ nặng nề của đại điện kia.

Nhìn qua, Lý Dục Thần đã chết đến mức không thể chết hơn.

“Lý Thiên Sách à Lý Thiên Sách, không nghĩ tới đúng không, cốt nhục cuối cùng của nhà họ Lý mấy người sẽ chết trong tay tôi! Nhà họ Lý sẽ tuyệt hậu trong tay tôi! Hahahaha…”

Khắp khuôn mặt Nguyên Định Nhất là vẻ dữ tợn, ánh mắt tràn đầy oán hận, giống như đã phát tiết toàn bộ oán khí góp nhặt mấy chục năm ra ngoài, sau đó cười như điên.

Lúc này, bên ngoài mới bộc phát ra những tiếng hoan hô.

Đã lâu rồi các đệ tử Vạn Ninh Cung không được thấy sư tôn ra tay, càng chưa bao giờ thấy pháp thuật bén nhọn như vậy.

Sau khi Nguyên Định Nhất cười xong, chợt thấy có chút không đúng, liền nhìn về phía Mã Sơn và Lang Dụ Văn đi theo Lý Dục Thần.

“Hả?”

Nguyên Định Nhất phát hiện thế mà hai người này lại không có một chút kinh ngạc và sợ hãi, giống như ông ta giết Lý Dục Thần đã sớm nằm trong dự đoán của bọn họ vậy.

“Hai người không sợ sao?”

Mã Sơn cười ha ha: “Sợ cái gì? Sợ mấy sợi tơ kia của ông á? Còn không dài bằng lông chim tôi đâu! Ha ha, tên lỗ mũi trâu này, có phải trong đũng quần ông không có hàng, cho nên mới cầm cái phất trần này trong tay chơi suốt ngày không? Hahaha…”

Nguyên Định Nhất giận dữ, phất trần trong tay chuyển hướng, tơ trắng khoan thai lùi về, nhắm ngay Mã Sơn, bắn ra lần nữa.

Thế nhưng lần này sợi tơ phất trần chỉ đi đến nửa đường, lại đột nhiên biến thành mềm nhũn, không còn khí thế như kim cương như lúc ông ta bắn Lý Dục Thần trước đó nữa, mà trở nên dặt dẹo, rơi xuống đất.

Mã Sơn chỉ vào phất trần trong tay ông ta, cười to nói: “Nhìn xem, mềm nhũn đi, ông đúng là không được rồi!”

Nguyên Định Nhất vừa sợ vừa giận, thu hồi phất trần xem xét kỹ.

Vừa rồi ông ta đã lấy pháp lực kích phát sợi tơ phất trần, nửa đường bỗng nhiên gián đoạn, pháp lực không có cách nào truyền vào nữa, còn tưởng rằng là phất trần xảy ra vấn đề, thế nhưng nhìn kỹ lại vẫn tìm không ra vấn đề.

Mã Sơn trong lúc vô tình đã đâm trúng nỗi đau của ông ta. Năm đó lúc ông ta luyện công tẩu hỏa, mắc phải bệnh tật này, cho nên mới đến Mao Sơn xuất gia, bái chưởng giáo của Mao Sơn lúc ấy là Khuê Tiên Phượng làm sư phụ.

Nghe nói Mao Sơn có bí thuật gõ mai gọi rùa, vốn dĩ cho rằng có thể trị hết bệnh dữ của ông ta, lại không nghĩ sư phụ không chịu dạy ông ta, nói bệnh này của ông ta có thể trợ giúp ông ta tu hành, cho nên đến bây giờ bệnh này vẫn còn ở đó.

Bình Luận (0)
Comment