Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1238

Chương 1238

Mấy lão đạo trợn mắt há hốc mồm, muốn đuổi theo lại phát hiện đuổi không kịp.

Lão đạo kia giậm chân: “Haha, cái gì mà sứ thần Thiên Đô, chó đẻ! Tôi muốn lên Côn Luân, tôi muốn đi tố cáo anh ta!”

Chợt thấy nơi xa một người đệ tử chạy tới, quỳ xuống đất nói: “Hồi bẩm mấy vị sư thúc, cậu Lý kia không nói sai, vừa rồi sư… Không, Nguyên Định Nhất chính miệng thừa nhận, Khuê sư tổ do ông ta hại chết…”

“Gì?”

Lần này, tất cả lão đạo tiểu đạo đều ngây dại.

Đến khi nghe xong lời tự thuật của các đệ tử, các lão đạo cùng nhau quỳ xuống đất, lễ bái về phía Lý Dục Thần biến mất.

Lý Dục Thần cảm thấy tâm cảnh của mình nhiễu loạn kịch liệt, tâm ma đại động, nếu lúc này lôi kiếp lần thứ hai đột nhiên ập đến sẽ vô cùng nguy hiểm, sơ hở là tẩu hỏa nhập ma.

Bởi vậy anh quyết định về Ngô Đồng Cư thành phố Hoà bế quan.

Anh để Mã Sơn và Lang Dụ Văn ở lại nhà họ Phan thành phố Long, chờ Trần Định Bang và Từ Thông tới.

Lý Dục Thần sớm đã đồng ý với Lang Dụ Văn sẽ đưa toàn bộ Giang Đông cho anh ta, đương nhiên bao gồm nhà họ Phan thành phố Long.

Trong lòng Lang Dụ Văn rõ ràng, không có Lý Dục Thần, anh ta không nắm được Giang Đông, cũng không bảo vệ được Giang Đông. So với việc tự lên làm vua Giang Đông, còn không bằng đi theo Lý Dục Thần làm việc, tạo ra một phen sự nghiệp lớn hơn.

Cho nên anh ta quyết định, muốn đặt thế lực và sản nghiệp của nhà họ Phan vào dưới trướng tập đoàn Kinh Lý, để thành phố Long trở thành ván cầu giúp tập đoàn Kinh Lý bước ra khỏi Nam Giang.

Nhưng nhà họ Phan đã kinh doanh suốt trăm năm tại thành phố Long, quan hệ rắc rối khó gỡ, muốn tiếp nhận thế lực của bọn họ không hề dễ dàng, cho nên cần phải mượn lực lượng hai nhà Trần, Từ.

Lý Dục Thần để Mã Sơn cũng ở lại, vừa giúp đỡ Lang Dụ Văn vừa bảo vệ anh ta,

Trải qua lần lịch luyện thực chiến này, công phu của Mã Sơn nâng cao một bước, đã đến một cảnh giới mới.

Lý Dục Thần không biết lần này anh cần bế quan bao lâu, anh lấy ra chút dược vật cho Mã Sơn, để anh ta uống đúng hạn, bù đắp căn cơ nông cạn.

Trở lại thành phố Hoà, Lý Dục Thần lại gọi Thái Vĩ Dân tới, để gã ta dẫn theo mười mấy thủ hạ thận trọng và đáng tin tới thành phố Long giúp Mã Sơn.

Hiện tại công phu của Mã Sơn không hề tệ, nhưng Lý Dục Thần không hi vọng Mã Sơn lâm vào chém chém giết giết trên đường phố. Việc kinh doanh của nhà họ Phan dính dáng tới rất nhiều phe không sạch sẽ, loại chuyện này không thể tránh khỏi. Mặc dù hai bên Trần, Từ chắc chắn sẽ dẫn người tới, nhưng không thể toàn bộ dựa vào bọn họ, trong tay cũng phải có vài người xử lý những việc xấu xa này. Chuyện này để anh Thái đi làm là phù hợp nhất, vừa vặn có thể bồi dưỡng thêm thế lực. Mã Sơn có thể làm vương giả, chứ không phải tay chân đồng thau.

Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Lý Dục Thần yên tâm bế quan tại Ngô Đồng Cư.

Không lâu sau khi Lý Dục Thần đi, Trần Định Bang và Từ Thông đều đến thành phố Long.

Trần Định Bang mang theo con trai Trần Chí Hổ, lấy danh nghĩa cháu ngoại để chỉnh đốn sản nghiệp nhà cậu. Mà Từ Thông thì khởi động mạng lưới thế lực kinh doanh nhiều năm tại thành phố Long, chèn ép thế lực còn sót lại của nhà họ Phan phản công.

Hai người đều là nhân vật trí dũng kiệt xuất. Một núi vốn không thể chứa hai hổ, nhưng bởi vì Lý Dục Thần, hai người đều hết sức khiêm tốn khiêm nhường. Bọn họ đều muốn người kia lên làm chủ, mình phụ trợ, cuối cùng quyết định giao quyền chủ đạo cho Lang Dụ Văn.

Ba người chung sức hợp tác, chưa đến ba ngày, họ đã chia cắt và phân chia toàn bộ tài sản của nhà họ Phan một lần nữa. Đương nhiên, những sản nghiệp kia vẫn có tên có phần về mặt pháp luật, không có khả năng trực tiếp đoạt lấy, cho nên còn phải trải qua một loạt thao tác thu mua sáp nhập, cần thời gian không hề ngắn.

Bình Luận (0)
Comment