Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1346

Chương 1346

“Tăng, ông tùy tiện tăng”, quạt xếp của Bạch Quân Đường nhẹ nhàng lay động, phong thái quân tử.

Ông chủ Hầu đi đến bên cạnh xe ba gác, một tay nắm vuốt quả cầu sắt, một cái tay khác nhẹ nhàng nắm một góc tấm thảm, lật qua lật lại.

Mọi người đều rất tò mò, ông chủ Hầu sẽ ra bao nhiêu tiền?

Tất cả mọi người tin tưởng, ánh mắt của người làm buôn bán đồ cổ mấy chục năm tại vườn nhà họ Phan như ông chủ Hầu sẽ không kém, lần này ông ta ra giá liền mang ý nghĩa giá trị chân chính của tấm thảm này.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tấm thảm, không thèm quan tâm đến giờ phút này bên dưới tấm thảm còn có một bệnh nhân bệnh tình nguy kịch đang nằm đó, cùng với người phụ nữ lúng ta lúng túng đứng bên cạnh xe ba gác.

Con chó ngồi xổm bên cạnh xe ba gác lóe lên vẻ hung dữ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Ông chủ Hầu không thèm để ý đến, tiếp tục lật xem thảm Tây Tạng, chỉ là bóp quả cầu sắt trong tay càng thêm ầm ầm ầm ầm.

Lý Dục Thần nhìn khớp xương ngón tay của ông chủ Hầu, biết ông ta là một người luyện võ, cho nên không sợ chó.

Nếu chó dám cắn ông ta, hai quả cầu sắt nắm trong tay ông ta sẽ lập tức bay ra, trước khi chó kịp đến cắn thì ông ta đã đập nát đầu chó rồi.

Nhưng Lý Dục Thần cũng biết, tính toán của ông chủ Hầu hơn phân nửa sẽ thất bại, bởi vì con chó tên là Đa Cát này cực không tầm thường. Một con chó có thể kéo xe ba gác đi từ Tây Tạng đến Thủ đô, sẽ là một con chó bình thường chắc?

Lý Dục Thần nhớ tới những con chó chọi hung hãn mình từng gặp qua bên trong trường đấu chó của anh Thái tại thành phố Hoà, nếu ném con chó này đến đó, anh tin tưởng, bất luận là chó ngao Đông Doanh do Trần Văn Học mời đến, hay là chó ngao Tây Tạng của Chu Lợi Quân đều không phải là đối thủ của con chó này.

Cũng may người phụ nữ đứng một bên, ngoại trừ biểu hiện ra thái độ thù địch thì nó vẫn không hề động.

Lần đầu tiên Lý Dục Thần phát hiện ra, thế gian này lại lạnh lùng như vậy.

Nơi phố xá sầm uất ngay giữa Thủ đô này, biết bao nhiêu người tụ tập vây xem đều quan tâm đến giá cả của tấm thảm kia, quan tâm thực lực của Bạch Ngũ Gia và ông chủ Hầu ai mạnh hơn. Như thể tấm thảm này đã là vật trong túi bọn họ, hoàn toàn quên đi tấm thảm đã có chủ.

Nhiều người như vậy lại chẳng có ai nảy sinh chút đồng tình với bệnh nhân nằm dưới thảm.

Lúc còn ở trên Thiên Đô, anh từng nghe sư phụ nói, tu tiên là một con đường buồn tẻ và khổ nhọc. Trên núi Côn Luân linh khí dồi dào, lại là một hoang mạc tình cảm.

Tiên Nhân làm việc tùy tâm, mặc kệ tự nhiên, xưa nay không lưu tình.

Cảnh giới cao của Thái Thượng Vong Tình là không yêu không hận.

Đều nói nhân gian hữu tình, cho nên mới có câu cảm thán ao ước như uyên ương chứ không ao ước như tiên.

Sau khi xuống núi, quả thật Lý Dục Thần cũng cảm nhận được chữ tình của nhân gian. Đinh Hương, Mã Sơn, Lâm Mộng Đình, chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương…

Nhưng ở ngay đầu đường này, anh cảm giác được một loại khí lạnh còn hoang vu hơn cả Côn Luân.

Trong một khoảnh khắc, anh lóe lên một tia xúc động, xúc động muốn dùng một kiếm chém chết những người này, những con kiến hôi này.

Lúc mà tiếng ca của Thiên Ma vang lên trong đầu, vết sẹo trên đùi anh khẽ giật một cái, kéo anh về thực tại.

Cuối cùng ông chủ Hầu cũng buông tay khỏi tấm thảm, dường như lúc bấy giờ mới chú ý tới bệnh nhân bên dưới tấm thảm, ông ta nhíu nhíu mày, lơ đãng lấy tay che mũi, rời xa xe ba gác, chắp tay nói với Bạch Quân Đường.

Bình Luận (0)
Comment