Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 173

Chương 173

Nhưng lúc nãy anh ta đã gọi cho cục trưởng của họ, anh ta biết rất rõ, họ sẽ không quay lại.

Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu tự chui đầu vào rọ là như thế nào.

Lúc này, cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới chính là bố mình, Lâm Lai Phong.

Lâm Thiếu Hằng run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số, hét to vào điện thoại.

“Bố, bố ơi, mau tới cứu con với…”

“Tám…”

“Bảy…”

Lý Dục Thần tiếp tục đếm.

“Bố ơi, mau cứu con với! Nhanh lên…”

Giọng Lâm Thiếu Hằng đã trở nên cuồng loạn, anh ta sợ tới mức khóc oà lên.

Lý Dục Thần không quan tâm anh ta gọi viện binh.

Chỉ với những hành động mà anh ta đã làm với ông chủ quán nướng và những lời anh ta nói với Lâm Mộng Đình khi nãy.

Hôm nay anh ta nhất định phải trả giá đắt!

“Sáu…”

“Năm…”

“Này họ Lý, mày đừng ngông cuồng quá! Bố tao, bố tao đã trên đường tới đây rồi!”

Dường như Lâm Thiếu Hằng đã lấy lại được một chút tự tin.

Nhưng Lý Dục Thần vẫn không quan tâm, anh tiếp tục đếm.

“Bốn… Ba…”

Khi đến tới ba, anh bắt đầu bước về phía Lâm Thiếu Hằng.

“Hai…”

Lâm Thiếu Hằng ra sức lùi lại: “Mày đừng qua đây! Đừng qua đây mà! Bố tao sắp tới rồi, mày cứ chờ đi chết đi!”

“Một!”

Tiếng nói của Lý Dục Thần bỗng dưng im bặt.

Hiện trường lập tức trở nên hết sức yên tĩnh, ngay cả côn trùng trốn trong bụi cỏ cũng ngừng kêu.

Lý Dục Thần đi đến trước mặt Lâm Thiếu Hằng, đạp lên bắp chân của anh ta.

Một tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên, bắp chân Lâm Thiếu Hằng đã bị gãy.

Tiếp theo đó là tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa của Lâm Thiếu Hằng.

Côn trùng trong bụi cỏ và ve sầu trên cây cũng cùng nhau kêu lên, hệt như một nhóm bè chỉ đợi đến giờ phút này để hát bè.

Đêm hè tĩnh lặng trở nên náo nhiệt và vui vẻ.

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Lâm Thiếu Hằng: “Tôi sẽ tiếp tục đếm tới mười, anh mà không bò, tôi sẽ đánh gãy cái chân còn lại của anh”.

Bình Luận (0)
Comment