Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 774

Chương 774

Tiền Hân Đồng vừa chà thật mạnh, trong lòng vừa mắng: Lý Dục Thần đáng chết! Cho anh hại tôi này! Cho anh ném tôi ra ngoài cửa sổ này! Cho anh…

Cô ta trút lên tức giận lên cánh tay của gã chốc đầu, dường như chà mạnh như vậy, thì có thể lột một lớp đa của Lý Dục Thần vậy.

Nhưng chà mãi chà mãi, cô ta bỗng phát hiện không đúng.

Nhọt mưng mủ của cánh tay dần dần đỡ dần.

Có vài chỗ cô ta chà đặc biệt nhiều và mạnh lại đã mất mả mụn nhọt, làn da đỏ hồng, dần có xu thế liền lại.

Tiền Hân Đồng trừng mở to mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh này.

Gừng có tác dụng thật ư?

Trời ơi! Mình đúng là thiên tài!

Cô ta vui mừng trong lòng, cũng không mắng nữa, mà càng chà xát mạnh hơn nữa.

Cánh tay của gã chốc đầu đã có thay đổi rõ rệt, đương nhiên những người khác cũng nhìn ra.

Sắc mặt mọi người mỗi người một vẻ, có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, có người vui mừng…

Còn sắc mặt của Yukio Takada lại trở nên khó coi.

“Làm sao có thể?”

Ông ta không thể tin nhìn cô gái trước mặt ở đó chà sát gừng thật mạnh.

Ngay cả bản thân gã chốc đầu cũng ngẩn người.

Người phụ nữ trong đám đông dường như phát hiện điều gì, nhìn về hướng Lý Dục Thần một cái, nhưng ánh mắt lướt qua Lý Dục Thần, và dừng lại trên người Tiền Khôn và Hồ Sư Ước.

Cuối cùng cũng chỉ hơi nghi hoặc, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Tiền Hân Đồng đã hơi toát mồ hôi.

Rất nhanh, cả cánh tay của gã chốc đầu bị chà sạch sẽ.

Mụn nhọt biến mất, chỉ còn lại làn da mới đỏ hồng.

Tiền Hân Đồng đặt miếng gừng còn lại, lau mồ hôi trên trán, đắc ý nhìn kiệt tác của mình.

Qua mười phút sau, làn da trên cánh tay của gã chốc đầu bắt đầu hồi phục màu sắc bình thường, hơi non, nhưng đã không thấy bất thường.

Tiền Hân Đồng vui vẻ vỗ cánh tay nói: “Tôi xong rồi, sau đây xem ông đấy, ông Cao!”

Yukio Takada đỏ bừng mặt, chưa hết thời gian, bây giờ lột lớp cao thuốc, hiệu quả chắc chắn không tốt như vậy, nhưng nếu không lột ra, ông ta sẽ thua.

“Mau lột đi!”

“Không dám lột thì ông nhận thua đi!”

“Mau nhận thua đi, đồ quỷ!”

“Ma bệnh Đông Doanh!”

Mọi người bắt đầu kích động, cả nửa ngày, mọi người đã nén chịu lắm rồi.

Yukio nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, chuẩn bị liều một phen.

Ông ta bắt đầu từ cổ tay của gã chốc đầu, từ từ lột cao thuốc đã khô, giống như một lớp giấy dầu, tách ra khỏi cánh tay của gã chốc đầu.

Vù!

Bình Luận (0)
Comment