Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 906

Chương 906

Chỉ có linh giác bẩm sinh của Lam Điền nhìn thấy ánh sáng sắp tắt dần.

Ánh sáng này chiếu sáng mắt của cô bé, chiếu sáng thế giới nội tâm của cô bé.

Cô bé nhìn chằm chằm đám mây núi xác biển máu đáng sợ che lấp bầu trời đó, chờ đợi ánh sáng lại lóe sáng lên lần nữa.

Sau đó, cô bé nhìn thấy tia sét thứ hai.

Sau đó là tia sét thứ ba, thứ tư…

Những tia sét này vẫn rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ nhiều, chằng chịt dày đặc, bò khắp đám mây.

Lúc này, những người khác cũng chú ý đến.

Âm Vô Cực dừng cười, cau mày, không thể tin nổi nhìn về phía trước.

Ầm!

Đám mây nổ tung.

Vô số điện quang rải rác khắp bốn phía, nổ tan mây đen cả bầu trời, biến ra bầu trời tươi sáng.

Biển máu biến mất, mây đen nứt thành từng mảng, từng mảng.

“Đó là cái gì?”

Âm Vô Cực nhìn chằm chằm thứ mà Lý Dục Thần nắm trong tay, hơi giống như cái búa, hoặc là cái rìu, chất liệu là ngọc, hoặc là đá, bên trên vờn quanh điện quang nhỏ dày đặc.

“Sao hơi giống rìu của lôi thần trong truyền thuyết? Không! Không thể nào! Làm sao cậu ta có thể có thần khí như này! Tuyệt đối không thể nào!”

Âm Vô Cực lắc đầu, phủ định suy đoán của mình.

Nhưng sau đó, một cảnh đáng sợ bắt đầu.

Lý Dục Thần giơ tay lên cao, thứ trong tay bỗng nhiên to lên, biến thành một cái rìu đá khổng lồ.

Âm Vô Cực nhìn thấy trên một mặt cán của chiếc rìu có một chữ kiểu cổ xưa, phát ra kim quang chói mắt, hình như là chữ “Lôi”.

Còn trên một mặt khác, cũng phóng ra kim quang, vút lên trời, để lại phù hiệu trên bầu trời, đó là quẻ bùa của quẻ chấn.

Phù hiệu lóe lên rồi tắt.

Một tia sét sáng lên, đánh ngang bầu trời.

Sau đó là tia sét thứ hai, từ một hướng khác đánh ngang bầu trời.

Sau đó là đường thứ ba, đường thứ tư.

Tia sét bắt đầu từ chỗ gần, từng đường từng đường phân bố ra phía xa.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, đại địa bắt đầu chấn rung.

Rất nhanh, cả bầu trời trong tầm nhìn, cùng giăng đầy tia sét.

Bầu trời đầm hoang vạn dặm dường như bị một tấm lưới phát quang chia cắt.

Mà ở giữa tấm lưới đó, chính là Lý Dục Thần.

“Làm sao có thể?”

Khuôn mặt Âm Vô Cực lộ ra vẻ kinh sợ.

Tia sét giăng đầy bầu trời như này, đã vượt qua uy lực của lôi kiếp bình thường.

Rõ ràng đối phương không cường mạnh, tại sao trong tay lại có thần khi như vậy?

Bình Luận (0)
Comment