Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 962

Chương 962

Trần Định Bang cười lạnh: “Cơ hội tốt như vậy, nhà họ Hoàng có thể không đồng ý? Bọn họ sớm đã để mắt tới việc kinh doanh ở bến tàu thành phố khác của chúng ta”.

“Nói như vậy, Hoàng lão Tông Sư đồng ý rời núi rồi?”, Phan Phượng Anh vui vẻ nói.

“Lão hồ ly Hoàng Duy Long này bảo là đi hỏi một chút, kỳ thật đang muốn mặc kệ chúng ta hai ngày, dễ dàng gia tăng lợi thế đàm phán”, Trần Định Bang đáp.

Cố Ngôn Châu bên cạnh lên tiếng: “Lão gia, mời thần dễ tiễn thần khó, một khi Hoàng Tổ Hùng ra tay, e rằng việc này sẽ không dễ kết thúc”.

“Sao tôi lại không biết được! Lòng tham của nhà họ Hoàng rất lớn!”, Trần Định Bang đáp: “Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Trần bị thằng nhóc họ Lý kia nắm trong tay. Bị nhà họ Hoàng cắn một miếng vẫn tốt hơn họ Lý kia được lợi”.

Cố Ngôn Châu trầm ngâm nói: “Tại thành phố Hoà, tôi từng qua lại với cậu Lý mấy lần. Trên thân người này không những có kỳ thuật, mà làm người còn rất có tình nghĩa, tuyệt không phải người tham phú quý. Anh ta và Nhị thiếu gia qua lại thân thiết, là tình bạn hồn nhiên giữa những người trẻ tuổi, hoàn toàn không có lòng nịnh hót, càng sẽ không mơ ước tiền tài của nhà họ Trần”.

Trần Định Bang vô cùng tín nhiệm Cố Ngôn Châu, nghe lời này của Cố Ngôn Châu, ông ta hơi do dự, cảm thấy có phải mình chuyện bé xé ra to không.

Phan Phượng Anh tức giận đáp lại: “Ông Cố, tôi và lão Trần tôn trọng ông, nuôi ông ở nhà họ Trần, sao ông có thể ăn cây táo rào cây sung chứ! Lòng người khó dò, sao ông biết họ Lý kia không nịnh bợ? Sao Văn Học kia lại điên khùng đi thành phố Hoà đầu tư nhiều dự án thất bại như vậy? Nếu không phải nhà họ Trần có của ăn của để, lão Trần chiều anh ta, nhà bình thường bị anh ta lăn qua lộn lại như thế sớm đã bị thua sạch!”

Trần Định Bang nhíu mày, lời nói của Phan Phượng Anh hơi có chút quá mức, nhất là dùng mấy cụm “nuôi ở nhà họ Trần”, “ăn cây táo rào cây sung”, nói ra cực kỳ tổn thương người khác.

Quả nhiên, sắc mặt Cố Ngôn Châu biến đổi, nói: “Phu nhân nói rất đúng, tôi lớn tuổi, mắt mờ rồi, quả là nên về nhà dưỡng lão, hưởng phúc”.

Trần Định Bang khiếp sợ: “Ông Cố, ông hà tất phải như vậy?”

Cố Ngôn Châu khoát tay ngăn cản: “Lão gia, mấy năm nay được ông chứa chấp, Cố mỗ vô cùng cảm kích. Không có bữa tiệc nào là không tàn, thật ra tôi phải đi từ sớm hơn. Tôi đã rời khỏi Tân Môn mấy chục năm, cũng nên về nhìn xem”.

Trần Định Bang yên lặng, rốt cục thở dài đáp: “Lá rụng về cội, cũng tốt, cũng tốt!”

Cố Ngôn Châu đi.

Tông Sư Hoàng Tổ Hùng của nhà họ Hoàng vẫn chưa tới.

Trên người Trần Chí Hổ càng ngày càng đau.

Phan Phượng Anh vô cùng sốt ruột, bà ta cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, cởi chuông phải cần người buộc chuông, nên quyết định tự mình đi tìm Lý Dục Thần. Không phải là tiền thôi sao! Không có gì là một trăm triệu không giải quyết được, nếu có vậy lại thêm một trăm triệu!

Khu nhà La Bội Dao đang ở là một khu phố cũ, tại khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn.

Từ lâu Phan Phượng Anh đã biết La Bội Dao ở chỗ này. Mỗi lần ngồi xe sang đi ngang qua cổng khu nhà, bà ta liền sẽ nghĩ đến người phụ nữ khiến bà ta như hóc xương cá kia. Nhưng không lần nào bà ta bước xuống xe, lại càng không đi vào trong khu nhà này đi xem xét. Bước vào khu nhà ở cấp thấp như vậy, đối với người có thân phận như bà ta chính là một loại sỉ nhục.

Hôm nay là lần đầu tiên bà ta chân chính bước vào cổng lớn khu nhà này.

Khu nhà đi vào không cần đăng ký, ở cổng có một ông bảo vệ lười biếng ngồi đó. Nơi cửa ra vào, có mấy con chó bẩn bẩn đang chơi đùa trên bãi cỏ, trong đó có một con còn ngồi xổm trên mặt đất ị phân, nhìn ngang nhìn dọc, dáng vẻ vô cùng hèn mọn.

Bình Luận (0)
Comment