Cao Thủ Hồi Sinh

Chương 311

Các bạn đang đọc truyện Cao thủ hồi sinh – Chương 311 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Cao thủ hồi sinh – Lâm Tuấn (TruyenGG) mới nhất tại Ngôn Tình Hay

 

Mèo con và chó con có chút đáng yêu, may ra Lâm Tuấn còn có hứng thú vui đùa một chút.  

 

Nhưng Cao Tường có đáng yêu không?  

 

Dĩ nhiên là không.  

 

Không đáng yêu chút nào, Lâm Tuấn đương nhiên sẽ không rảnh làm bạn với hắn ta.  

 

Nhất là sau khi phát hiện Cao Tường nhìn mình với vẻ khinh thường, Lâm Tuấn lại càng không thể kết bạn với kẻ như Cao Tường.  

 

Đối phó với loại tự cao tự đại coi thường người khác thế này, Lâm Tuấn chỉ có một thái độ duy nhất, đó là—  

 

Khinh hơn.  

 

Không chút do dự, Lâm Tuấn nhìn cánh tay phải Cao Tường duỗi ra muốn bắt với mình, cười lạnh một tiếng, sau đó đập mạnh một cái.  

 

Bốp!  

 

Lâm Tuấn không hề khoan nhượng đập thẳng, khiến lòng bàn tay của Cao Tường lập tức chuyển sang màu đỏ au.  

 

“Mẹ k . . . . .”  

 

Cao Tường đang định tức giận, nhưng đột nhiên nhận ra thân phận của người trước mặt, nên lập tức nén cơn giận vào trong, sau đó gượng cười hỏi Lâm Tuấn.  

 

“Anh rể, anh làm gì vậy?”  

 

Đường Tịnh Liên khó hiểu nhìn Lâm Tuấn, mặc dù khó hiểu nhưng cô lại khá vui khi nghe tiếng bốp vừa rồi.  

 

Dám bỏ tôi một mình ngày hôm đó, đáng đời!  

 

Lúc này Lâm mới cươi khẩy nhìn Cao Tường một cái, sau đó khinh thường nói.  

 

“Ai là anh rể của cậu? Đừng có điêu mồm, cậu không xứng”.  

 

“Anh!”  

 

Bị một kẻ ăn mặc quê mùa như Lâm Tuấn chế nhạo, Cao Tường đột nhiên nổi giận.  

 

Mấy người trong phòng riêng bị Cao Tường mua chuộc cũng không chịu nổi nữa, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Lâm Tuấn, ngạo nghễ nói.  

 

“Đừng tưởng rằng anh là anh rể của Đường Tịnh Liên thì muốn làm gì làm! Để tôi nói cho anh biết, tôi không phải Cao thiếu gia, và tôi cũng chẳng có ý gì với Đường Tịnh Liên cả, Cao thiếu gia nể mặt cô ấy nên mới coi trọng anh thôi, còn tôi thì mơ đi! Một kẻ như anh thì ở đây khoa trương cái quái gì!”  

 

Cao Tường trợn mắt liếc Lâm Tuấn, hắn im lặng một lát, sau đó giả vờ hòa hoãn.  

 

“Không sao, không sao, là anh rể của Tịnh Liên, đương nhiên không phải người ngoài, không cần tức giận mấy chuyện vặt vãnh đâu, mau tới đây ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ lạnh hết đấy, hôm nay mọi người cứ tự nhiên, bữa ăn này tôi đãi!”  

Nếu anh không tinh ý nhận ra sự khinh thường của Cao Tường thì hành động của Cao Tường có thể đã khiến Lâm Tuấn cảm thấy hắn là người tốt, nhưng đáng tiếc là… 

Bình Luận (0)
Comment