Cao Thủ Tu Chân

Chương 1001

Chương 1001

Hơn mười giây sau, trên bàn trở nên yên tĩnh, mọi người chăm chú quan sát, vẻ mặt cứng đờ, mà Hoàng Cẩm Dư lại có ánh mắt hoảng hốt như gặp ma.

Trên bàn bi-a, bóng từ chín tới mười lăm đều nằm ở hai bên của bàn bi-a, còn một tới bảy đều lọt lỗ, không còn một quả nào.

Chỉ còn một bóng tám màu đen đang lẳng lặng nằm yên bên rìa lỗ, cách cậu ta năm mét. Bóng trắng từ từ dừng lại, nhẹ nhàng “đẩy” một chút, bóng tám màu đen cũng rơi vào lỗ.

Trong thoáng chốc, toàn trường tĩnh mịch.

“Một cơ này còn cần thụt không?”

Diệp Thiên thả cây cơ lại vào trong khung, giọng nói lạnh nhạt.

“Nếu không phải quy tắc là đánh bóng số tám vào lỗ trước xem như thua thì bóng tám sẽ lọt lỗ chung với đống bóng nhỏ rồi”.

“Thắng thua của ván này phân định rõ ràng rồi nhỉ?”

Diệp Thiên hờ hững vung tay, đi ngang qua Hoàng Cẩm Dư.

“Nhớ kỹ lời hứa của anh, sau này đừng để tôi thấy anh ở phòng bi-a này nữa!”

Giọng nói của Diệp Thiên vang vọng trong phòng bi-a yên tĩnh, cho dù là những cô phục vụ xinh đẹp quyến rũ, hay là những cao thủ khác trên phòng bi-a, hay đám người Tề Văn Long, biểu cảm của bọn họ đều đồng loạt cứng đờ, một khoảng lạnh ngắt như tờ.

Hai anh em Hoàng Cẩm Dư và Hoàng Phiêu Nhứ thì chết lặng ngay tại chỗ, không nói được lời nào.

Thân là một cao thủ bi-a, Hoàng Cẩm Dư đã tiếp xúc với bi-a hơn mười năm, đương nhiên biết cú đánh đó mang ý nghĩa gì.

Muốn dọn toàn bộ bóng trên bàn bằng một cú đánh, cậu ta có thể làm được, nhưng cái gọi là “một cú đánh”, tức sau khi một bóng lăn vào lỗ thì sẽ tiếp tục cú đánh tiếp theo, cũng có nghĩa là nói, muốn đánh tất cả bóng lớn hoặc bóng nhỏ vào lỗ, cậu ta cần phải đánh ra mấy phát cơ.

Muốn đưa tất cả bóng vào lỗ chỉ với một cú đánh theo nghĩa đen, đây vốn là một điều viển vông, cho dù là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu đích thân ra tay, cũng khó mà làm được.

Nhưng Diệp Thiên vừa rồi, chỉ với một phát cơ, đã ghi được toàn bộ bóng nhỏ vào lỗ, không chỉ vậy, những bóng lớn còn lại, còn có bóng số tám màu đen bị cấm ghi bàn ở lượt cơ đầu tiên kia, toàn bộ đều không lăn vào lỗ, đây là lực khống chế đáng sợ đến mức nào?

Rốt cuộc phải nắm vững bi-a đến bước nào, mới có thể đạt đến loại trình độ này? E rằng cơ thủ hàng đầu thế giới như O’Sullivan, Đinh Tuấn Huy cũng không thể nào làm được?

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt lóe lên, vui mừng khôn xiết. Trong mắt cô ta, Diệp Thiên chính là vạn năng, mà trên thực tế cũng đúng là như vậy, cậu thật sự là toàn năng, không có gì là không làm được!

Diệp Thiên vươn vai một cái, cảm thấy có chút nhàm chán, cậu vẫy tay với đám người Tề Văn Long.

“Đánh cũng hòm hòm rồi, tôi muốn ra ngoài ăn một chút xiên nướng, đồ ăn ở đây tôi ăn không quen, đi cùng không?”

Ba người Tề Văn Long lúc này mới phản ứng lại, lập tức gật đầu, Tiếu Văn Nguyệt càng không nói nên lời, trực tiếp ôm chặt lấy cánh tay Diệp Thiên, khiến cho Diệp Thiên lộ vẻ bất lực.

“Đứng lại!”

Năm người còn chưa bước tới cửa, giọng của Hoàng Cẩm Dư đã truyền đến từ phía sau.

“Tôi muốn đánh với cậu một ván nữa, tôi muốn đánh Snooker với cậu, tôi không phục!”

Ánh mắt Hoàng Cẩm Dư đầy sự phẫn nộ, thấy người con gái mình yêu khoác tay người đàn ông khác, dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc, trái tim cậu ta như bị dao cắt, hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Bình Luận (0)
Comment