Cao Thủ Tu Chân

Chương 1016

Chương 1016

Nhưng muốn bảo vệ Diệp Thiên, có lẽ vẫn chưa đủ phân lượng!

Mà nếu muốn điều động những nhân vật có thể chống lại đội hình khổng lồ này của nhà họ Giang, e rằng ngoại trừ số ít mấy gia tộc thuộc hàng top lấy chính trị và quân sự làm chỗ đứng ra thì chỉ có những người đứng đầu Hoa Hạ ra mặt, mới có thể hóa giải mâu thuẫn lần này.

Nhưng mặc dù Diệp Thiên là người mạnh nhất trong giới võ đạo cao quý, được hàng triệu người kính trọng ngưỡng mộ, nhưng mối quan hệ sâu rộng của cậu trong hai giới chính trị và quân sự có thể không bằng cô ta, thì làm sao ứng đối?

“Cái gì mà làm thế nào?”

Diệp Thiên gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng với vẻ mặt thản nhiên.

Tư Đồ Lạc Tuyết khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu không cần chuẩn bị một chút, nghĩ cách thử?”

Diệp Thiên lắc đầu, khóe miệng mỉm cười.

“Nhà họ Giang muốn làm thế nào thì tôi cứ bồi theo thôi, hà tất phải chuẩn bị?”

Đôi mắt xinh đẹp của Tư Đồ Lạc Tuyết lại đọng lại, biểu hiện của Diệp Thiên đối với chuyện này quá đỗi bình tĩnh, cô ta không thể không thầm suy đoán, không biết Diệp Thiên còn con át chủ bài nào khác ngoài thân phận là người mạnh nhất trong giới võ đạo.

Nhưng chung quy lại thì con át chủ bài như thế nào mới có thể khiến Diệp Thiên coi nhẹ bảy vị tướng và ba vị bí thư tỉnh?

Cô ta nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh đang khẽ nhíu mày, lập tức phản ứng lại.

Diệp Thiên là con trai trưởng của nhà họ Diệp, còn Hoa Lộng Ảnh là con gái duy nhất của nhà họ Hoa, nếu mấy nhân vật lớn nhà họ Giang cùng nhau tới gây chuyện thì nhà họ Diệp và nhà họ Hoa tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Một mình nhà họ Diệp có lẽ vẫn không đủ để giải quyết chuyện này, nhưng nếu như có thêm một nhà họ Hoa, có thể miễn cưỡng tạo thành thế cân bằng với đối phương.

“Muốn dựa vào nhà họ Diệp và nhà họ Hoa sao?”

Nghĩ đến điều này, Tư Đồ Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, có chút thất vọng.

Vốn dĩ cô ta cho rằng Diệp Thiên sẽ dựa vào thực lực của bản thân, có bản lĩnh để đối đầu với sự giúp đỡ từ hai giới chính trị và quân sự của nhà họ Giang, nhưng kết quả là vẫn cần nhà họ Diệp và nhà họ Hoa ra tay giúp đỡ, khó tránh khiến cô ta cảm thấy đã làm giảm uy danh của cái tên Đế Vương Bất Bại.

Nhưng Diệp Thiên lại không chút để ý đến suy nghĩ của cô ta, một hơi uống cạn ngụm canh cuối cùng, sau đó lau miệng đứng dậy.

“Tôi ăn no rồi, các người cứ tiếp tục!”

Nói xong, cậu cùng với Hoa Lộng Ảnh nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn, chỉ còn lại mấy cô hoa khôi nhìn về phía trước.

Trong khu phía tây của thủ đô, trong biệt viện của nhà họ Giang, Giang Hải Thiên ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh ông ta là năm ông già mặc quân phục, trạc tuổi ông ta, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, tư thế ngay thẳng, trên người toát lên dáng vẻ đã từng chinh chiến nhiều năm.

Mỗi một vị ở đây, đều đã từng đảm đương chức vị thống soái trong quân đội, công thành nhổ trại, mang trong mình ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, mặc dù hiện giờ đã nghỉ hưu do tuổi tác đã cao, nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ vẫn còn sâu rộng, tiếng tăm vang lừng khắp các quân khu lớn, có tiếng nói cực lớn.

“Các vị, lần này mời các vị tới đây, thật sự là nhà họ Giang tôi không cách nào nuốt giận, nuốt không trôi cục tức này!”

“Diệp Lăng Thiên quá đỗi ngông cuồng, lại dám cắt đứt huyết mạch nhà họ Giang tôi, suýt chút nữa khiến nhà họ Giang tôi máu tươi khô cạn, thù này nếu không báo, nửa đời chinh chiến của Giang Hải Thiên tôi sống vô ích rồi!”

Giọng ông ta đầy sự kích động và phẫn nộ, mang theo quyết tâm vô cùng kiên định.

Một ông già có bộ râu ngắn ở bên cạnh trừng mắt nhìn lên, hừ lạnh một tiếng.

“Diệp Lăng Thiên này đích thực là đã quá đáng rồi, ỷ mình là cao thủ mạnh nhất giới võ đạo liền muốn làm gì thì làm, ngay cả sĩ quan cũng dám đả thương, đây là coi thường kỷ cương, luật pháp, khinh khi pháp chế nước nhà!”

Ông ta vừa dứt lời, lập tức liền có một ông già tiếp lời.

“Quả thực như vậy, tôi cũng có nghe nói về tên Diệp Lăng Thiên này, vừa xuất hiện là đã cực kì phách lối, làm mưa làm gió trong giới võ đạo, xuống tay tàn nhẫn, một đường đều là lấy giết ngăn giết, tôi sớm đã không chấp nhận được tác phong làm việc của hắn rồi!”

Bình Luận (0)
Comment