Cao Thủ Tu Chân

Chương 1019

Chương 1019

Cô trả tiền xong không khỏi lại nhìn về phía đạo sĩ, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đạo sĩ vốn là xuất gia bên ngoài, hơn nữa, người trước mặt này lại cầm phất trần, cốt cách thanh cao, thoạt nhìn liền biết đây là cao nhân đắc đạo, tại sao lại có thể uống rượu ăn thịt mà không chút đắn đo chứ?

Đạo sĩ cao to đặt cây phất trần lên bàn, mang nụ cười trên mặt, hỏi Diệp Thiên: “Có người mời tôi uống rượu ăn thịt, tôi rất vui, nhưng tôi có một câu hỏi!”

“Tại sao thí chủ lại chủ động mời tôi?”

Diệp Thiên hơi nhướng mày, nhớ tới chuyện cũ năm đó, trong lúc nhất thời có chút bồi hồi, xúc động nói: “Bởi vì đạo trưởng có ơn tái tạo đối với tôi!”

“Ồ?”, biểu cảm của đạo sĩ cao to khẽ thay đổi, sau đó khẽ lắc đầu.

“Thí chủ, không phải cậu đã nhận nhầm người rồi chứ? Tôi năm nay đã tám mươi lăm, đã gặp qua vô số người, nhưng có thể chắc chắn là chưa từng quen biết thí chủ, nói gì đến ơn tái tạo chứ?”

Diệp Thiên chưa kịp trả lời, người hầu rượu đã mang lên ba chiếc bát sứ và hai vò rượu lớn.

“Ba vị cứ từ từ dùng, thịt bò và đậu phộng sẽ lên ngay ạ!”

Người phục vụ lui xuống, Hoa Lộng Ảnh ôm lấy vò rượu lên, định rót rượu cho Diệp Thiên và đạo sĩ, nhưng Diệp Thiên lại khẽ ấn bàn tay ngọc ngà của cô xuống.

“Tiểu Ảnh, anh cùng đạo trưởng uống rượu, không cần chén!”

Cậu khẽ đẩy vò rượu đến trước mặt đạo sĩ.

“Nếu đã muốn uống rượu cho thỏa chí, vậy thì đương nhiên mỗi người một vò, đạo trưởng, uống nào!”

Diệp Thiên vừa nói, một tay vừa cầm lấy một vò rượu khác, nâng lên uống.

“Được, lần này tới thủ đô, thật không ngờ tôi lại gặp được cậu bạn nhỏ có lòng nhiệt tình như vậy, sảng khoái!”

Trên mặt đạo sĩ cao to nở nụ cười, cũng cầm lấy vò rượu, cụng với Diệp Thiên ở phía đối diện một cái, sau đó ngửa người ra sau đổ rượu vào miệng.

Sau hơn mười giây, hai người đồng thời đặt vò rượu xuống, vạt áo đều đã bị thấm ướt, trong vò rượu 5 cân chỉ còn lại 30%.

“Rượu ngon!”

Đạo sĩ gật đầu tán thưởng, rồi lại hướng về Diệp Thiên nói.

“Rượu thì là rượu ngon, nhưng cậu bạn nhỏ vẫn chưa trả lời tôi, tại sao tôi lại có ơn tái tạo đối với cậu?”

Ánh mắt Diệp Thiên thâm thúy, ôn tồn nói: “Tám năm trước, toàn bộ võ công của tôi bị phế, tinh thần sa sút, bế tắc, khi tình cờ đi ngang qua núi Võ Đang, may mắn nhìn thấy đạo trưởng đang tập một bộ Thái Cực Viên Chuyển, trong lòng liền có giác ngộ, bỗng nhiên được truyền cảm hứng, mới có được tôi như ngày hôm nay!”

“Đối với đạo trưởng mà nói, ngài chẳng qua chỉ là đánh một bộ quyền, nhưng đối với tôi mà nói, lại là khởi tạo ra một thế giới, đây có thể coi là có ơn tái tạo!”

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh mở to, giờ cô mới hiểu ra, hóa ra Diệp Thiên có thể lấy lại tu vi võ đạo, uy danh thiên hạ là bởi vì được người này truyền cảm hứng.

“Ồ?”, nghe vậy, hai mắt đạo sĩ cao to bỗng ngưng lại, ông ta bỗng nhiên nhớ tới cảnh bản thân tám năm trước phi thân xuống dưới núi Võ Đang, dùng Thái Cực Quyền để chứng cảnh giới cuối cùng.

Lúc đó, một thiếu niên ăn mặc nghèo túng, toàn thân dính đầy bụi đang đứng trên ngọn đồi đằng xa nhìn chăm chú về phía ông ta, chỉ là ông ta chưa từng để ý tới.

Giờ đây, bóng dáng của Diệp Thiên cùng với bóng lưng của người thiếu niên có thân hình gầy guộc cô độc kia dần dần trùng hợp.

Bình Luận (0)
Comment