Cao Thủ Tu Chân

Chương 1048

Chương 1048

“Nhưng hai người họ giao đấu lúc này, không thể so với người luyện tập Thái Cực Quyền bình thường được!”

Diệp Tinh nghe thấy vậy, lại nhìn chằm chằm vào hư không, chỉ nhìn thấy trăng sao sáng rực bầu trời đêm, tất cả đều mơ hồ không rõ.

“Đây là…”

Cậu ta khẽ nheo mắt, đột nhiên cảm nhận được dòng khí quanh mình cuộn trào mãnh liệt, mỗi một sợi lông tơ đều bị dòng khí thổi dựng đứng lên.

Mấy người trẻ như Hoa Lộng Ảnh và Tư Đồ Lạc Tuyết cũng bỗng chốc tỉnh táo, lần lượt phản ứng lại.

Hai người đẩy tay trên không trung, động tác trông có vẻ bình thản nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần hai người đẩy đi đều cảm giác tựa như cây lớn rung chuyển cả bầu trời, gió lớn càn quét hơn mười trượng, quả thực kinh khủng vô cùng.

Thái Cực Thôi Thủ như vậy, vượt qua âm dương, quả thực là cảnh giới Thái Cực trước đây chưa từng thấy.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc làm thế nào luyện được Thái Cực Quyền?”

Trương Chí Lăng cũng xoay tròn đẩy tay Diệp Thiên, mỗi một lần đẩy, ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh truyền đến liên tục như biển, khiến năng lượng của mình chuyển động, hóa giải, sau đó lại đẩy về, cứ từng lớp từng lớp, từng vòng từng vòng, liên tục không ngừng.

Sức lực như vậy không phải kẻ cậy mạnh là có thể làm được, mà cần phải thông suốt âm dương giao thoa, thông hiểu ý nghĩa trong đó, ông ta không hiểu, Diệp Thiên không có danh sư dẫn dắt nhập môn, chỉ nhìn ông ta tập luyện một lần, tính toán từ đầu đến cuối cũng chỉ có tám năm, sao có thể có trình độ Thái Cực Quyền như vậy được?

“Hừ!”

Mặc dù tu vi Thái Cực Quyền của Diệp Thiên khiến ông ta kinh ngạc, nhưng ông ta không hề e sợ.

Ông ta đường đường là Chưởng môn Võ Đang, tu luyện Thái Cực Công mấy chục năm rồi lại có được chưởng môn Võ Đang thượng giới chân truyền, sao có thể e sợ một kẻ ngoại môn được?

Chỉ nghe thấy ông ta hừ một tiếng, luồng khí dưới chân nổ tung, sức lực truyền khắp cơ thể, tay phải đột nhiên chấn động, chân nguyên trong cơ thể ông ta kết hợp với sức mạnh trong từng khớp xương cơ thể bỗng chốc lại nổ tung.

“A?”

Ánh mắt Diệp Thiên tập trung, luồng sức mạnh ngập trời mãnh liệt tuôn trào từ lòng bàn tay Trương Chí Lăng, có thể chấn động cả núi Bất Chu, đánh vỡ tảng đá cổ xưa.

Sức lực đánh thẳng vào chính diện, chân Diệp Thiên lại không hề lùi về sau chút nào, người cậu hơi ngã ra sau, tay phải vung trông giống như bậc thầy kéo mỳ vậy.

“Cái gì?”

Ánh mắt Trương Chí Lăng chợt co rút, Diệp Thiên dùng chiêu này chỉ trong thoáng chốc, đã có thể thu hết năng lượng bùng nổ vào trong lòng.

Trong lúc ông ta đang sửng sốt thì bàn tay Diệp Thiên lại đẩy về, ôm lấy sức lực mạnh mẽ phát ra từ bản thân ông ta, đập vào bàn tay cậu.

Đường đường là chưởng môn Võ Đang, lập tức thét lên một tiếng, cả người liên tục lùi lại bước về sau, mỗi một bước đạp xuống đều có thể để lại dấu chân do không khí ngưng tụ lại trên không.

Ông ta lùi liên tục mười bước mới ổn định lại được, vẻ mặt đã tái mét từ lâu.

“Trương Chí Lăng mà lại thua trong chiêu Thôi Thủ sao?”

Bình Luận (0)
Comment