Cao Thủ Tu Chân

Chương 1572

Chương 1572

Người trung niên khẽ cười, một tay vung lên, một chén trà chợt lơ lửng, lướt qua mấy thước, đã bị ông ta nắm trong tay.

“Sáu mươi năm đối với chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là trong nháy mắt thôi, hai vị, kính lễ!”

Ông ta nói xong thì dùng trà thay rượu, uống cạn một hơi.

Đại sư Trí Đức và Long Định Thiên cũng đồng thời ngửa đầu uống cạn, ba người tựa như có một kiểu ăn ý ngầm, sau khi uống cạn một chén trà, toàn bộ đều ngồi ở ba góc tam giác, thế kiềng ba chân, giống như thời kỳ Hán Mạt phân chia thiên hạ làm ba phần Ngụy, Thục, Ngô vậy.

Già Lâu La – chính là tên của người trung niên này.

Cái tên này ở Trung Nguyên Hoa Hạ thì có lẽ rất nhiều võ giả đều thấy xa lạ, nhưng ở Tạng Biên, cái tên Mật Tông này tựa như có ma lực, vương vấn trong lòng tất cả cao thủ võ đạo, thậm chí với nhiều dân du mục ở Tạng Biên, cái tên này trong lòng họ chính là thần linh tiên nhân đương thời.

Hai tay Già Lâu La thon dài tinh tế, tựa như phái nữ, rút ra từ trong áo chùng, vừa rót một chén trà cho mình vừa xúc động nói:” Nhớ năm đó, hai người các ông đích thân đến Tạng Biên mời tôi xuống núi, để trợ giúp Liên minh Võ thuật, mà trong trận chiến vương cấp trăm năm trước, ba người chúng ta đã kề vai chiến đấu, đánh bại vô số vương cấp phương Tây, đối phó với giáo triều và viện trọng tài!”

“Nhớ lại chuyện xưa, dường như ở ngay trước mắt!”

Ông ta ngẩng đầu, như đang nhớ lại năm tháng hào hùng xưa.

“Sau trận chiến vương cấp, Liên minh Võ thuật bị ép phải im lặng, Long Hoàng ông trở về núi rừng, đại sư Trí Đức trở về với cửa Phật ở ẩn, không hỏi thế sự, tôi từng cho rằng, tôi sẽ cứ vậy ở Tạng Biên nghiên cứu võ đạo, cống hiến cho Phật học, không ngờ, bây giờ tôi lại bước đến Trung Nguyên, ba người chúng ta còn có thể gặp nhau!”

Đại sư Trí Đức và Long Hoàng nhìn nhau khẽ cười, Già Lâu La này cũng từng giống bọn họ, đều là nhân vật cấp bậc quan trọng nhất của Liên minh Võ thuật. Ba người với thực lực mạnh mẽ đã dẫn dắt Liên minh Võ thuật, cùng chiến đấu với rất nhiều thế lực lớn phương Tây, những năm tháng đó cũng như những lúc sớm chiều sánh vai chiến đấu, đều không thể quên được.

Đại sư Trí Đức quay đầu nhìn Già Lâu La, khẽ nói một tiếng.

“A di đà phật!”

“Chúng ta ba người có thể lại tập hợp, Liên minh Võ thuật có thể lại xuất hiện ở thế gian, tất thảy chuyện này trái lại công lao phải thuộc về hậu bối kinh tài tuyệt diêm kia, không có cậu ta phá vỡ bức tường quy ước vương cấp, mở ra thời kỳ vương cấp, thì chúng ta cũng sẽ không được thoải mái uống trà như bây giờ!”

Già Lâu La nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Diệp Lăng Thiên? Không phải các ông nói muốn mời cậu ta gia nhập Liên minh Võ thuật sao, cậu ta còn chưa đến sao?”

Từ khi Liên minh Võ thuật biến mất, Già Lâu La liền ở ẩn ở cung điện Potala ở Tạng Biên. Qua gần trăm năm, chỉ đến sáu mươi năm trước, vào thế chiến thứ hai thì đã từng lộ diện vì đạt được sáu mươi năm hòa hoãn cho giới võ đạo Hoa Hạ, thời gian còn lại, ông ta chưa từng bước ra khỏi Tạng Biên một bước.

Nhưng dù như vậy, đối với sự tồn tại của tài năng mới này, ông ta cũng đã nghe thấy từ lâu, chuyện Diệp Thiên là, dù là thời kỳ vương cấp hoành hành trăm năm trước thì cũng là chuyện kinh sợ thế tục, ông ta không thể không để ý.

“Diệp Lăng Thiên sẽ không đến!”

Long Định Thiên khẽ lắc đầu: “Hôn nay tôi và cậu ta đã gặp mặt, cậu ta từ chổi lời mời của tôi, không những từ chối gia nhập Liên minh Võ thuật, mà cũng từ chối trở thành người bảo vệ bí cảnh thế hệ tiếp theo!”

“ồ?”. Già Lâu La nghe vậy, có chút tiếc nuối nói: “Vậy thì đúng là đáng tiếc, đối với nhân vật đỉnh cao mà giới võ đạo Hoa Hạ gần sáu mươi năm xuất hiện mà nói, dù là thực lực, tiềm lực, thiên phú, danh vọng hay chiến tích, Diệp Lăng Thiên tuyệt đối là lựa chọn chuẩn xác trở thành người kế thừa chúng ta, tương lai Liên minh Võ thuật cũng có thể do cậu ta nắm giữ!”

Bình Luận (0)
Comment