Cao Thủ Tu Chân

Chương 161



Ngô Quảng Phú đến trước cửa phòng họp, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, phía cổng sơn trang Hồng Diệp lại đột nhiên vọng đến những tiếng ồn ào, hình như có người đang gây sự, chỉ thấy một nhóm người hùng hổ đi vào sơn trang Hồng Diệp.

Ánh mắt Ngô Quảng Phú sa sầm lại, anh ta khó mà tưởng tượng là ai lại dám gây chuyện ở sơn trang Hồng Diệp, địa bàn của anh ta.

Bọn A Hổ đi theo anh ta phía sau cùng ra phía cửa chính, đối diện với đám người cao to mặc áo đen đang đến, người cầm đầu là một người trung niên mặc áo khoác, cơ thể cao lớn, trên miệng ngậm một điếu xì gà, tướng mạo oai hùng, uy nghiêm, hơi có phong thái của người đứng đầu.

Hắn nhìn thấy Ngô Quảng Phú, rút điếu xì gà ra, thở ra một vòng
khói.

“Anh Ngô, nghe nói hôm nay Xuyên Bắc các anh tổ chức hội họp liên minh gì đó, Lâm mỗ tôi cũng vô cùng có hứng thú, lẽ nào không mời tôi vào trong ngồi sao?”
Ngô Quảng Phú thấy có người đến, đồng tử mắt đột nhiên co lại, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.


“Lâm Thiên Nam, là anh?”.

Ông lớn thê giới ngầm Xuyên Nam này thê mà lại đến Lư Thành rồi!
“Lâm Thiên Nam, anh đến đây làm gì?”
Ngô Quảng Phú trầm giọng nói với vẻ nghi hoặc, anh ta vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Thiên Nam là bá chủ thế giới ngầm thực sự ở Xuyên Nam, lăn lộn ở Xuyên Nam hơn mười năm, từ các thành phố nhỏ đến lớn gần như đều có bóng dáng của hắn, có rất nhiều người quyền cao chức trọng đều có mối quan hệ thân thiết với hắn, mạng lưới quan hệ của hắn phủ khắp Xuyên Nam, thậm chí còn lan rộng ra cả một vài nơi ở Xuyên Bắc.

Năm nào Lâm Thiên Nam cũng gần như bao thầu phần lớn các vụ kinh doanh xuất nhập khẩu ngoại thương của tỉnh Xuyên, dưới chướng
hắn còn có vài hạm đội viễn dương, có thể nói hắn có nguồn lực và nguồn tài chính vô cùng hùng hậu, phía sau còn có mấy ông lớn chống lưng.

Nếu so sánh thì cho dù là Ngô Quảng Phú ở Xuyên Bắc hay Từ Uyên Đình hoặc các ông lớn thế giới ngầm ở các thành phố khác đều không thể sánh ngang được với Lâm Thiên Nam.

Đây là bá chủ khủng thực sự trong thế giới ngầm cả một vùng.

Nhưng Lâm Thiên Nam xưa nay chỉ hoạt động trong khu vực Xuyên Nam, gần như không đặt chân đến Xuyên Bắc, hôm nay lại đột nhiên đến Lư Thành, hơn nữa còn lựa chọn đúng ngày hội tụ các ông lớn của các thành phố ở Xuyên Bắc, rõ ràng là đến có mục đích không tốt.

Đối mặt với ông lớn thống lĩnh cả Xuyên Nam này, cho dù là Ngô
Quảng Phú cũng cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, vô cùng căng thẳng.

“Anh Ngô, tỉnh Xuyên này chẳng có nơi nào mà Lâm Thiên Nam tôi không được đến cả, tôi biết Lư Thành là địa bàn của anh, lẽ nào Lâm Thiên Nam tôi muốn đến chơi mà anh cũng không hoan nghênh sao?”

Ánh mắt Lâm Thiên Nam lóe lia sắc lạnh, vẻ bá đạo hiện ra rõ rệt, đối mặt với Lâm Thiên Nam, Ngô Quảng Phú có cảm giác lo lắng khó nắm bắt nổi.

Nhưng nghĩ đến hội nghị các thành viên trong liên minh thương mại Xuyên Bắc hôm nay, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng hơn, lúc đó liền lắc đầu.

“Nếu anh Lâm đến sơn trang Hồng Diệp của tôi vào dịp khác, tôi sẵn sàng hoan nghênh, nhưng hôm
nay các thành viên liên minh thương mại Xuyên Bắc chúng tôi tổ chức hội nghị ở đây, sơn trang Hồng Diệp không tiếp khách ngoài, nên phải nói lời xin lỗi với anh Lâm rồi!”.

Câu nói này của anh ta ngắn gọn, lịch sự, ý nghĩa cũng rất rõ ràng, đó chính là không cho phép Lâm Thiên Nam bước vào sơn trang Hồng Diệp làm nhiễu loạn hội nghị.

“Ngô Quảng Phú, tôi ở Xuyên Nam, nghe nói khí phách của anh ngời ngời, vô cùng phóng khoáng, nhưng hôm nay xem ra thực sự quá thể nực cười!”.

“Thương hội Xuyên Bắc của các anh, đến Lâm Thiên Nam tôi đến tận đây mà anh còn không dám nghênh đón, thế thì làm ăn được trò trống gì?”.

Lâm Thiên Nam cười khẩy một tiếng, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ.

Biểu cảm của Ngô Quảng Phú hơi thay đổi, ra lệnh cho bọn A Hổ đứng đây canh giữ, anh ra vội vàng đi thông báo cho Diệp Thiên.

“Ồ, Lâm Thiên Nam đến rồi à?”.

Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ trong phút chốc rồi trở về trạng thái bình thường.

“Để hắn vào tham dự hội nghị đi, nếu không cho Lâm Thiên Nam vào sơn trang Hồng Diệp, vậy có khác nào thương hội Xuyên Bắc sợ Lâm Thiên Nam hắn sao?”.


“Tôi lại muốn biết hắn đến đây vào lúc này là muốn làm gì!”.

Nghe thấy Diệp Thiên trả lời, Ngô Quảng Phú lúc này mới cảm thấy yên tâm, thế là đi ra khỏi phòng.

“Lâm Thiên Nam, anh từ xa đến thì là khách rồi, mời anh vào!”.

“Anh Ngô rất có khí độ, bảo sao
lại có thể đạt tới đỉnh cao Lư Thành chỉ trong vài năm ngắn ngủi như vậy!”.

Lâm Thiên Nam cười gượng gạo, đám vệ sĩ mặc áo đen của hắn cũng đi theo hắn vào bên trong sơn trang Hồng Diệp.

Ngô Quảng Phú và Lâm Thiên Nam cùng đến phòng họp, khi các ông lớn của Xuyên Bắc ở trong phòng họp nhìn thấy Lâm Thiên Nam, ai nấy đều mặt mày biến sắc, suýt nữa thì không dám tin vào mắt mình.

“Lâm Thiên Nam? Sao anh ta lại ở đây?”.

.


Bình Luận (0)
Comment