Cao Thủ Tu Chân

Chương 172



Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh trước nay tự cho mình là người giới thượng lưu, trong mắt bọn họ, những người như Sở Thần Quang là tuổi trẻ tài cao, là đỉnh cao, giỏi nhất trong giới trẻ rồi.

Còn những nhân vật như Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình là mục tiêu cao nhất mà bọn họ phải nỗ lực phấn đấu cả đời để hướng tới, nhưng đến tận bây giờ bọn họ mới phát hiện, tầm nhìn và sự hiểu biết của bọn họ còn quá hạn hẹp.

Như Diệp tiên sinh, một người chỉ đạo những ông trùm ở Xuyên Bắc, mới là ông trùm thực sự

Đến Cố Giai Lệ cũng không kìm được lòng mà tưởng tượng, một người có thể tự mình trèo lên cao, cánh tay vung lên là có thể khiến hàng vạn người hô ứng, xoay chuyển phần lớn tình cảnh ở Xuyên Bắc, thì phải oai phong cỡ nào?
“Anh Thần Quang, vậy anh đã gặp Diệp tiên sinh chưa? Anh ấy trông như thế nào?”.

Lí Tinh Tinh thay đổi suy nghĩ, lại hỏi, cô ta thực sự rất muốn biết về
“Diệp tiên sinh” này, rốt cuộc đẹp hay xấu, già hay trẻ.

Sở Thần Quang nghe vậy, cười khổ lắc đầu: “Anh làm gì đã gặp Diệp tiên sinh, một nhân vật như anh ấy, đứng ở trên cao quan sát Xuyên Bắc, anh hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!”
“Mấy ngày nay bố anh bỏ rất nhiều tiền ra để nghe ngóng từ nhiều nguồn, chính là muốn được gặp mặt Diệp tiên sinh một lần, nhưng đến cái bóng của Diệp tiên sinh cũng chẳng gặp được!”
“Mặc dù tên của Diệp tiên sinh đã nổi tiếng khắp giới thường lưu ở Xuyên Bắc, nhưng con người hình như vô cùng kín tiếng, không mấy khi ra ngoài xuất hiện trước công chúng, trước mắt mà nói, được nhìn thấy Diệp tiên sinh cũng chỉ có những ông lớn ở Xuyên Bắc hồi đó tham gia
sự kiện Xuyên Bắc thôi!”.

Trong lời nói của Sở Thần Quang có đôi phần chua xót, lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ và đố kỵ vô hạn.


Mặc dù anh ta được đánh giá là thanh niên kiệt xuất của Lư Thành, nhưng xét về cấp bậc, cũng chỉ cao hơn những tinh anh trong giới thương gia phổ thông một chút, tổng tài sản của anh ta bây giờ không quá vài triệu tệ, khoảng cách so với các tập đoàn lớn thực sự và các công ty trên thị trường còn rất xa.

Vốn dĩ, mấy ông trùm như Ngô Quảng Phú luôn là mục tiêu phấn đấu của anh ta, anh ta cũng từng lập kế hoạch cho bản thân, để đạt được đến mức như Ngô Quảng Phú, cẩn thận tính ra cũng phải dốc sức làm đến mười năm.

Nhưng bây giờ, đến mục tiêu gần nhất còn chưa đạt được, Xuyên Bắc
lại đột nhiên xuất hiện một Diệp tiên sinh từ trên trời rơi xuống, trấn áp cả thành phố, các ông lớn phải cung kính, đây rõ ràng là lại khiến anh ta nhìn thấy một đỉnh cao không thể vượt qua.

Anh ta không kìm được mà tưởng tượng, nếu như bản thân là Diệp tiên sinh, người lãnh đạo các ông lớn, trấn áp Xuyên Bắc, thì sẽ cảm thấy sung sướng cỡ nào?
Ba người Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, có đôi chút thất vọng, Lí Tinh Tinh cúi đầu, đặt tay lên má, tự lẩm bẩm nói: “ôi, nếu Diệp tiên sinh trẻ một chút, khoảng hơn 30 tuổi, thì mình thật muốn gả cho anh ấy, như vậy mình có thể ở bên cạnh anh ấy làm nữ hoàng của Xuyên Bắc rồi!”
Lí Tinh Tinh chìm đắm trong ao ước cảnh tượng hàng vạn người nổi tiếng tụ họp, còn cô ta được đứng
một mình một bục.


Tiếu Văn Nguyệt cũng động lòng, nếu như chồng tương lai của cô ta đạt được đến đẳng cấp như Diệp tiên sinh, cho dù chỉ được một nửa của Diệp tiên sinh thôi, cô ta cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh rồi.

Đúng vào lúc này, ánh mắt của cô ta di chuyển, nhìn về phía Diệp Thiên, cô ta nhìn thấy biểu cảm lãnh đạm, thờ ơ nghịch điện thoại của Diệp Thiên, gần như không hề để ý đến chủ đề mà bọn họ đang thảo luân, bất giác cau mày.

“Diệp Thiên, anh không hề tò mò về Diệp tiên sinh mà chúng tôi vừa nói đến sao?”.

.


Bình Luận (0)
Comment