Cao Thủ Tu Chân

Chương 200



Xung quanh bàn tán xôn xao, còn Diệp Thiên vẫn nhắm mắt không động đậy, trông chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh xung quanh.

Phong cách khác người này khiến Tiếu Văn Nguyệt thở dài, cười tự giễu.
“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, rốt cuộc mày bị làm sao vậy? Diệp Thiên không thể so sánh với anh Thần Quang, mày còn do dự cái gì?”.
Cô ta lắc đầu, quay sang nhìn Sở Thần Quang đang tỏa sáng trên sân khấu.

Cô ta tin rằng đây mới là chốn về mà cô ta nên có, đây mới là người đàn ông thật sự có thể khiến cô ta một lòng một dạ.
Sở Thần Quang giới thiệu bản thân một cách vắn tắt trên sân khấu, sau đó lại nói vài câu khiêm tốn rồi mới xuống khỏi sân khấu.
Lúc đi xuống, cậu ta vô tình nhìn lướt qua Diệp Thiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lập tức nhếch miệng cười nhạt.
“Diệp Thiên, hôm nay tôi đến lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung là để nói cho cậu biết, bất kể là học thức, danh vọng, sự nổi tiếng, tiền bạc, gia cảnh, thậm chí là tài nghệ, năng khiếu, cậu ở trước mặt Sở Thần Quang tôi chỉ là đứa thùng rỗng kêu to, không thể so sánh được với tôi!”.
Cậu ta xuống khỏi sân khấu, đi thẳng đến ngồi bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, khiến các bạn nữ ngồi xung quanh ghen tị, chỉ muốn đổi chỗ ngồi với Tiếu Văn Nguyệt.
Sở Thần Quang trò chuyện vui vè với Tiếu Văn Nguyệt.

Trong lòng cậu ta, Tiếu Văn Nguyệt đã là bạn gái cậu ta, bất cứ nhân vật nào tiềm ẩn sự uy hiếp đối với cậu ta, cậu ta đều phải nghiền nát tất cả.

Cậu ta phải dùng

hành động và sự thật để Tiếu Văn Nguyệt hiểu rằng cậu ta là người mạnh nhất, chỉ có cậu ta mới có tư cách đi bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt.
Sau khi Sở Thần Quang và hiệu trưởng rời khỏi sân khấu, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Từng lớp học dựa theo trình tự tiết mục đã đăng ký lần lượt lên sân khấu biểu diễn, bầu không khí lại được đẩy lên cao trào lần nữa.
Trong hội trường, tiếng hoan hô nối tiếp vang lên.

Người lên sân khấu biểu diễn đều đã chuẩn bị vô cùng chu đáo, các tiết mục đặc sắc liên tục được trình diễn.
Cố Giai Lệ trang điểm xinh đẹp, ngồi bên cạnh Diệp Thiên.

Khi một tiểu phẩm gần kết thúc, cô đứng dậy, cười thật ngọt với Diệp Thiên.
“Anh Diệp Thiên, em đến hậu trường chuẩn bị đây”.
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, ra hiệu OK.
“Cố lên!”
Tiểu phẩm của khối lớp 11 kết thúc trong tràng pháo tay, sau đó cả hội trường trở nên tối đen.
Đột nhiên có ánh đèn sáng lên, trên sân khấu xuất hiện một cô gái xinh đẹp với bộ váy dài màu nhã, cả hội trường vang lên tiếng hoan hô.
“Hoa khôi cố Giai Lệ!”.
Đám nam sinh điên cuồng hò hét, như sợ Cố Giai Lệ không nghe thấy.
Cố Giai Lệ khẽ gật đầu với các bạn học bên dưới sân khấu, sau đó âm nhạc vang lên, giọng hát uyển chuyển, sống động của cô cũng truyền khắp hội trường trong giây lát.
“Cảm giác này trước nay chưa từng có, chi phối suy nghĩ mỗi ngày, mỗi một nhịp thở”.
Bài “Tình yêu duy nhất” được cô
diễn giải vô cùng tinh tế, gần như không có khuyết điểm nào, các bạn học ở hội trường đều bị tiếng hát này làm cảm động.
Diệp Thiên mở mắt ra, nhìn cố Giai Lệ không rời mắt.

về kĩ thuật hát của Cố Giai Lệ, ngoài việc còn thiếu chút kinh nghiệm và rèn giũa, thiếu sự khống chế sân khấu và kiểm soát biểu cảm bản thân ra, gần như không còn gì thiếu sót quá lớn.
Bây giờ rốt cuộc cậu cũng có thể xác nhận, tương lai cố Giai Lệ có thể trở thành một ca sĩ, hơn nữa còn là một ca hậu tuyệt đỉnh vang danh quốc tế.
“Đáng cười thay em quá ngu ngốc, hoặc yêu quá sâu đậm, chỉ vì tin tưởng bản thân mình có thể mãi mãi chỉ yêu một mình anh!”.
Khi câu hát cuối đầy cảm xúc của Cố Giai Lệ vang lên, cả bài hát cũng đã đến hồi kết.

Các bạn học trong hội
trường vỗ tay như sấm dậy, ai cũng hét lớn tên của cố Giai Lệ, không khí sục sôi.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng thật lòng vỗ tay, bọn họ đều biết khả năng ca hát của cố Giai Lệ.


Sở Thần Quang mỉm cười cổ vũ, nhìn chằm chằm cơ thể xinh đẹp của cố Giai Lệ, trong mắt cũng hiện lên sự tán thưởng.
Nêu không phải cố Giai Lệ có xuất thân quá thấp, nói không chừng cậu ta đã theo đuổi Cố Giai Lệ.
“Anh Diệp Thiên, anh thấy em hát thế nào?”.
Cố Giai Lệ xuống sân khấu, phớt lờ Âu Hạo Thần đang định chúc mừng cô mà háo hức chạy về phía Diệp Thiên.
“Rất hay, anh cảm thấy đủ để ký hợp đồng với công ty giải trí rồi đấy”.
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, cố Giai Lệ mặt mày rạng rỡ, hết sức vui mừng.
Cô tưởng răng Diệp Thiên chỉ đang nịnh cô vui mà thôi, nhưng cô không biết ước mơ của mình đã càng lúc càng gần.
“Nghe em hát xong rồi, tiếp theo cũng không còn gì thú vị nữa, chúng ta đi thôi nhỉ?”.
Diệp Thiên đến tham gia bữa tiệc nhàm chán này chỉ vì có buổi biểu diễn của cố Giai Lệ.

Bây giờ cố Giai Lệ đã biểu diễn xong, cậu không còn hứng thú ngồi đây nữa.
“Khoan đã, anh Diệp Thiên!”.
Cố Giai Lệ kéo Diệp Thiên lại.
“Chúng ta khoan đi đã, sắp đến tiết mục biểu diễn đàn piano của Nguyệt Nguyệt và anh Sở Thần Quang rồi”.
Diệp Thiên không lay chuyển được Cố Giai Lệ, chỉ đành ngồi xuống, nhưng không hề có hứng thú.

Gì mà biểu diễn piano, gì mà tiết mục, đối với cậu mà nói chẳng có sức hấp dẫn gì cả.

______________
Lại ba tiết mục trôi qua, MC cất cao giọng tuyên bố: “Tiếp theo sẽ là một tiết mục nặng ký, tôi tin nhất định sẽ mang lại cho mọi người một bữa tiệc thính giác thịnh soạn”.
“Sau đây sẽ là màn hợp tấu piano và violon của anh Sở và bạn Tiếu Văn Nguyệt, bài hát mang tên “Ánh trăng”!”.
Nghe lời giới thiệu, các bạn học trong hội trường, kể cả giáo viên đều đồng loạt vỗ tay, vô cùng nhiệt tình.
Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Tiếu Lâm, còn Sở Thần Quang là người đứng đầu trong số các thanh niên tài năng của thành phố, sức ảnh hưởng rất lớn, hai người họ hợp tấu đương nhiên là tiết mục nặng ký.
Tiếu Văn Nguyệt mặc áo dạ hội màu tím nhạt, ngồi bên cạnh đàn piano.

Năm ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng đưa lên, tiếng đàn du dương nhịp nhàng lan tỏa._______
Sở Thần Quang mặc áo vest trắng, tuấn tú nổi bật, nho nhã cầm violon trên tay, động tác tinh tế đúng chuẩn, cực kỳ có phong cách của một người biểu diễn chuyên nghiệp.

Hai người một đàn một kéo, tiếng piano và violon đan xen hòa vào nhau, học sinh trường Tam Trung đều nghe say mê, âm thầm khen hay.
Trình độ chơi nhạc cụ của Sở Thần Quang và Tiếu Văn Nguyệt kể cả khi so sánh với những người chơi chuyên nghiệp cũng chỉ thua nửa bậc mà thôi, tạo thành sức ảnh hưởng như vậy là điều rất bình thường.
Bài diễn tấu “Ánh trăng” kết thúc, cả hội trường dậy tiếng hoan hô.


Các học sinh đều đứng lên, vè mặt đầy phấn khởi.
Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang đứng dậy cảm ơn.

Hai người đứng cạnh nhau giống như kim đồng ngọc nữ, như công chúa và hoàng tử,
người bên dưới không kìm được hô hào.
“Yêu nhau đi, yêu nhau đi!”.
Sở Thần Quang hết sức hăng hái, Tiếu Văn Nguyệt thì đỏ mặt.
Cô ta quay sang nhìn Sở Thần Quang đa tài đa nghệ, sáng ngời chói lọi, không khỏi cảm khái.

Bất kể nhìn từ góc độ nào, cô ta mới là người xứng đôi với Sở Thần Quang nhất.
“Kết thúc rồi, chúng ta đi thôi chứ?”.
Diệp Thiên không hề có cảm xúc gì với màn hợp tấu piano và violon xuất sắc này, cậu đứng lên, chuẩn bị dẫn Cố Giai Lệ rời đi, mà Sở Thần Quang lại vừa khéo nhìn thấy cảnh ấy.
Sở Thần Quang đăm chiêu, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, khóe miệng xuất hiện nụ cười giễu cợt.
“Các bạn!”.
Cậu ta cầm micro lên, mỉm cười nói
với các học sinh trường Tam Trung.
“Hôm nay có thể đến với Tam Trung, biểu diễn bài “Ánh trăng” tặng các bạn, tôi cảm thấy rất vinh hạnh!”.
“Thật không dám giấu, ở Tam Trung ngoài Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, Giai Lệ ra, tôi còn quen một người nữa”.
“Tôi ở trên sân khấu thấy cậu ta có vẻ không mấy hứng thú với buổi diễn ngày hôm nay, cho nên muốn đánh bạo mời cậu ấy lên sân khấu, biểu diễn một tiết mục cho mọi người.

Mọi người thấy có được không?”.
Sở Thần Quang vốn là kè giỏi khuấy động không khí, chia rẽ ly gián, cậu ta vừa dứt lời, các học sinh Tam Trung đều tích cực hưởng ứng.
“Được, được, mau gọi lên đi!”.
“Phải, là ai vậy? Mau lên sân khấu đi!”.
Tất cả mọi người đều vô cùng tò.


Bình Luận (0)
Comment