Cao Thủ Tu Chân

Chương 2320

Chương 2320

Trước đó cô ta quả thật không cam lòng trở thành người hầu của Diệp Thiên, cũng thường xuyên nghĩ đến một ngày nào đó có thể gỡ bỏ hạt mầm tâm hỏa xuống, không còn bị Diệp Thiên khống chế, giành lại được tự do.

Nhưng nhiều chuyện xảy ra sau đó khiến cô ta ngày càng vui lòng phục tùng ‘chủ nhân’ Diệp Thiên này.

Giết Ẩn Giả, đánh giáo triều, từ cảnh giới siêu phàm đến vương cấp, hoàng cấp, dù là ai cũng sẵn sàng chiến đấu, bản lĩnh đàn ông và khí phách ngút trời như vậy, không người nào có thể sánh được, cô ta cũng là lần đầu tiên cam tâm tình nguyện đi theo phục vụ cho một người đàn ông.

Nhưng bây giờ, Diệp Thiên lại chủ động thu hồi hạt mầm tâm hỏa trồng trong người cô ta, muốn trả lại tự do cho cô ta, cô ta chỉ cảm thấy như đang trong mơ, nhất thời quên mất phản ứng.

‘ý của cậu là, sau ngày hôm nay, quan hệ giữa tôi và cậu chấm dứt?”

Mãi lâu sau, cô ta mới phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn thẳng vào Diệp Thiên, trong ánh mắt mang theo phức tạp.

“Đúng vậy!”, Diệp Thiên tiếp tục nói: “Nhưng mà cô không cần lo lắng, chuyện bên phía La Võng, tôi đã có lời nhắn nhủ rồi, ai dám động vào cô thì chính là đối nghịch với tôi!”

“Sau này cô có thể sống tự do tự tại, không cần phải băn khoăn lo lắng gì nữa, La Võng tuyệt đối sẽ không tìm đến cô!”

Sau lần mê man rồi trở về thế gian này, tâm cảnh của Diệp Thiên đã tăng lên một bậc, trước đó Đàm Băng Băng đồng ý cống hiến vì cậu, nhưng ‘sau khi cậu chết’, Đàm Băng Băng cũng không hề quay lưng rời bỏ cậu, trái lại còn truy sát người của gia tộc VanVleet báo thù cho cậu, tình nghĩa này đủ để cậu ghi nhớ trong lòng.

Vì vậy cậu không muốn Đàm Băng Băng chịu sự khống chế của mình nữa, quyết định trả lại tự do cho cô ta.

“Cứ như vậy sao?”. Trên mặt Đàm Băng Băng hiện ra nét tươi cười, nhưng lại không hề nhìn ra được chút vui mừng nào trong nụ cười ấy, trái lại còn có cảm giác thê lương buồn bã.

“Vì vậy, cậu dự định vứt tôi sang một bên, từ nay về sau trở thành hai người xa lạ?”

“Nếu là như vậy thì gieo lại hạt mầm tâm hỏa vào người tôi đi, tôi bằng lòng tiếp tục làm người hầu cho cậu, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh cậu!”

Cô ta vừa nói vừa cầm lấy tay phải của Diệp Thiên, ấn lên trên vị trí trái tim mình, ánh mắt đều là kiên quyết.

“Cô…”

Diệp Thiên chưa từng nghĩ đến, sau khi lấy được tự do, Đàm Băng Băng lại có phản ứng như vậy, cậu im lặng một lát, đành phải bất đắc dĩ xua tay.

“Cô hiểu nhầm rồi, mặc dù giữa tôi và cô không còn quan hệ chủ tớ, nhưng vẫn là người quen biết, chỉ là tôi không muốn dùng quan hệ chủ tớ để định nghĩa quan hệ giữa hai chúng ta mà thôi!”

“Đi nào, trở về thôi, tôi còn cần cô đi gặp những người khác cùng tôi đấy!”

Đàm Băng Băng nghe vậy, lúc này lạnh giá trên mặt mới tan đi, lộ ra nụ cười khéo hiểu lòng người.

Biệt thự nhà họ Hoa thủ đô, một đội xe trải dài đến hơn trăm mét dừng trước cửa nhà họ Hoa, mỗi một chiếc đều là xe sang có giá trị hơn triệu tệ, ba chiếc xe đứng đầu tiên lại càng cao cấp, giá trị lên đến mười triệu, cảnh tượng hoành tráng, vô cùng hiếm thấy.

Một thanh niên anh tuấn mặc âu phục màu trắng cầm hoa tươi, hiên ngang sải bước đi qua cửa lớn nhà họ Hoa, gác cổng của nhà họ Hoa cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể mặc cho cậu ta tự do đi qua.

Cậu ta đi thẳng đến phòng khách của nhà họ Hoa, trong phòng khách, vua của nửa thủ đô Hoa Vô Đạo và ông cụ Hoa đang ngồi ở chính giữa, nhìn thấy thanh niên đi đến thì đều tỏ ra nghi ngờ.

Chỉ thấy thanh niên sải bước tiến vào trong phòng khách, chắp tay với hai người, không kiêu ngạo không tự ti, trên khuôn mặt đều là tự tin phấn khởi.

Bình Luận (0)
Comment