Cao Thủ Tu Chân

Chương 240



Cát Khắc Bác Nhã tái mặt, cô ta vốn cho rằng mình đã dùng kế thành công, nhưng không ngờ Âm Quỷ lại tự tin về sức mạnh của ông ta như vậy.
Ngay khi Âm Quỷ hành động, một tiếng cười khẽ ở gần đó vang lên, kèm theo chút khinh thường và giễu cợt.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Ánh mắt Âm Quỷ dừng lại, chuyển hướng sang nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Diệp Thiên đang ở trong vườn tưới nước.

Những người khác cũng dồn ánh mắt lên người Diệp Thiên.

Cát Khắc Tú Uyển che miệng, đầy vè sợ hãi.
Mọi người đều hiểu rõ sự đáng sợ của Âm Quỷ, thế mà Diệp Thiên lại dám cười thành tiếng?
“Ranh con, mày cười cái gì?”.
Âm Quỷ nheo mắt lại, trong mắt lóe ra sự nguy hiểm.
“Tôi cười chuyện của tôi, ông giết
người của ông, hai chuyện không liên quan, cần gì phải hỏi tôi?”.
Trước mặt Âm Quỷ thủ đoạn tàn ác, thực lực mạnh mẽ, Diệp Thiên không hề sợ hãi, chỉ cười nhạt trả lời, sau đó lại cúi đầu tưới nước.
Vì Âm Quỷ nói sau khi luyện được Huyết Thần cổ chắc chắn sẽ đánh bại được cậu, nên cậu mới bật cười.

Với thực lực của cậu, cho dù Âm Quỷ có mạnh đến đâu chăng nữa cũng chỉ là con kiến trước mặt cậu mà thôi!
Âm Quỷ thấy Diệp Thiên không hề sợ ông ta, cảm thấy khá thú vị.

ông ta bước đến mấy bước, nhìn đến những chồi non xếp thành hàng trước mặt Diệp Thiên, mắt sáng lên.
Mặc dù ông ta không biết số chồi non này là loại cây gì, nhưng ông ta tu luyện Huyết Thần cổ, có cảm nhận đặc biệt đối với nhiều linh thảo bảo vật.


Ông ta cảm nhận được sự dao
động linh khí rất mạnh từ những chồi non không bắt mắt này.

Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
“Ranh con, chỉ với câu nói vừa nãy của mày đủ để tao giết mày rồi.
Nhưng tâm trạng của tao hôm nay không tệ, có thể mở lòng từ bi tha cho mày”.
“Tao lấy hết số cây này, muốn sống thì cút đi ngay cho tao!”.
Đối với Âm Quỷ mà nói, kẻ bình thường không có chút khí tức nội lực nào như Diệp Thiên chẳng khác nào con kiến cọng cỏ, ông ta giết hay thả đều như nhau.
Thứ ông ta muốn chỉ là số cỏ Ngân Lân này mà thôi, còn những người khác ông ta không cần giết vội.

Toàn bộ người ở thung lũng hoa đều đã thành cá trên thớt, ông ta chỉ cần phất tay áo là có thể sai khiến hàng vạn cổ trùng hút sạch máu bọn họ.
“Ò?”
Diệp Thiên nghe vậy thì dừng tay lại, đặt bình tưới nước xuống.
Cậu ngửa mặt lên nhìn trời, đột nhiên lắc đầu.

“Trên đời này luôn có một số người tự cho mình vô địch thiên hạ, không hiểu rõ thực lực bản thân!”.
Cậu quay người lại, nhìn thẳng vào Âm Quỷ, chậm rãi bước ra bên ngoài khu vườn.
“Vốn dĩ đây là mâu thuẫn của ông với Âm Khôi Tông và thung lũng hoa, không liên quan gì đến tôi.

ông giết xong người của ông thì có thể yên ổn rời đi, nhưng đáng tiếc, ông không nên nhắm vào số cỏ này!”.
Trong lúc nói, Diệp Thiên đã đi ra khỏi khu vườn, đứng đối diện với Âm Quỷ, trong mắt lóe lên sát ý.
“Nêu ông đã muốn chết, tôi cho ông toại nguyện!”.
“Nêu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ cho ông toại nguyện!”.
Diệp Thiên bước một bước ra khỏi vườn, đứng cách Âm Quỷ vài trượng, ánh mắt sáng ngời, trong giọng nói đầy lẫm liệt kia mang theo sát khí rõ rệt.
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hơi sững sờ, ai cũng không ngờ, đối mặt với một Âm Quỷ mạnh đến đáng sợ này, thê mà Diệp Thiên lại dám lên tiếng.
Hơn nữa, khẩu khí còn ngông cuồng như vậy!


Bình Luận (0)
Comment