Cao Thủ Tu Chân

Chương 2851

Chương 2851

“Diệp Thiên, không trách anh. Dù xảy ra chuyện gì thì em cũng luôn đứng bên cạnh anh cho tới cùng!”

Cô ấy vừa nói vừa đưa tay đặt lên vai Diệp Thiên. Diệp Thiên còn chưa kịp ý thức thì khoảnh khắc bàn tay đặt lên vai kia đã âm thầm hóa thành vuốt sắc

nhọn của năm đầu ngón tay với ám khí màu đen trỗi dậy.

Hoa Lộng Ảnh ghé sát Diệp Thiên, ngả lên vai cậu với ánh mắt âm sầm.

Đương nhiên đó không phải là Hoa Lộng Ảnh thật sự. Bên trong huyễn cảnh Vân Hải, cậu ta khống chế trận pháp. Lúc này trong trận pháp, ngoài việc nó có tác dụng giống như mê cung khiến người khác không thể thoát ra thì nó còn có thể tạo thành những cảnh tượng nằm sâu trong ký ức của đối phương, có thể khiến cho đối phương rơi vào tâm ma, vô thức mất đi kiếm soát, dần dần bị sụp đổ và trở nên bất lực và cuối cùng rơi vào vòng lặp để cho cậu ta tùy ý kiểm soát hoặc là lấy mạng.

Hoa Lộng Ảnh dựa vào vai Diệp Thiên, biểu cảm dền trở nên dữ tợn và kinh khủng. Cô gái thầm cười lạnh lùng.

“Mặc dù cậu mạnh nhưng cũng chỉ là con người, vẫn có yếu điểm. Tinh cảm chính là điểm yếu lớn nhất của cậu!”

Hoa Lộng Ảnh điều động chân lực rót vào năm đầu ngón tay. Năm đầu ngón tay siết mạnh định nhân lúc Diệp Thiên rơi vào ảo ảnh thì đâm xuyên trái tim và giết chết cậu.

Khi năm ngón tay sắc nhọn của cô lướt đằng sau lưng của Diệp Thiên thì một bàn tay trắng trẻo đã chộp lấy cổ tay của cô gái, sức mạnh cực lớn như muốn bóp nát bàn tay cô.

Cô gái mặc kệ cơn đau, nắm ngón tay sắc bén lại lập tức hóa thành bàn tay ngọc ngà và nhìn Diệp Thiên bằng vẻ uất ức.

“Diệp Thiên, anh bóp em đau quá!

Lúc này, Diệp Thiên không còn vẻ đau thương nữa mà ánh mắt trở nên bất động, hóa thành mặt hồ tĩnh lặng.

“Có thể kích động tâm ma của người khác, biến hóa khôn lường, gặm mòn tâm trí của người ta, hóa ra đây chính là huyễn cảnh Vân Hải sao?”

Diệp Thiên thản nhiên nói: “Có lẽ, những trải nghiệm thời nhỏ cùng với những quá khứ không muốn nhắc lại đã từng tạo ra tổn thương với tôi và có thể chúng sẽ trở thành tâm ma của tôi!”

“Nhưng dù vậy thì đã sao?”

“Dù là tâm ma thì tôi cũng sớm đã chiến thắng nó rồi. Huyễn thuật của cậu, không lừa gạt được tôi đâu!”

“Trò chơi kết thúc rồi!”

Cùng với câu nói cuối cùng của Diệp Thiên. Bàn tay cậu nhấc lên, siết mạnh và đập mạnh và khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh.

Một tiếng nổ vang lên chấn động đất trời. Cơ thể uyến chuyến của Hoa Lộng Ảnh bắt đầu nổ ra trước cú đấm của Diệp Thiên tạo thành vô số mảnh vỡ bay tứ tung kèm với tiếng kêu thảm thiết.

Diệp Thiên mới tung một chưởng, sau đó hai tay đưa lên, lực hút được tạo ra, hai bóng hình một trái một phải được cậu ôm vào lòng và rơi vào huyễn cảnh. Đó chính là Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên cũng đã mất đi ý thức.

“Tới lúc tỉnh lại rồi!”

Cậu khẽ nói, ánh mắt tập trung. Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên run rẩy cơ thể, động thời tỉnh lại. Huyễn cảnh trước mặt nhanh chóng biến mất, mọi người lại xuất hiện trong khu rừng.

Trước mặt ba người là một cái động cực lớn. Dưới chân Diệp Thiên, trong phạm vi ngoài một trăm mét, cấy cối đổ rạp, đó chính là vì chưởng đánh vừa rồi của cậu.

Bình Luận (0)
Comment