Cao Thủ Tu Chân

Chương 2864

Chương 2864

“Lỗi đều là do tôi, nếu cô có gì cần thì chỉ cần nhắn một câu, bất kể là việc khó khăn đến thế nào, tôi cũng sẽ giải quyết ổn thỏa cho cô”.

Nói xong cậu búng tay, một hạt mầm tâm hỏa của Phệ Thiên Long Diệm bỗng bay ra, chui vào giữa trán yêu thú đầu hươu, hòa vào thần phủ của nó.

“Bây giờ tao có chuyện cần làm, mày ở yên đây đợi tao!”.

“Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, tao đã gieo hạt mầm tâm hỏa trong thần phủ của mày rồi. Nếu tao quay lại không thấy mày, tao chỉ cần một ý nghĩ là có thể khiến mày nổ tung thành mảnh vụn!”.

Dứt lời, Diệp Thiên phất tay, một dòng khí màu đỏ sẫm bao bọc lấy Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên, hóa thành tia sáng đỏ bay lên trời. Bọn họ đi ngược lại lối vào trước kia, bay thẳng đến lối ra của hang ma phương Tây mà cậu cảm ứng được.

Trước kia, Diệp Thiên cũng có thể hộ tống hai người rời đi, nhưng lúc đó cậu sốt sắng tìm hoa Bạch Ám, không muốn làm lỡ thời gian vì hai người họ. Bây giờ đã xảy ra chuyện như thế, đương nhiên cậu không thế để mặc hai người rơi vào nguy hiểm.

Lần này cậu đi đến tầng thứ nhất, sáu yêu điện và bốn ma vương trong đó đều không rõ thực lực thật sự thế nào. Nếu thật sự xảy ra chiến đấu, Diệp Thiên có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu còn phải lo cho sự an nguy của hai người họ thì sẽ rất khó.

Tia sáng đỏ quét ngang trời, không lâu sau, ba người đáp xuống một mảnh đất trống trong rừng. Diệp Thiên kéo ngang tay hướng về phía không gian trước mặt.

“Xoẹt!”.

Không gian lập tức bị tách ra, hiện ra một lối đi không gian đủ cho bốn người đứng sóng vai nhau, phía trước là một mảnh hỗn độn.

“Các cô đi theo con đường này là có thể quay về giới thế tục. Nhớ kĩ, vừa ra khỏi lối đi không gian thì phải lập tức rời đi thật nhanh, không được nán lại, tránh bị lực hút không gian hút trở về!”.

Diệp Thiên nhìn hai người họ, nhỏ giọng dặn dò.

Kỷ Nhược Yên không lên tiếng, ngược lại Lí Thanh Du có chút lo lắng nhìn Diệp Thiên: “Cậu tiễn chúng tôi đi rồi còn cậu thì sao?”.

“Tôi còn có việc quan trọng phải làm, không cần lo cho tôi!”.

Diệp Thiên không trả lời câu hỏi, chỉ nhấc tay lên, sức mạnh dịu dàng tuôn ra từ lòng bàn tay, chuẩn bị đấy hai người vào trong đó.

Đúng lúc ây, một tiếng nổ đột nhiên vang lên, ánh mắt Diệp Thiên khẽ biến, lập tức xoay người đánh ra một quyền.

Tiếng động lớn rung trời, mặt đất cũng đang rung chuyển, một luồng dư âm sức mạnh to lớn lan ra từ giữa không trung. Nơi sức mạnh lan tới lại làm lối đi không gian đã mở ra trở nên méo mó, bắt đầu khép lại nhanh chóng.

Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên cũng bị biến cố đột ngột này làm kinh ngạc. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chân trời phía sau, một bóng người cao lớn mặc mãng bào đang khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ. Rõ ràng đòn tấn công vừa rồi là do người này gây ra.

Người đàn ông mặc mãng bào khoảng bốn mươi mấy tuổi, tuy cơ thế là con người, nhưng hai con mắt lại là mắt rắn, lóe lên tia sáng màu xanh biếc.

Ồng ta nhìn lướt qua Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên, ánh lên sự tham lam. Sau đó, ánh mắt ông ta lại dừng trên người Diệp Thiên, có vẻ trịnh trọng.

Bình Luận (0)
Comment