Cao Thủ Tu Chân

Chương 2868

Chương 2868

Diệp Thiên lẩm bấm, ánh mắt lóe sáng, chỉ thấy sức mạnh tập trung trên đỉnh đầu Mãng Vương Điện, dần dần hình thành một bàn tay khổng lồ như thực chất, bàn tay này có màu đỏ sậm, thoáng chốc đã phong tỏa không gian xung quanh Mãng Vương Điện.

Đây là biến chiếu của lưỡi dao Thần Niệm – Dao Cấp Hồn mà Diệp Thiên vận dụng lúc trước. Dao cấp hồn có thể hút được linh hồn, mà một khi nó chuyến vào chưởng từ dao thì có thể biến thành đòn tấn công linh hồn trực tiếp nhất, có thể cắt đứt linh hồn, soát thần phách, đọc được từ chút một từ trong ký ức, đi thẳng vào từng ngóc ngách linh hồn tìm kiếm đáp án mà Diệp Thiên muốn.

Gọi là soát hồn chính là như vậy! Với một chiêu này, dù bất kỳ bí mật nào, bất kỳ chuyện riêng tư nào, cũng đều trở thành hư vô! Chiêu này thực ra vẫn luôn ẩn chứa trong dao cấp hồn, mà Diệp Thiên trước giờ chưa từng dùng bao giờ.

Nhưng hôm nay, Mãng Vương Điện này lại trớ thành vật thí nghiệm đầu tiên, Diệp Thiên đường đường là đàn ông thì sao có thể bị người ta khống chế, bị người ta ức hiếp chứ?

Cho dù là để cứu Hoa Lộng Ảnh, thì cậu cũng muốn dùng cánh thức mạnh mẽ, chắc chắn nhất để cứu, chứ không cam tâm làm con rối cho kẻ khác, đánh đấm cho kẻ khác!

“Sức mạnh tinh thần? Cậu cũng là tu giả thần niệm sao?”

Mãng Vương Điện cảm thấy sức mạnh tinh thần trên đầu đang đè xuống như thủy triều giáng xuống, con ngươi hai mắt chợt co lại.

Nhưng Diệp Thiên lại không hề đáp lời, chỉ dùng sức mạnh tinh thần khống chế bàn tay Thần Niệm, đột nhiên đè ép xuống.

“Hừ!”

Sau một lúc thất thần, ánh mắt Mãng Vương Điện vô cùng nặng nề, chỉ nghe thấy ông ta hừ lạnh một tiếng, chân lực bên trong cơ thế sôi sục, bốn phía xung quanh đều biến thành sắc tím kỳ dị, trong không khí màu tím này thấp thoáng bóng dáng một con mãng xà khổng lồ, rít gào nhức óc, trông như rồng lại không giống rồng, giống rắn lại không giống rắn.

Một bàn tay khổng lồ phủ đầy hoa văn mãng xà khổng lồ, hiện ra từ trong khí tím, giống như muốn nâng cả bầu trời, chia cắt đất trời, đập mạnh vào bàn tay Thần Niệm.

“Ầm!

Đất trời thoáng chốc rung động, nổ vang khắp bốn phía, làn sóng sức mạnh kinh khủng dâng trào khắp nơi, đánh vỡ hàng loạt cây cối cao ngút trời trong vòng trăm dặm xung quanh, Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên đứng mũi chịu sào, chỉ cảm thấy chân lực và sức mạnh tinh thần trộn lẫn phía trước, uy lực như dời núi lấp biển, trước mặt tràn ngập khí tím và khí đỏ sậm, nếu không phải có Diệp Thiên bảo vệ phía trước bọn họ, thì lúc này e rằng bọn họ đã biến thành tro bụi bởi sức mạnh tấn công kinh khủng này rồi.

Đối với trận giao tranh cấp độ như vậy, bọn họ cũng chỉ như đám kiến nhỏ mà thôi!

“Muốn soát thần hồn tôi, cậu cũng phải làm được thì mới được, loài người các cậu ngạo mạn quá rồi!”

Một tay Mãng Vương Điện vẫn duy trì tư thế đánh chướng, ánh mắt lại nhìn Diệp Thiên chằm chằm, đôi mắt rắn lạnh lùng ngoan độc, trong miệng rít gào như tiếng rắn, sát ý nặng nề!

Diệp Thiên nhìn thấy bàn tay Thần Niệm bị ngăn lại, cũng không hề bất ngờ, chỉ có chút tiếc nuối lắc đầu: “Quả nhiên, đối mặt với đối thủ là cảnh giới sử thi, đối với khả năng khống chế và đòn tấn công của thần phủ đối phương thì bàn tay Thần Niệm vẫn không đủ, không thể trực tiếp nắm giữ thần hồn!”

Cậu âm thầm gật đầu, nhưng ánh mắt không chút dao động, chỉ bước một bước về phía trước, thu lại thần mang trong mắt, bàn tay Thần Niệm cũng biến mất.

Ngay khi bàn tay Thần Niệm biến mất, cậu cũng nâng tay đánh ra một quyền.

 

Bình Luận (0)
Comment